• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Khi nào luyện rành kỹ xảo thì tới tìm tôi! (1)

Sáng ngày thứ hai, sáng sớm, Văn Hinh đã rời giường, trải qua một buổi tối nghỉ ngơi, tinh thần của cô đã khôi phục một chút, nhưng thân thể vẫn còn chút suy yếu, giống như trở về từ địa ngục, toàn thân đau muốn chết.

Đi xuống lầu, cô thấy Diêu Phương cùng Lạc Tinh đang nói cười ăn bữa sáng, thấy cô, hai người thu hồi nụ cười lại, một người trở nên lạnh nhạt, một người trưng ra khuôn mặt khinh thường cùng đố kỵ.

“Cô đã tỉnh!”. Diêu Phương thản nhiên mở miệng, không nhìn ra một tia quan tâm.

Văn Hinh khẽ gật đầu một cái, sắc mặt có chút không được tự nhiên, đứng ở đó, đi không được, ở lại cũng không xong.

Diêu Phương nhìn cô một cái, sau đó chỉ vào chiếc ghế đối diện với mình, nói: “Cô ngồi đi, tôi có việc muốn nói với cô”

Văn Hinh thấy vẻ mặt lạnh nhạt lại nghiêm túc cuả bà, đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, không biết bà muốn nói chuyện gì với cô, là chuyện khế ước sao?

Quả nhiên, sau khi cô thấp thỏm ngồi xuống, lúc này Diêu Phương mới liếc mắt nhìn cô, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: “Cô đi đi”. Vì Lạc Tinh còn ở chỗ này, bà không nói vào trọng điểm, nhưng Văn Hinh đã hiểu ý của bà, lập tức trợn to hai mắt, “Nhưng…”

Diêu Phương đuổi cô đi, tức là muốn cùng cô giải trừ hiệp ước. Nếu như giải trừ phần ước định này, sẽ không có năm trăm vạn. Không có năm trăm vạn, Văn gia phải làm sao.

“Cứ quyết định như vậy đi, tôi không muốn sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa”

Diêu Phương nói xong, đứng lên, chuẩn bị rời đi, Văn Hinh lập tức giữ bà lại, khổ sở cầu khẩn nói: “Phu nhân, cho tôi thêm một cơ hội đi, tôi bảo đảm sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa, tôi xin bà!”

“Chắc cô không biết, nếu người giúp việc không phát hiện ra cô, có thể cô đã chết ở dưới tầng hầm rồi!”. Diêu Phương lạnh lùng nói, không hiểu sao trên đời này lại có người vì tiền mà không cần tới tính mạng.

Lúc này, Văn Hinh đâu còn tâm tình mà lo lắng mình sẽ thế nào, cô đang lo lắng, nếu cô không có năm trăm vạn, ba cùng em trai cô sẽ phải lưu lạc đầu đường, bị bọn cho vay lãi suất cao đuổi giết, mà Văn thị Kinh Mậu sẽ hoàn toàn phá sản.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể để chuyện như vậy xảy ra, cho nên, cô nhất định phải bắt được cọng rơm cứu mạng này.

“Phu nhân, tôi van bà, cho tôi thêm một cơ hội, được không?”

Thấy bộ dạng không sợ hãi rồi lại đáng thương của cô, trong lòng Diêu Phương có chút dao động.

“Hừ!”. Lúc này, Lạc Tinh vẫn ngồi một bên đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, “Thật chưa bao giờ nghĩ tới, cõi đời này còn có loại đàn bà không biết xấu hổ như vậy, đuổi cũng không đi! Thế nào, còn muốn ở lại Du gia, ý đồ dụ dỗ anh họ, phất lên làm Phượng Hoàng? Hừ, đừng có nằm mộng, nếu như tôi là đàn ông, loại đàn bà như cô, cho không tôi cũng không cần!”

Văn Hinh nghe thấy, sắc mặt tái đi, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Nếu đây là lúc bình thường, cô đã sớm đáp lễ, nhưng hôm nay không được, cô ăn nhờ ở đậu, lại có việc cầu người, chỉ có thể cúi đầu chịu nhục.

“Phu nhân, cầu xin bà đừng đuổi tôi đi, tôi bảo đảm sẽ không gây thêm phiền toái, hơn nữa, chuyện bà muốn tôi làm, nhất định tôi sẽ làm tốt, chỉ cần bà cho tôi thời gian”

Cô không để ý tới sự chê cười của Lạc Tinh, nhưng có Lạc Tinh ở đây, cô lại không thể đem nội dung khế ước nói thẳng ra miệng.

Trong khế ước có quy định, chỉ có Diêu Phương và Văn Hinh biết nội dung khế ước, chỉ cần có người thứ ba biết, khế ước sẽ không còn hiệu lực!

=======

Chương 8: Khi nào luyện rành kỹ xảo thì tới tìm tôi! (2)

Văn Hinh nhìn thẳng vào Diêu Phương, nắm chặt tay bà không buông ra. Cô biết, ở Du gia, Diêu Phương mới là chủ, chỉ cần bà đồng ý là được.

Diêu Phương quay đầu lại, quan sát Văn Hinh lần nữa. Cho tới nay, tâm nguyện lớn nhất của bà là có cháu trai để ẵm, kéo dài hương khói Du gia, được như vậy, sau khi chết, bà mới có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông Du gia.

“Được!”. Sau khi suy nghĩ kỹ, cuối cùng bà cũng đáp ứng, “Nhưng nếu như có chuyện như vậy xảy ra, đừng trách chúng ta, là cô nguyện ý”

Có được sự đồng ý của Diêu Phương, Văn Hinh lập tức vui vẻ gật đầu, “Sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!”

Cô vui vẻ, nhưng có người không cao hứng, Lạc Tinh nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt Văn Hinh, hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì .

Vậy mà, mấy ngày kế tiếp, Du Thần Ích cũng không hề xuất hiện. Mỗi đêm, Văn Hinh đều ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó phun nước hoa dụ tình, ngủ trong phòng của Du Thần Ích, cô chờ đợi đến mức tâm cũng nóng nảy.

Một tuần lễ, một tuần lễ hắn không về nhà!

Cuối cùng, Văn Hinh cảm thấy chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp, nếu như một năm hắn không về nhà, cô sẽ phải chờ một năm như vậy sao! Cho nên, cô phải chủ động mới được, vì vậy cô tìm người giúp việc hỏi chút chuyện về Du Thần Ích, sau khi biết cặn kẽ về tập đoàn Over¬lord, ngày hôm sau liền chạy thẳng tới đó.

Đi tới trước cửa tập đoàn Over¬lord, Văn Hinh ngửa đầu nhìn cao ốc cao vút trong mây, khí thế hoành tráng, trong lòng không khỏi cảm thán, đúng là tập đoàn lớn, những công ty nhỏ không thể so sánh được với khí thế đó.

Cô nhìn một lát, cũng không tiến vào, mà đi vào một quán cà phê đối diện, tìm chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống. Cô biết, nếu như cô cứ tiến vào công ty tìm Du Thần Ích, không những không thể thành công đến gần Du Thần Ích, ngược lại sẽ khiến hắn càng chán ghét cô hơn.

Cho nên, cô quyết định, trước tiên, chờ ở đây một thời gian, tìm hiểu hành tung, lộ tuyến mỗi ngày của hắn cho rõ ràng, như vậy, cô mới có cơ hội đến gần hắn.

Cứ như vậy một tuần lễ, rốt cuộc cô cũng tìm hiểu được một chút thói quen của Du Thần Ích.

Mỗi buổi trưa, hắn sẽ đến một tiệm cơm Tây dùng cơm, buổi tối lại đến một nhà hàng Italy ăn cơm tối, sau đó sẽ đến một quầy rượu gọi là “Tầm hoan tác nhạc” uống rượu, khi rời đi, bên cạnh luôn có những người phụ nữ khác nhau theo hắn rời khỏi, sau đó, hai người đến khách sạn thuê phòng.

Ngày nào cũng như thế.

Sau khi biết được những chuyện này, một kế hoạch từ từ hình thành trong đầu Văn Hinh. Cô trở về nói kế hoạch của mình với Diêu Phương, lấy được sự cho phép của Diêu Phương, Văn Hinh chuẩn bị thực hiện.

Đầu tiên, cô đi tới quầy rượu xin làm phục vụ viên, mặc dù quầy rượu không thiếu phục vụ viên, nhưng quản lý quầy rượu thấy dáng dấp Văn Hinh không tệ, vì vậy, liền phá lệ tuyển cô, kêu cô ngày đó tới làm.

Như vậy là đã thành công một nửa, kế tiếp, phải xem cô làm thế nào khiến con cá mắc câu.

Buổi tối hôm đó, sau khi Văn Hinh trang điểm tỉ mỉ mới đi tới quầy rượu bắt đầu kế hoạch của mình.

Buổi tối, Du Thần Ích lại tới quầy rượu, giống như trở lại nhà mình, hắn trực tiếp đi vào phòng VIP, quản lý lập tức kêu người đưa rượu đỏ tới cho hắn, hơn nữa còn kêu hai cô gái nổi tiếng nhất đến bồi hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK