• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 27: Kinh ngạc ở bữa tiệc 4

Du Thần Ích chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, châm chọc nói: “Anh thật giống như rất hiểu rõ tôi sao!”

“Cũng vậy!” Tề Nhân Kiệt nở nụ cười, sau đó có chút khổ não mà nói: “Làm thế nào, bây giờ tôi có hứng thú với anh nhiều hơn là hứng thú với mấy ả đàn bà kia, anh nói tôi nên làm gì giờ?”

“Thật xin lỗi, tôi đối với anh cũng không có hứng thú.” Du Thần Ích đối với cuộc nói chuyện này giữa bọn họ cảm thấy nhàm chán, vì vậy chuẩn bị rời đi, chỉ là, chân mới vừa bước ra lại đột nhiên thu trở lại, thân thể lập tức khựng lại.

Tề Nhân Kiệt đối với phản ứng của anh cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là đối với loại khiếp sợ cùng không thể tin trên mặt anh càng thêm cảm thấy tò mò, vì vậy cũng không khỏi quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của Du Thần Ích, sau đó lập tức liền sợ ngây người, trên gương mặt tuấn dật cũng lộ ra một chút khó tin.

Thật ra cái làm cho bọn họ khiếp sợ không phải ai khác chính là Văn Hinh, chỉ thấy cô chậm rãi từ bên ngoài đi vào, như một vị công chúa cao quý trang nhã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người trên tiệc rượu.

Tối nay cô vận đồ trang sức trang nhã, mái tóc vén lên thật cao, lộ ra cần cổ thon dài xinh đẹp.

Bộ lễ phục dạ hội bằng tơ lụa màu trắng mà cô mặc, có kiểu dáng đơn giản tới cực điểm, không cổ, không có tay, nhìn cứ như áo hai dây, nhưng thật ra có điểm đặc biệt khác.

Thì ra vạt áo trước nghiêng về hông bên trái, kéo từ vai xuống đến eo trái mới thôi, giống như cái phễu bị nghiêng, lộ ra da thịt trắng nõn. Nhưng bộ ngực lại không bị phơi bày chút nào, thật là hấp dẫn tới cực điểm

Mà dáng người Văn Hinh vốn rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo hơn ngươi càng tôn lên cảm nhận về thiết kế tuyệt vời của bộ lễ phục, làm cho cô giống như từ người mẫu trong tạp chí thời trang, nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý nơi này, thành cảnh sắc xinh đẹp nhất nơi này.

Diêu Phương và Lạc Tình thấy cô đứng ở trong đám người thì sắc mặt không khỏi hơi đổi, đặc biệt là Lạc Tình, cơ hồ dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị oán hận nhìn Văn Hinh, “Sao cô ta lại tới đây?” Trong giọng điệu tràn đầy không vui.

Lúc đầu Diêu Phương kinh ngạc sau thần sắc nhanh chóng khôi phục trở lại, bà quan sát Văn Hinh, phát hiện hôm nay mặc dù gia cảnh cô đi xuống, nhưng trên người cô vẫn toát lên khí chất tôn quý ưu nhã đã được rèn luyện từ lúc nhỏ, lại khó có thể xóa đi, đó là một loại khí chất từ trong xương tản ra, không khỏi âm thầm tán thưởng.

Dường như tất cả mọi người ở bữa tiệc ánh mắt đều bị Văn Hinh hấp dẫn, trên mặt của mỗi người đều mang theo biểu tình kinh ngạc. Sau đó thì lén lút bàn tán, đều không ngừng hỏi người khác, cô gái này là ai?

Văn Hinh thấy thế không khỏi lộ nụ cười thỏa mãn, rất tốt, cô muốn chính là hiệu quả này.

Đang lúc người khác rối rít suy đoán thân phận của Văn Hinh thì Lạc Tình lập tức vọt tới trước mặt văn Hinh, lớn tiếng chất vấn nàng: “Co sao lại tới chỗ này? Chẳng lẽ cô không biết đây là bữa tiệc danh cho nhân vật nổi tiếng sao, cô cho rằng với thân phận hiện giờ của cô mà cũng muốn tới nơi này sa?”

“Tình nhi!” Diêu Phương vội vàng đứng dậy lạnh lùng quát Lạc Tình lại, “Không được vô lễ!”

Có lúc, nàng thật hết cách với cô cháu gái này, ở nhà như vậy còn chưa tính, hiện tại chung quanh có nhiều người như vậy, từng người đều là nhân vật thượng lưu có máu mặt trong xã hội, bộ dạng của nó bây giờ giống như người đàn bà chanh chua nếu như bị người ta truyền ra ngoài, mặt mũi Du gia bị nó làm mất hết.

Lạc Tình thấy bà tựa hồ tức giận, vì vậy mím môi, sau đó lại mạnh mẽ trừng mắt nhìn Văn Hinh một cái, lúc này mới xoay người trở lại bên người Diêu Phương.

========

Chương 28: Kinh ngạc ở bữa tiệc 5

“Sao cô lại tới đây?” Diêu Phương đi tới trước mặt Văn Hinh trước mặt, nhàn nhạt hỏi, cặp mắt lạnh nhạt kia mơ hồ lộ ra một tia không vui mừng, tựa hồ cũng không cao hứng khi Văn Hinh tới tham gia tiệc rượu.

Dĩ nhiên Văn Hinh biết họ không thích cô tới tham gia tiệc rượu, nhưng đây là cơ hội duy nhất cô có thể đến gần Du Thần Ích.

Nửa tháng nay Du thần Ích không về nhà, cô biết nguyên nhân hắn không trở về là muốn tránh mặt cô, mà cô chỉ có thời hạn ba tháng, hôm nay cũng đã qua hai tháng, cho nên cô không thể cứ như vậy ngồi chờ.

Cô biết, lúc này ở một góc nhỏ trong tiệc rượu Du Thần Ích nhất định là đang nhìn mình, nhưng cũng không muốn ra ngoài gặp mặt cô, vì vậy cô khẽ mỉm cười, đối với Diêu Phương nói: “Mẹ, con biết người lo lắng thân thể của con cho nên không để cho con tới đây, nhưng con cũng đã khỏe lên rồi, cho nên muốn tới xem một chút.”

Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Cái gì, cô gái này là con dâu Du gia, là vợ của Du Thần Ích?

Vợ của hắn không phải vào ba năm trước đã. . . . . .

Điều này sao có thể, truyền thuyết Du Thần Ích không phải đối với vợ hắn tình thâm ý trọng sao, sao chớp mắt đã cưới người con gái khác rồi.

Tất cả mọi người đem tầm mắt đặt lên người Văn Hinh, có hoài nghi, có kinh ngạc, có tò mò, cũng có xem trò vui. . . . . .

“Anh cưới vợ khi nào vậy ?”

Tề Nhân Kiệt buồn cười nhìn gương mặt Du Thần Ích sớm đã âm trầm, nhìn đến vẻ mặt tức giận đến ngút trời của hắn, không khỏi cười càng vui vẻ hơn. Sau đó hắn lại quay đầu nhìn về phía Văn Hinh, trong ánh mắt mỉm cười đột nhiên xẹt qua một tia thần sắc khác thường.

“Chỉ là, cái này lần này giống như so với cái kia lần trước còn phải đúng giờ một chút!”

Hắn dùng ánh mắt quan sát Văn Hinh đang đứng ở trong đại sảnh tiếp nhận ánh mắt mọi soi mói của mọi người đánh giá từ trên xuống dưới một lần sau đó cho ra cái kết luận này.

Du Thần Ích nghe vậy, sắc mặt lập tứ sa sầm, hung hăng trợn mắt nhìn Tề Nhân Kiệt một cái sau đó bay thẳng đến chỗ Văn Hinh.

Lúc này, đã có một số người vây quanh Văn Hinh và Diêu Phương, càng không ngừng hỏi Diêu Phương rằng Văn Hinh có thật là con dâu của bà hay không, mà Diêu Phương vì giữ danh dự cho Du gia, chỉ có thể gật đầu thừa nhận, Nói Văn Hinh và Du Thần Ích là bí mật kết hôn, cho nên người ngoài không biết.

Ở sau lưng bà, Lạc Tình nghe vậy âm thầm cắn răng, hơn nữa dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Văn Hinh, trong lòng có một ngàn một vạn cái không cam lòng.

Đột nhiên, đám người bị tách ra, chỉ thấy Du Thần Ích bước nhanh tới, một thanh bắt được tay Văn Hinh kéo cô đi về phía cửa, làm cho mọi người kinh ngạc.

Văn Hinh nhìn Du Thần Ích lôi kéo mình, rốt cuộc lộ ra nụ cười như ý, chiêu này cũng không tệ, rốt cuộc hắn cũng lộ diện.

Du Thần Ích trực tiếp đem Văn Hinh kéo đến vườn hoa không người phía sau cao ốc, sau đó một dùng sức ném Văn Hinh trên đất, đồng thời dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận cùng phẫn hận nhìn chằm chằm cô, bộ dáng hận không thể xé nát cô thành từng mảnh.

Dường như Văn Hinh đã sớm liệu đến hắn có thể như vậy, cho nên cũng không cảm thấy sợ hãi như trước kia, chẳng những không sợ, ngược lại ngồi dưới đất cười nhẹ nhàng nhìn tới hắn, nhìn đến gương mặt tức giận của hắn, nụ cười trên mặt cô sâu hơn, “Thế nào, anh không phải là luôn trốn tránh tôi sao giờ lại đưa tôi đến đây?”

Du Thần Ích nghe vậy, bước nhanh tới trước mặt Văn Hinh, khom lưng giữ thật chặt cằm của cô lại, sau đó cắn răng cảnh cáo nói: “Tôi cảnh cáo cô, nếu như về sau cô dùng danh nghĩa là vợ của tôi xuất hiện nữa thì lúc đó đừng trách tôi vô tình.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK