Người ở đây đều biết lời này của Tiết thị không phải là giả.
Nếu kẻ cướp kia làm nữ quyến thế gia bị thương, người nhà mấy nữ quyến đó sẽ không từ bỏ ý đồ, quan nha sẽ tìm ra manh mối.
Nhóm nữ quyến thế gia đều không ngại, cho dù báo quan nha, quan nha sẽ điều tra, nhưng chỉ e là sẽ không tận tâm hết sức.
Chẳng qua, quanh kinh thành có nhiều kẻ cướp như vậy, quan phủ nhất định sẽ điều tra.
Đám trộm cướp này sẽ không tiếp tục ở lại kinh thành.
Mấy tên cướp cũng thông minh, cướp đồ không đả thương người, còn ra tay lúc trời mưa, không để lại một chút tung tích nào.
Không, phải nói là Tống Ngưng Quân rất thông minh.
Xu Xu nhìn về phía Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân không nghĩ tới có hắn, nàng đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến, nàng ta chỉ nghĩ rằng có thể trêu đùa một cô gái nhu nhược đã sớm trải qua một lần chết.
Lúc này mọi người đã lên xe ngựa, Thôi thị cùng hai nữ nhi và Tiết thị ngồi một chiếc, nha hoàn nô bộc ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau.
Bánh xe ngựa lăn trên mặt đất lầy lội đi về phía trong thành.
Tống Ngưng Quân lấy khăn vải muốn lau mái tóc đã ướt đẫm của Xu Xu , nhưng Xu Xu né tránh, trên mặt không cảm xúc, chỉ nhận chiếc khăn trong tay Tống Ngưng Quân, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ tỷ tỷ, để tự muội lau là được rồi.”
Thôi thị lại nhận lấy khăn trong tay Xu Xu, “ Bàn tay con bị thương như vậy, mẫu thân lau giúp con.” Thôi thị giúp con gái lau nước mưa trên người, Xu Xu không tránh, nghe Thôi thị lải nhải về nàng, “Trở về để cho nha hoàn bôi thuốc cho con, rồi lại uống hai chén thuốc cảm nữa hẳn là sẽ không nhiễm phong hàn, nhưng mà vết thương ở lòng bàn tay với mắt cá chân phải dưỡng mấy ngày mới có thể tốt, miệng vết thương trên lòng bàn tay càng phải dưỡng cho tốt, ta thấy miệng vết thương có chút sâu, không được để nặng thêm, thân thể nữ tử trăm ngàn lần không thể để lại sẹo.”
“Nữ nhi đã rõ rồi ạ.” Xu Xu ngoan ngoan trả lời.
Chuyện vừa rồi xảy ra cũng khiến cho nàng có chút mệt mỏi.
Tiết thị nhìn thấy Thôi thị cẩn thận lau cho Xu Xu, thở dài, “May mắn tất cả mọi người đều không sao, Xu Xu e là bị dọa không nhẹ, ngủ một lát trước đi, tới trong thành là tốt rồi.”
Tống Ngưng Quân nhìn thấy Xu Xu nhắm mắt, trong lòng vừa động, mở miệng hỏi: “Mẫu thân, ngài cùng Tiết di có tổn thất gì không? Còn Xu Xu nữa, muội có bị cướp cái gì không?”
Tiết thị nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, không còn thì không còn, lúc kẻ cướp tới, chúng ta đã đưa trang sức tiền bạc cho bọn chúng rồi.”
Xu Xu chậm rãi mở to mắt, nàng sờ sờ chiếc trâm vàng trên đầu, con mắt đẫm nước nhìn về phía Thôi thị, “ Mẫu thân, chiếc trâm vàng hôm nay con mang không biết đã rơi ở chỗ nào rồi.”
“Nha đầu này.” Tiết thị bật cười, “Chờ trở về trong thành, muốn có bao nhiêu trâm vàng, Tiết di đều tặng cho con.”
“Đa tạ Tiết di.” Xu Xu nói xong, như nghĩ đến cái gì, kéo cổ áo thấp xuống một chút, lộ ra vùng gáy trắng nõn, nàng sờ sờ phía cổ, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vẻ mặt cầu xin nói: “Mẫu thân, bình ngọc nhỏ của con cũng rơi rồi.”
Thôi thị nghi hoặc nói: “Bình ngọc như thế nào? Đừng hoảng sợ, nương trở về bảo người ta điêu khắc lại cho con một cái giống y hệt.”
Xu Xu lắc đầu, có chút khổ sở, “Mẫu thân không biết, đó là trang sức đầu tiên của con, con nhặt được lúc nhỏ khi lên núi kiếm củi, bởi vì lo sợ bị dưỡng mẫu lấy đi nên luôn mang theo bên người, nó làm bạn với con đã nhiều năm, con thật sự luyến tiếc.”
Lời này làm cho Thôi thị và Tiết thị có chút đau lòng.
Thôi thị ôm lấy con gái nói: “Xu Xu chớ đau lòng, chờ ngày mai lại sai nô bộc đến Bạch Cư Tự tìm, nói không chừng còn có thể tìm được.”
Xu Xu rầu rĩ không vui trốn ở trong ngực Tôn thị, nhắm hai mắt lại.
Mắt Tống Ngưng Quân khẽ nheo lại, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Xu Xu giống như thật sự mệt mỏi, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Sau khi trở lại phủ Định Quốc công, Thôi thị cho người đun thuốc, sau khi uống xong hai chén thuốc cảm, còn mời lang trung tới xem qua vết thương trong lòng bàn tay và mắt cá chân của Xu Xu.
Lang trung xem qua, xử lý vết thương trong lòng bàn tay Xu Xu, lại kê thêm phương thuốc và thuốc mỡ.
Bốc thuốc để uống, còn thuốc mỡ để bôi lên miệng vết thương trên lòng bàn tay, sau đó còn dặn dò một phen, nói là vết thương của Xu Xu phải cẩn thận dưỡng, không được để lại sẹo.
Lúc lang trung ra về trời cũng đã gần tối.
Sau khi ăn xong bữa tối, Xu Xu trở lại phòng nghỉ, có hai nha hoàn Thanh Hao Thanh Trúc làm bạn, Xu Xu để cho họ lấy mấy quyển sách đến, sau đó nói: “Các ngươi lui ra đi, tự ta đọc sách được rồi, đến lúc buồn ngủ sẽ gọi các người vào hầu hạ.”
Hai nha hoàn do dự rồi đứng lên, Thanh Hao nói: “Tam cô nương, vết thương của người chưa tốt, bọn nô tỳ phải ở bên cạnh người mới đúng.”
Xu Xu đặt cuốn sách trong tay xuống bàn bên cạnh, chậm rãi ngẩng đầu, “Như thế nào? Ta còn không thể ra lệnh cho các ngươi sao? Ta muốn một mình yên tĩnh một lát cũng không được?”
Giọng nàng vẫn giống như nắng trời yên bình, nhưng cũng có chút khác biệt, trong dịu dàng mềm mại có nghiêm khắc cứng rắn.
Thanh Hao vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ không có ý này, nô tỳ khiến tam cô nương không vui, xin tam cô nương trách phạt.”
Thanh Trúc cũng quỳ xuống.
Xu Xu phất tay, “Các ngươi lui ra ngoài đi.”
Lúc này Thanh Hao và Thanh Trúc mới cuống quýt lui ra.
Chờ sau khi hai người lui khỏi cửa ra đến thềm, Xu Xu mới đứng dậy từ trên tháp, vươn bàn tay phải, trên tay còn cuốn băng gạc màu trắng.
Trong lúc Xu Xu đang tâm niệm, bình ngọc trắng liền hiện lên trên lòng bàn tay trái của nàng.
Tim Xu Xu đập bùm bụp, nàng dùng tay phải cẩn thận nắm lấy bình ngọc, bình ngọc nằm trong tay nàng, nàng lấy mấy chén trà hoa sen trên bàn đặt ở trước mặt, chậm rãi nghiêng bình ngọc, trong suy nghĩ của nàng, trong bình ngọc hẳn là chỉ có một giọt cam lộ, nhưng Xu Xu không nghĩ tới rằng, một dòng nước nhỏ chảy từ trong miệng bình ra, dần dần đổ đầy cả chén trà.
Nếu không phải Xu Xu thu tay lại đúng lúc, chỉ sợ là dòng nước còn tiếp tục chảy ra.
Nét mặt Xu Xu cổ quái, nàng cảm thấy mỗi ngày Tống Ngưng Quân đều nhỏ ra một giọt cam lộ từ trong bình ngọc, vì sao nàng dùng bình ngọc lại có thể đổ ra nhiều như vậy?
Chẳng nhẽ đây không phải cam lộ, chỉ là nước suối bình thường thôi sao?
Xu Xu nhẹ nhàng đưa tay vào trong bình ngọc, còn đưa miệng bình đến nhìn, bên trong trống rỗng.
Thật sự là vô cùng thần kỳ.
Xu Xu thu bình ngọc lại, lại mang chén trà đặt trước mũi ngửi nhẹ.
Mùi hương rất nhẹ, không phải mùi son bột nước, cũng không phải cái loại ngọt lành như nước suối bình thường.
Giống như là sương của vạn vật sinh sôi, mùi hương nhẹ chui vào chóp mũi khiến nàng có cảm giác như đứng giữa núi rừng.
Xu Xu nhẹ nhàng lắc chén trà, cũng không rõ đây rốt cuộc là cam lộ hay là nước suối bình thường nữa.
Nàng chần chừ một lát, nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch nước bên trong chén, nước chảy vào khoang miệng thật ra còn có chút hơi thở trong veo.
Trong chén trà còn lại một hai giọt, Xu Xu thuận tay đổ vào chậu hoa lan ủ rũ ở sau người.
Tống gia có rất nhiều hoa lan, phòng của nàng cũng bày một hai bồn, chẳng qua cũng đã có chút héo rũ.
Dẫu sao Xu Xu cũng không rõ công hiệu của nước này lắm, thế nên không dám uống nhiều.
Nàng uống xong chén trà, cũng không tiếp tục thưởng thức bình ngọc, cầm mấy cuốn sách ở trên bàn lên tiếp tục lật xem.
Rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng, Xu Xu suy nghĩ về vận mệnh tương lai, đời này của nàng sẽ không bị Tống Ngưng Quân lừa nữa, Tống Ngưng Quân cũng không có bình ngọc giúp đỡ, bây giờ còn chưa có cách nào khác vạch trần bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân, trợ lực của Tống Ngưng Quân quá nhiều, người của Tống phủ một nửa là của nàng ta.
Xu Xu đoán chuyện ở Bạch Cư Tự là do Tống Ngưng Quân dựng lên để cướp bình ngọc của nàng.
Nàng theo Tống Ngưng Quân hai mươi năm, biết thủ đoạn của nàng ta rất cao, thuộc hạ cũng có vài người tâm phúc.
Trong đó có một người tên Lý Cánh, hắn ta là người của phủ Quốc Công, là tiểu nhi tử của một tâm phúc bên người lão Quốc Công, là đầy tớ ở Tống gia.
Hiện tại Lý Cánh cũng đã mười tám mười chín tuổi, không biết làm sao lại bị Tống Ngưng Quân thu phục, thậm chí sau đó còn đi theo Tống Ngưng Quân rời phủ Quốc Công, trở thành phụ tá đắc lực của Tống Ngưng Quân.
Xu Xu đoán, kẻ trộm ngọc ở Bạch Cư Tự rất có thể là Lý Cánh sắp xếp thay Tống Ngưng Quân.
Xu Xu biết hiện tại nàng không thể lay động Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân vô cùng cẩn thận, sẽ không để cho nàng bắt được nhược điểm.
Hiện tại chuyện nàng phải làm là lo cho chính mình, đề phòng Tống Ngưng Quân.
Suy nghĩ hồi lâu, lại thêm chuyện mạo hiểm ban ngày, cuối cùng Xu Xu cũng buồn ngủ.
Gọi bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng đi ngủ, đến đêm Xu Xu cũng không để nha hoàn ở lại gác đêm, mà đều bảo bọn họ ngủ ở cách vách.
Nếu kẻ cướp kia làm nữ quyến thế gia bị thương, người nhà mấy nữ quyến đó sẽ không từ bỏ ý đồ, quan nha sẽ tìm ra manh mối.
Nhóm nữ quyến thế gia đều không ngại, cho dù báo quan nha, quan nha sẽ điều tra, nhưng chỉ e là sẽ không tận tâm hết sức.
Chẳng qua, quanh kinh thành có nhiều kẻ cướp như vậy, quan phủ nhất định sẽ điều tra.
Đám trộm cướp này sẽ không tiếp tục ở lại kinh thành.
Mấy tên cướp cũng thông minh, cướp đồ không đả thương người, còn ra tay lúc trời mưa, không để lại một chút tung tích nào.
Không, phải nói là Tống Ngưng Quân rất thông minh.
Xu Xu nhìn về phía Tống Ngưng Quân.
Tống Ngưng Quân không nghĩ tới có hắn, nàng đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến, nàng ta chỉ nghĩ rằng có thể trêu đùa một cô gái nhu nhược đã sớm trải qua một lần chết.
Lúc này mọi người đã lên xe ngựa, Thôi thị cùng hai nữ nhi và Tiết thị ngồi một chiếc, nha hoàn nô bộc ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau.
Bánh xe ngựa lăn trên mặt đất lầy lội đi về phía trong thành.
Tống Ngưng Quân lấy khăn vải muốn lau mái tóc đã ướt đẫm của Xu Xu , nhưng Xu Xu né tránh, trên mặt không cảm xúc, chỉ nhận chiếc khăn trong tay Tống Ngưng Quân, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ tỷ tỷ, để tự muội lau là được rồi.”
Thôi thị lại nhận lấy khăn trong tay Xu Xu, “ Bàn tay con bị thương như vậy, mẫu thân lau giúp con.” Thôi thị giúp con gái lau nước mưa trên người, Xu Xu không tránh, nghe Thôi thị lải nhải về nàng, “Trở về để cho nha hoàn bôi thuốc cho con, rồi lại uống hai chén thuốc cảm nữa hẳn là sẽ không nhiễm phong hàn, nhưng mà vết thương ở lòng bàn tay với mắt cá chân phải dưỡng mấy ngày mới có thể tốt, miệng vết thương trên lòng bàn tay càng phải dưỡng cho tốt, ta thấy miệng vết thương có chút sâu, không được để nặng thêm, thân thể nữ tử trăm ngàn lần không thể để lại sẹo.”
“Nữ nhi đã rõ rồi ạ.” Xu Xu ngoan ngoan trả lời.
Chuyện vừa rồi xảy ra cũng khiến cho nàng có chút mệt mỏi.
Tiết thị nhìn thấy Thôi thị cẩn thận lau cho Xu Xu, thở dài, “May mắn tất cả mọi người đều không sao, Xu Xu e là bị dọa không nhẹ, ngủ một lát trước đi, tới trong thành là tốt rồi.”
Tống Ngưng Quân nhìn thấy Xu Xu nhắm mắt, trong lòng vừa động, mở miệng hỏi: “Mẫu thân, ngài cùng Tiết di có tổn thất gì không? Còn Xu Xu nữa, muội có bị cướp cái gì không?”
Tiết thị nói: “Tiền tài là vật ngoài thân, không còn thì không còn, lúc kẻ cướp tới, chúng ta đã đưa trang sức tiền bạc cho bọn chúng rồi.”
Xu Xu chậm rãi mở to mắt, nàng sờ sờ chiếc trâm vàng trên đầu, con mắt đẫm nước nhìn về phía Thôi thị, “ Mẫu thân, chiếc trâm vàng hôm nay con mang không biết đã rơi ở chỗ nào rồi.”
“Nha đầu này.” Tiết thị bật cười, “Chờ trở về trong thành, muốn có bao nhiêu trâm vàng, Tiết di đều tặng cho con.”
“Đa tạ Tiết di.” Xu Xu nói xong, như nghĩ đến cái gì, kéo cổ áo thấp xuống một chút, lộ ra vùng gáy trắng nõn, nàng sờ sờ phía cổ, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vẻ mặt cầu xin nói: “Mẫu thân, bình ngọc nhỏ của con cũng rơi rồi.”
Thôi thị nghi hoặc nói: “Bình ngọc như thế nào? Đừng hoảng sợ, nương trở về bảo người ta điêu khắc lại cho con một cái giống y hệt.”
Xu Xu lắc đầu, có chút khổ sở, “Mẫu thân không biết, đó là trang sức đầu tiên của con, con nhặt được lúc nhỏ khi lên núi kiếm củi, bởi vì lo sợ bị dưỡng mẫu lấy đi nên luôn mang theo bên người, nó làm bạn với con đã nhiều năm, con thật sự luyến tiếc.”
Lời này làm cho Thôi thị và Tiết thị có chút đau lòng.
Thôi thị ôm lấy con gái nói: “Xu Xu chớ đau lòng, chờ ngày mai lại sai nô bộc đến Bạch Cư Tự tìm, nói không chừng còn có thể tìm được.”
Xu Xu rầu rĩ không vui trốn ở trong ngực Tôn thị, nhắm hai mắt lại.
Mắt Tống Ngưng Quân khẽ nheo lại, bàn tay nắm chặt thành quyền.
Xu Xu giống như thật sự mệt mỏi, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Sau khi trở lại phủ Định Quốc công, Thôi thị cho người đun thuốc, sau khi uống xong hai chén thuốc cảm, còn mời lang trung tới xem qua vết thương trong lòng bàn tay và mắt cá chân của Xu Xu.
Lang trung xem qua, xử lý vết thương trong lòng bàn tay Xu Xu, lại kê thêm phương thuốc và thuốc mỡ.
Bốc thuốc để uống, còn thuốc mỡ để bôi lên miệng vết thương trên lòng bàn tay, sau đó còn dặn dò một phen, nói là vết thương của Xu Xu phải cẩn thận dưỡng, không được để lại sẹo.
Lúc lang trung ra về trời cũng đã gần tối.
Sau khi ăn xong bữa tối, Xu Xu trở lại phòng nghỉ, có hai nha hoàn Thanh Hao Thanh Trúc làm bạn, Xu Xu để cho họ lấy mấy quyển sách đến, sau đó nói: “Các ngươi lui ra đi, tự ta đọc sách được rồi, đến lúc buồn ngủ sẽ gọi các người vào hầu hạ.”
Hai nha hoàn do dự rồi đứng lên, Thanh Hao nói: “Tam cô nương, vết thương của người chưa tốt, bọn nô tỳ phải ở bên cạnh người mới đúng.”
Xu Xu đặt cuốn sách trong tay xuống bàn bên cạnh, chậm rãi ngẩng đầu, “Như thế nào? Ta còn không thể ra lệnh cho các ngươi sao? Ta muốn một mình yên tĩnh một lát cũng không được?”
Giọng nàng vẫn giống như nắng trời yên bình, nhưng cũng có chút khác biệt, trong dịu dàng mềm mại có nghiêm khắc cứng rắn.
Thanh Hao vội vàng quỳ xuống, “Nô tỳ không có ý này, nô tỳ khiến tam cô nương không vui, xin tam cô nương trách phạt.”
Thanh Trúc cũng quỳ xuống.
Xu Xu phất tay, “Các ngươi lui ra ngoài đi.”
Lúc này Thanh Hao và Thanh Trúc mới cuống quýt lui ra.
Chờ sau khi hai người lui khỏi cửa ra đến thềm, Xu Xu mới đứng dậy từ trên tháp, vươn bàn tay phải, trên tay còn cuốn băng gạc màu trắng.
Trong lúc Xu Xu đang tâm niệm, bình ngọc trắng liền hiện lên trên lòng bàn tay trái của nàng.
Tim Xu Xu đập bùm bụp, nàng dùng tay phải cẩn thận nắm lấy bình ngọc, bình ngọc nằm trong tay nàng, nàng lấy mấy chén trà hoa sen trên bàn đặt ở trước mặt, chậm rãi nghiêng bình ngọc, trong suy nghĩ của nàng, trong bình ngọc hẳn là chỉ có một giọt cam lộ, nhưng Xu Xu không nghĩ tới rằng, một dòng nước nhỏ chảy từ trong miệng bình ra, dần dần đổ đầy cả chén trà.
Nếu không phải Xu Xu thu tay lại đúng lúc, chỉ sợ là dòng nước còn tiếp tục chảy ra.
Nét mặt Xu Xu cổ quái, nàng cảm thấy mỗi ngày Tống Ngưng Quân đều nhỏ ra một giọt cam lộ từ trong bình ngọc, vì sao nàng dùng bình ngọc lại có thể đổ ra nhiều như vậy?
Chẳng nhẽ đây không phải cam lộ, chỉ là nước suối bình thường thôi sao?
Xu Xu nhẹ nhàng đưa tay vào trong bình ngọc, còn đưa miệng bình đến nhìn, bên trong trống rỗng.
Thật sự là vô cùng thần kỳ.
Xu Xu thu bình ngọc lại, lại mang chén trà đặt trước mũi ngửi nhẹ.
Mùi hương rất nhẹ, không phải mùi son bột nước, cũng không phải cái loại ngọt lành như nước suối bình thường.
Giống như là sương của vạn vật sinh sôi, mùi hương nhẹ chui vào chóp mũi khiến nàng có cảm giác như đứng giữa núi rừng.
Xu Xu nhẹ nhàng lắc chén trà, cũng không rõ đây rốt cuộc là cam lộ hay là nước suối bình thường nữa.
Nàng chần chừ một lát, nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch nước bên trong chén, nước chảy vào khoang miệng thật ra còn có chút hơi thở trong veo.
Trong chén trà còn lại một hai giọt, Xu Xu thuận tay đổ vào chậu hoa lan ủ rũ ở sau người.
Tống gia có rất nhiều hoa lan, phòng của nàng cũng bày một hai bồn, chẳng qua cũng đã có chút héo rũ.
Dẫu sao Xu Xu cũng không rõ công hiệu của nước này lắm, thế nên không dám uống nhiều.
Nàng uống xong chén trà, cũng không tiếp tục thưởng thức bình ngọc, cầm mấy cuốn sách ở trên bàn lên tiếp tục lật xem.
Rốt cuộc vẫn có chút không yên lòng, Xu Xu suy nghĩ về vận mệnh tương lai, đời này của nàng sẽ không bị Tống Ngưng Quân lừa nữa, Tống Ngưng Quân cũng không có bình ngọc giúp đỡ, bây giờ còn chưa có cách nào khác vạch trần bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân, trợ lực của Tống Ngưng Quân quá nhiều, người của Tống phủ một nửa là của nàng ta.
Xu Xu đoán chuyện ở Bạch Cư Tự là do Tống Ngưng Quân dựng lên để cướp bình ngọc của nàng.
Nàng theo Tống Ngưng Quân hai mươi năm, biết thủ đoạn của nàng ta rất cao, thuộc hạ cũng có vài người tâm phúc.
Trong đó có một người tên Lý Cánh, hắn ta là người của phủ Quốc Công, là tiểu nhi tử của một tâm phúc bên người lão Quốc Công, là đầy tớ ở Tống gia.
Hiện tại Lý Cánh cũng đã mười tám mười chín tuổi, không biết làm sao lại bị Tống Ngưng Quân thu phục, thậm chí sau đó còn đi theo Tống Ngưng Quân rời phủ Quốc Công, trở thành phụ tá đắc lực của Tống Ngưng Quân.
Xu Xu đoán, kẻ trộm ngọc ở Bạch Cư Tự rất có thể là Lý Cánh sắp xếp thay Tống Ngưng Quân.
Xu Xu biết hiện tại nàng không thể lay động Tống Ngưng Quân, Tống Ngưng Quân vô cùng cẩn thận, sẽ không để cho nàng bắt được nhược điểm.
Hiện tại chuyện nàng phải làm là lo cho chính mình, đề phòng Tống Ngưng Quân.
Suy nghĩ hồi lâu, lại thêm chuyện mạo hiểm ban ngày, cuối cùng Xu Xu cũng buồn ngủ.
Gọi bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng đi ngủ, đến đêm Xu Xu cũng không để nha hoàn ở lại gác đêm, mà đều bảo bọn họ ngủ ở cách vách.