Rốt cuộc, trời không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng làm cho cô chờ được một cơ hội khác.
Cô nghe nói hai ngày nữa trong thành phố sẽ có một buổi tiệc dành cho những nhân vật nổi tiếng, đến lúc đó tất cả nhà giàu có quyền thế bậc nhất, thương trường sẽ tề tụ một chỗ giao tiếp trò chuyện. Loại tiệc rượu này, trước kia Văn Hinh có tham gia một lần, sau lại thì không tham gia nữa, bởi vì cô cảm thấy tiệc rượu này rất mang tính thương nghiệp hóa, đàn ông đi chính là nói chuyện làm ăn, mà đàn bà đi chính là hy vọng có thể tìm được lang quân như ý đẹp trai giàu có.
Cô vốn đối với chuyện này căn bản không để ở trong lòng, lúc này tâm tư của cô tất cả đều đặt ở trên người Du Thần Ích là làm sao để cho cô có thể mau sớm thực hiện chuyện về hợp đồng đã giao ước.
Nhưng hôm nay thấy Lạc Tình mua sắm trở về, trong tay túi lớn túi nhỏ cả thảy có mười mấy cái, sau đó vẻ mặt hưng phấn mặc thử quần áo vừa mới mua về, vừa mặc thử còn vừa hỏi Diêu Phương cái nào thì đẹp, nói là tham gia tiệc rượu nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp, cô ta muốn trở thành tiêu điểm của mọi người, có lẽ như vậy anh họ mới chú ý tới cô.
Văn Hinh nghe được Du Thần Ích cũng muốn đi tham gia bữa tiệc thì lòng cô khẽ động. Đúng vậy, sao cô lại không nghĩ tới, Du Thần Ích chính là tổng giám đốc điều hành tập đoàn tài chính Over¬lord, loại tiệc tùng dành cho những nhân vật nổi tiếng sao anh ta có không tham dự, hơn nữa nếu anh ta không đi, đoán chừng chủ bữa tiệc cho dù cầu ông thỉnh bà cũng phải mời anh ta đến bằng được. Cô nghĩ đến bỗng nhiên nở nụ cười, cơ hội của cô đã tới.
Trong khoảng thời gian này, Du Thần Ích vẫn không trở về nhà, cô đang lo làm sao mới có thể đến gần anh ta, phải như thế nào mới có thể tiếp tục kế hoạch của cô. Đang lúc cô phiền nào không thôi thì trời cao lại đem đến cho cô một cơ hội tốt như vậy.
Chỉ cần có thể nhìn thấy anh ta, thì mọi chuyện đều tốt đẹp! Bữa tiệc ngày mai, sáng sớm Diêu Phương đã cùng Lạc Tình ra ngoài, Văn Hinh đợi họ rời đi thì bản thân mình cũng bắt đầu chuẩn bị.
Màn đêm buông xuống, màn trời tráng lệ như tơ giữa những chấm nhỏ óng ánh như bảo thạch đang phát ra tia sáng chói mắt.
Ban đêm thật xinh đẹp, mê người và yên tĩnh .
Lúc này, ở lầu ba đại sảnh của Cao ốc Empire State, khách khứa đông đúc, quý ông thì tây trang thẳng thớm, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, thân vừa đẹp trai vừa trầm ổn. Mà những quý bà cô gái thì chưng diện gọn gang xinh đẹp, vừa thanh nhã lại đẹp mắt, làm cho trong này sáng lên không ít. Nơi này chính là nơi tổ chức tiệc hội, lúc này đã khoảng tám giờ đêm, bữa tiệc được tiến hành như thường lệ.
Sau khi Du Thần Ích chào hỏi với từng người công ty thì bưng một ly rượu cocktail một mình đi ra phía ngoài ban công, vừa uống rượu vừa lẳng lặng thưởng thức cảnh đêm thành phố.
Anh vốn cũng không thích những nơi náo nhiệt, nếu không phải Phương Thiên người tốc chức buổi tiệc này van nài khẩn cầu anh đến tham dự, anh hoàn toàn không nguyện đi đến nơi náo nhiệt này, đến tham gia bữa tiệc này chán vô cùng còn không bằng đi về nhà ngủ. Nhưng vừa nghĩ tới về nhà, cũng nhớ tới người đàn bà trong nhà kia trăm phương ngàn kế muốn leo lên giường của anh, nhất thời trong lòng một hồi chán ghét cùng phiền não.
Nếu để cho anh lựa chọn giữa việc tham gia bữa tiệc cùng trở về đối mặt với người đàn bà kia, vậy thì anh tình nguyện tới nơi này tàn hại lỗ tai của mình, cũng không muốn trở về độc hại tim mình. Anh nhớ tới đêm đó, thiếu chút nữa anh đã trúng kế của nàng, anh không khỏi lại nghiến răng nghiến lợi.
Người đàn bà đáng chết, lại dám bỏ thuốc anh để đạt được mục đích của mình, mà lúc trước anh còn tin cô. Chỉ là khi trong đầu anh hiện lên hình ảnh da thịt trắng nõn cùng thân thê dụ người của cô thì trong lòng của anh đột nhiên lại mơ hồ đã tuôn ra một tia xôn xao khác thường.
=======
Cảm giác thấy điều khác thường, đột nhiên anh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó lạnh lùng nhìn ánh đèn rực rỡ ở phía xa, trong ánh mắt ẩn chứa một luồn tức giận.
Người đàn bà đáng chết!
Anh dùng mọi cách gây khó dễ cho cô nhưng cũng không có hiệu quả, vì đuổi cô đi, anh mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, càng tìm mọi cách nhục nhã với cô, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng với cô.
Có lúc anh thật hoài nghi, rốt cuộc da mặt của cô dày đến bao nhiêu, tại sao có thể mang tôn nghiêm của mình ra chà đạp, còn để cho anh có nhà mà không về được.
Chính trong lúc anh đang nghĩ ngợi thì đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói trong trẻo, “Thế nào, tổng giám đốc Du chạy đến nơi này chẳng lẽ chỉ vì muốn thưởng thức cảnh đêm xinh đẹp này sao?”
Du Thần Ích không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được người đến là ai, chính là nhị công tử Tề Nhân Kiệt của tập đoàn Cẩm Vinh nên chân mày khẽ nhíu lại.
Từ trước đến nay, tập đoàn Overlord và tập đoàn Cẩm Vinh vốn là đối thủ cạnh tranh của nhau, hơn nữa là bắt đầu từ đời ông của Du Thần Ích và Tề Nhân Kiệt thì đã tranh đấu gay gắt, thủy hỏa bất dung. Phàm là tập đoàn Overlord tham dự hợp tác hay đấu thầu thì tập đoàn Cẩm Vinh sẽ chen chân nhảy vào, dù là biết rõ cuối cùng mình có thể sẽ hao tổn nghiêm trọng nhưng cũng muốn kéo tập đoàn Overlord xuống nước.
Mà tập đoàn Overlord cũng thế, chỉ cần biết được tập đoàn Cẩm Vinh có kế hoạch mới nhất định sẽ âm thầm gian lận làm cho kế hoạch của tập đoàn Cẩm Vinh thất bại, cuối cùng một mình mình lại độc hưởng thức ăn ngon của người khác.
Như vậy tranh đấu kéo dài đến đời Du Thần Ích, phàm là kế hoạch Du Thần Ích tham gia hợp tác, Tề Nhân Kiệt sẽ tìm cách phá; phàm là người đàn bà Du Thần ích xem trọng, hắn cũng nhất định phải đoạt cho bằng được. Cho nên, hiện tại cơ hồ tất cả người cũng đều biệt quy luật, phàm là cùng tập đoàn Over¬lord hợp tác, chính là đối đầu với tập đoàn Cẩm Vinh. Phàm là hợp tác với tập đoàn Cẩm Vinh, đó chính là đắc tội tập đoàn Overlord.
Mà hai bên vô luận là người nào tốt nhất là không nên đắc tội, cho nên đến cuối cùng dường như không ai hợp tác với họ.
Tập đoàn Overlord và tập đoàn Cẩm Vinh hai người chấp quản, một lãnh khốc vô tình, một lại phong lưu đa tình. Mặc dù Tề Nhân Kiệt là nhị công tử Cẩm Vinh, trên còn có cha và anh trai, nhưng người hiểu chuyện đều biết, người quyết định mọi chuyện của tập đoàn Cẩm Vinh chân chính kì thực là Tề Nhân Kiệt. Đừng nhìn vẻ bề ngoài phóng đãng ngang ngạnh của hắn, bộ dạng cà lơ cà phát, nhưng làm việc lại mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết là điển hình một người nham hiểm.
Lúc này, hắn nghiêng người dựa vào cạnh cửa, nhìn Du Thần Ích đứng ở ban công, trên khuôn mặt tuấn dật ưu nhã mang theo nụ cười nhàn nhạt mê người, bộ dạng khoan thai tự đắc.
“Anh không đến bên những cô gái kia của anh sao lại chạy ra đây tìm tôi làm gì?” Du Thần Ích từ từ quay người sang chuẩn bị rời đi, mặt không thay đổi nhìn Tề Nhân Kiệt.
Người đàn ông này nếu như bỏ qua một bên ân oán giữa hai gia tộc thì anh hết sức không thích anh ta. Cả ngày lẫn đêm đều mang bộ dáng cà lơ phất phơ, bộ dạng không chút nào đứng đắn, hơn nữa còn vui chơi với một đám đàn bà là một tay chơi có tiếng.
Nhìn thấy trên mắt hắn vẻ chán ghét mình, Tề Nhân Kiệt không khỏi nở nụ cười, không thèm để ý chút nào, cũng cười giỡn nói: “Bởi vì tôi biết chỉ cần nơi nào có anh thì có mỹ nữ, cho nên mới tới đây. Chỉ là, tôi lại là không nghĩ đến anh sẽ đến tham gia bữa tiệc này, thật không giống anh chút nào!”
Bởi vì địch thủ nhiều năm, cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cho nên những năm qua, bọn họ đã rất hiểu rõ tính tình của đối phương cùng sở thích, có lúc thậm chí ngay cả đối phương đang suy nghĩ gì, bọn họ cũng có thể đoán được.
Nếu như nói bọn họ không phải là đối thủ, nói không chừng có thể trở thành bạn tốt của nhau.