• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Khi nào luyện rành kỹ xảo hãy tới tìm tôi! (9)

Người pha rượu giơ cốc đã pha chế, đưa rượu đỏ cho cô. Cô cầm rượu đỏ trở lại phòng bao, người khách đợi cô đã lâu lập tức nhào tới, ôm chặt lấy cô, trong miệng không ngừng nói: “Bảo bối, em đã đi đâu, lâu như vậy mới về?”

Miệng người đàn ông kia đầy mùi rượu, Văn Hinh chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, cô dùng sức đẩy người đàn ông đó ra, sau đó giơ ly rượu đỏ lên, cười nói: “Em đi lấy rượu, chẳng phải anh nói còn muốn uống sao?”

Làm việc trong quán rượu, tiến bộ lớn nhất của cô chính là tửu lượng ngày càng tăng, về phần kỹ xảo mà Du Thần Ích yêu cầu, đến nay cô vẫn chưa tìm được người để luyện tập, cũng không biết mình có thể đạt yêu cầu của Du Thần Ích hay không.

Thật ra thì, đến nay cô vẫn chưa cùng người đàn ông khác lên giường, chủ yếu vẫn do từ đáy lòng cô bài xích thân mật với những người đàn ông khác. Trong lòng cô nghĩ, mình chỉ có thể lên giường với Du Thần Ích, nếu như lên giường với người đàn ông khác, đó chính là tội chết.

Cô cũng cảm thấy kỳ lạ với suy nghĩ này của mình, cô không phải là vợ hắn, hắn cũng không phải là chồng cô, cô lên giường cùng ai cũng không liên quan đến hắn, nhưng trong lòng của cô lại cứ có cảm giác vụng trộm, thật là lạ!

“Không uống!”. Người đàn ông kia lại dán vào, vươn tay ôm chặt Văn Hinh lần nữa, sau đó giơ miệng đầy mùi rượu hôn lên cổ cô, “Bảo bối, tôi muốn em!”. Hắn nói xong, đôi tay bắt đầu không thành thật sờ loạn trên người Văn Hinh.

Văn Hinh cả kinh trong lòng, lập tức đẩy hắn ra, “Thật xin lỗi, tôi chỉ tiếp rượu, không bồi ngủ!”

Đối với loại đàn ông này, trong lòng cô cực độ chán ghét, kể từ khi cô tiếp rượu tới nay, tình huống như hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều bị cô dùng chiêu uống rượu phân thắng bại mà hóa giải, bởi vì cuối cùng, người thắng đều là cô, mà người thua thì phải rời đi.

Nhưng không ngờ, lần này lại gặp phải một kẻ khó dây dưa.

“Không bồi ngủ?”. Người đàn ông khẽ ngẩn người, tiếp theo lại quấn lên, “Luôn có lần đầu tiên nha, bảo bối, chỉ cần em nguyện ý cùng tôi, tôi bảo đảm về sau em có thể được nhậu nhẹt ăn ngon, thế nào?”

“Anh có nhiều tiền không?”. Văn Hinh vừa lanh lẹ tránh bàn tay gã không ngừng duỗi ra, vừa hỏi với thái độ cực xem thường.

Nhưng hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó, vừa đắc ý vừa thần bí xông lên chỗ Văn Hinh, hắn cười hỏi: “Em biết Tập đoàn Overlord không, tôi cho em biết, tôi chính là quản lý phòng thị trường Tập đoàn Overlord, em đi theo tôi, tôi tuyệt đối không bạc đãi em”.

Văn Hinh còn tưởng người này là quản lý hay ông chủ của công ty nào đó, không nghĩ tới lại là Tập đoàn Overlord .

Cô đột nhiên xấu xa nghĩ, nếu để hắn biết cô từng là người phụ nữ của ông chủ của bọn họ, không biết hắn sẽ làm thế nào.

Đang suy nghĩ, người đàn ông kia lại nhào tới, lập tức ôm chặt lấy cô, “Sao vậy, động lòng à, em không biết bên ngoài có bao nhiêu cô gái chờ được lên giường của tôi đâu”. Nghe ý tứ của hắn giống như, hắn nhìn trúng cô là phúc kiếp trước cô đã tu luyện được vậy.

Sau đó, Văn Hinh cũng cười, “Anh có biết, hai ngày trước, ông chủ của anh cũng nói với tôi như vậy không?”. Vì muốn hất gã đàn ông này ra, cô chỉ có thể mang Du Thần Ích ra, dù sao đi nữa, giờ phút này hắn cũng không có ở đây.

Nghe vậy, người đàn ông kia lập tức kinh hãi, hắn ngơ ngác nhìn Văn Hinh, trên mặt có chút khó tin.

Nhưng sau khi thấy nụ cười tự nhiên bình tĩnh trên mặt Văn Hinh, dường như lại có chút tin, “Ý cô là . . . . . .”

Nếu sự thật đúng như vậy, vậy chẳng phải hắn giành người phụ nữ của ông chủ sao, nếu chuyện này bị ông tổng phát hiện, hắn phải cuốn gói cút người là chắc.

======

Chương 16: Khi nào luyện rành kỹ xảo hãy tới tìm tôi! (10)

“Không sai, chính là Du Thần Ích”. Văn Hinh nói thay hắn, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

Lần này, người đàn ông kia hoàn toàn ngây ngẩn cả người, nhưng đột nhiên hắn như nghĩ tới điều gì, đột nhiên thẹn quá hóa giận , “Tất cả mọi người đều biết tổng giám đốc Tập đoàn Overlord là Du Thần Ích, cô cho rằng, cô đem tên tuổi của hắn ra là có thể hù dọa tôi sao”. Người đàn ông kia nói, bắt đầu tiến tới gần Văn Hinh.

“Còn nữa, dù cô nói cô là người phụ nữ của Du Thần Ích, cô cho rằng, sẽ có người tin tưởng sao?”

“Tại sao?”. Văn Hinh vừa lui về phía sau vừa hỏi, cảm thấy tò mò vì câu nói kế tiếp của hắn.

Tại sao người khác không tin cô là người phụ nữ của Du Thần Ích? Chẳng lẽ hắn đã có người phụ nữ mình yêu rồi sao? Nhưng nghĩ lại thì không đúng, nếu như hắn đã có người phụ nữ mình yêu, sao Diêu Phương còn tìm cô để thay thế, để bọn họ kết hôn không được sao? Chẳng lẽ…

Du Thần Ích là gay!

Đúng lúc Văn Hinh bị ý tưởng của chính mình dọa sợ, đột nhiên bị người đàn ông kia kéo cánh tay lại, hung hăng ngã vào lòng hắn. Người đàn ông kia không chút do dự cúi đầu gặm cần cổ của cô.

Lần này, hắn dùng lực khá lớn, dù Văn Hinh giãy giụa thế nào cũng không được, “Anh buông tôi ra, tôi đã nói với anh rồi, tôi chỉ tiếp rượu, không bồi ngủ!”. Cô hoàn toàn không nghĩ tới, dùng danh tiếng của Du Thần Ích cũng không khiến hắn lùi bước.

Cô kịch liệt giãy giụa dường như đã chọc giận người đàn ông kia, hắn đột nhiên trở tay tát cho Văn Hinh một cái, tiếng kêu thanh thúy lại vang dội, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói:

“Chớ vờ thuần khiết với bố mày! Đàn bà tới đây làm việc có mấy người sạch sẽ! Tao cho mày biết, bố mày coi trọng mày là phúc khí của mày, hôm nay, mày không đồng ý cũng phải đồng ý, bố mày nhất định muốn mày!”. Nói xong, bắt đầu động thủ cởi quần áo của Văn Hinh.

Mắt Văn Hinh bị một cái tát đánh cho nổ đom đóm, đầu óc hỗn loạn, bên tai ông ông vang dội. Không đợi cô hồi hồn từ cái tát này, đột nhiên cảm thấy quần áo của mình đã bị giảm bớt, cô đột nhiên luống cuống.

“Anh buông tôi ra!”. Nhưng cô giãy giụa càng lợi hại, động tác của đối phương càng thêm thô lỗ, trực tiếp cởi áo Văn Hinh ra, lộ ra áo lót màu đỏ bên trong.

Màu hồng lòe loẹt càng kích thích người đàn ông kia, vì vậy, hắn không kịp chờ nữa, bắt đầu cởi quần áo của mình.

Thừa dịp hắn buông tay, Văn Hinh chợt đẩy hắn ra, sau đó xoay người chạy về phía cửa. Nhưng khi cô mới chạy đến cửa, da đầu đau xót, tiếp theo cả người ngã xuống phía sau.

Gã đàn ông kia kéo tóc Văn Hinh, cực kì tức giận mắng to, “Đồ đàn bà không biết điều, không biết xấu hổ!”. Hắn ném Văn Hinh trên mặt đất, sau đó lập tức nhào tới, nặng nề đè trên người Văn Hinh.

Lúc này, Văn Hinh rất sợ, cô liều mạng giãy giụa, nhưng không làm người đàn ông kia xê dịch chút nào, sau đó, nước mắt thi nhau trào ra.

Giờ phút này, thân thể của cô đã gần trần truồng, gã đàn ông đè trên người cô đã sớm cởi hết quần áo của mình, đang vừa hôn vừa cắn trên người cô.

Cô khóc, ngước nhìn trần nhà, trên mặt là một mảnh tuyệt vọng.

Đột nhiên, cửa phòng bao đang khép chặt bị đá văng, mặt Du Thần Ích âm trầm, bước nhanh đến, cả người lộ ra hơi thở nguy hiểm, lại lạnh như băng.

Khi hắn thấy tình cảnh bên trong thì sắc mặt âm trầm không khỏi lại lạnh lẽo thêm mấy phần, nhìn người đàn ông đè trên người Văn Hinh, đôi mắt dường như có thể phun ra lửa.

“Kẻ nào quấy rầy…”. Người đàn ông kia tức giận, cũng không thèm nhìn người tới liền thốt ra tiếng mắng chửi, nhưng lời mới ra khỏi miệng, thân thể hắn liền bay ra ngoài, sau đó nặng nề ngã trên khay trà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK