Một thiếu niên khác nói: "Sợ là khó có thể khuất phục, hẳn đã được bốn năm tuổi, nhìn nó cũng thật hung hãn."
Chỗ Xu Xu và Thôi thị đừng hơi khuất ở sau.
Đã nghe được rõ, tới gần hơn còn có tiếng nữ quyến phát ra tiếng kinh hô, "Đây là cái gì?"
"Trên người còn có vết máu, là bị thương sao? Nhìn có chút đáng thương, nhưng mà hơi hung dữ...."
Tống Ngưng Quân đã đi theo mấy người bạn của nàng ta đi tới phía trước.
Thôi thị thì thầm với Xu Xu, "Xu Xu, con có thể đi cùng tỷ tỷ tới trước xem náo nhiệt, nhưng đừng đi xa quá."
Xu Xu lắc đầu, "Mẫu thân cứ mặc con”.
Nàng không có hứng thú với trò chơi đó.
Tiết thị là một người thích vui, lúc này đứng ở đằng sau không thấy màn biểu diễn ở trước, giống như không thỏa mãn.
Kéo cánh tay Xu Xu và Thôi thị dịch lên phía trước.
Thôi thị biết tính bạn mình, bất đắc dĩ đi theo.
Xu Xu cũng bị dắt tiến lên.
Vóc dáng Tiết thị cao, đã nhanh chóng len qua đám người đông đúc, lôi kéo hai người đi lên đầu tiên.
Trước mắt Xu Xu là một hồ nước lớn, liễu rủ bên hồ, ở cạnh bờ hồ có một lồng sắt cao, bên trong có một con thú nhỏ nằm úp sấp. gầy trơ cả xương, da lông hỗn độn, màu lông hơi vàng nhạt, cái đuôi ngắn, tai thính dựng đứng giữa một chỏm lông đen, con mắt màu vàng, nhìn qua giống như một con mèo khổng lồ.
Thú nhỏ này thật sự giống mèo.
Đời trước Xu Xu không biết thứ này, không biết quan lớn hiển quý trong kinh thành đều thích thuần dưỡng mấy mãnh thú, mãnh thú trời sinh hung dữ lại không dễ dàng để thuần hóa.
Khi đó cũng chỉ nghĩ mấy người mới ngẫu nhiên thuần hóa vì rất cưng chiều.
Giống như Tống Ngưng Quân, nàng ta cũng từng lên rừng kiếm được một con báo đen nhỏ về.
Ban đầu là báo con, Tống Ngưng Quân còn lừa lấy bình ngọc của nàng, mỗi ngày nhỏ một giọt cam lộ, cam lộ hoàn toàn thu phục được con báo đen kia.
Thục Vương điện hạ cũng nuôi một con hổ trắng, ngay trong phủ Thục Vương.
Con hổ trắng kia cũng đã một tuổi, uy phong lẫm liệt, nghe nói là khi Thục Vương điện hạ giết địch đã giải cứu được con hổ con.
Cho dù là như thế, con hổ trắng này cũng rất khó thuần phục, Thục Vương điện hạ mất hơn nửa tháng mới có thể thuần phục được nó.
Bên tai toàn là những tiếng nữ tử hoảng sợ, "Nó thật hung dữ, trên người đều là vết máu, nhìn giống như là muốn cắn người.”
Thiếu niên giọng như vịt kia lập tức nói: "Cũng không phải như vậy, mấy tiểu cô nương các người cách nó xa chút, nó đã làm vài người bị thương, không phục quản giáo, tiểu súc sinh, nếu còn dám đả thương người, vậy thì đánh chết nó, biểu ca, huynh cảm thấy như thế nào?"
Thiếu niên giọng như vịt là Lạc Dật, tiểu nhi tử của Tào Quốc Công Lạc Thuần.
Biểu ca trong miệng hắn chính là Thục Vương điện hạ.
Thục Vương mặt một thân cẩm phục màu đen, mặt trên là hình thêu, bên hông thắt đai ngọc, vóc người cao lớn, tóc gọn gàng, mặt như quan ngọc, tôn quý vô song.
Chỉ đứng nghiêm mặt ở một chỗ cũng có thể làm đám cô nương đỏ mặt.
Hai gò má Tống Ngưng Quân cũng ửng đỏ.
Thục Vương không nói gì, chỉ nhìn con thú nhỏ kia.
Xu Xu liếc qua Thục Vương một cái, ánh mắt dịch chuyển đến lồng sắt.
Con thú bên trong lồng sắt cũng không phải là con mèo như nàng nghĩ, mà là báo xa-li.
Báo xa-li là dã thú hung mãnh, tính tình hung ác, đến lúc báo xa-li trưởng thành còn có thể ganh đua cao thấp với hổ báo.
Nó cũng có chút tương tự như mèo hoang lớn lên ở ven đường, đời trước Xu Xu không biết báo xa-li, nghĩ nó là mèo, thậm chí còn hô lên: "Con mèo thật lớn."
Lời này vừa ra, lập tức làm cho những cô nương phu nhân và mấy công tử cười ra tiếng.
Chê cười nàng không được thấy báo xa-li.
Xu Xu cũng xấu hổ.
Đây là chuyện đã xảy ra đời trước.
Đời này Xu Xu biết đây là báo xa-li, đương nhiên nàng sẽ không nói ra câu kia.
Nhưng lúc này Xu Xu nhìn thấy bộ dáng hung ác của báo xa-li, nhịn không được mà lui về sau hai bước, cả người phát lạnh.
Cho dù người kinh thành đều lấy việc thuần dưỡng mãnh thú làm vui, Xu Xu cũng không thích việc này.
Nàng sợ hãi chúng nó, là do đời trước chính con báo đến bên người Tống Ngưng Quân đã cắn chết nàng, nàng vĩnh viễn không thể quên được răng nhanh của dã thú sắc bén cắn vào xương cốt của nàng như thế nào.
Đêm đó trước khi nàng ngủ, Thanh Hao đã bưng tổ yến cho nàng ăn.
Sau đó nàng đã ngủ rất sâu, rồi bị đau đớn trên người làm cho tỉnh, mở mắt ra đã thấy cái mồm đầu máy to đùng của con báo đen của Tống Ngưng Quân, miệng đầy hôi tanh.
Xu Xu đã bị con báo đen cắn một lần, trên người không thể nhúc nhích, bủn rủn vô lực, miệng cũng không còn sức mà hô lên.
Nàng mới biết trước khi ngủ đã ăn tổ yến bị bỏ thêm thuốc ngủ.
Nàng biết không phải do Thanh Hao bỏ thuốc, là Tống Ngưng Quân làm, Thanh Hao Thanh Trúc chỉ là giúp Tống Ngưng Quân giám thị nàng thôi.
Thì sao, Xu Xu vừa tỉnh đã đau khổ bị con báo đen kia cắn chết,
Máu chảy đầm đìa, huyết nhục mơ hồ.
Cho nên việc Xu Xu sợ một đời, chính là con mãnh thú như vậy.
Đây là sợ hãi đã xâm nhập cốt tủy, nàng vĩnh viễn không quên sự thống khổ khi huyết nhục bị xé rách.
Xu Xu lặng lẽ lui về sau từng bước.
Nhưng ở sau có người, nàng gần như đứng trước tất cả mọi người.
Mấy cô nương công tử thế gia còn đang sợ hãi nói báo xa-li này hung tàn này nọ.
Báo xa-li trong lồng sắt như ngửi thấy mùi gì, nguyên bản còn có bộ dáng trợn mắt nhe răng vô cùng hung ác lại dần dần tạm nghỉ, trở nên im lặng dị thường.
Nó chống tứ chi đứng trong lồng sắt, một đôi mắt vàng chậm rãi tìm kiếm trong đám người.
Lúc này nó đột nhiên an tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều thấy kỳ quái, có cô nương bỗng nhiên nói: "Hình như nó không còn hung ác nữa, có phải đã bị Lạc công tử thuần phục không?"
Tiểu công tử Lạc Dật nở nụ cười hắc hắc hai tiếng, rất là đắc ý, cũng nghĩ là báo xa-li này bị hắn thuần phục, hắn tiến lên hai bước đang muốn nhìn báo xa-li một chút.
Nhưng khi báo xa-li thấy người tới gần, lập tức trùng hai chi trước, nhe hàm răng bén nhon, gầm nhẹ với Lạc Dật.
Lạc Dật cứng đờ, sau đó tức giận vung ống tay áo, trong miệng mắng một câu tiểu súc sinh rồi lui.
Hiển nhiên là báo xa-li không bị hắn thuần phục, nhưng không hiểu sao vừa rồi lại đột nhiên an tĩnh.
Lạc Dật có chút xấu hổ đến nói thầm với Thục Vương điện hạ bên cạnh, "Biểu ca, tiểu súc sinh này căn bản là không phục tùng con người? Vừa rồi sao lại đột nhiên im lặng thế?"
Thục Vương điện hạ liếc hắn một cái, bình đạm nói: "Chỉ là không phục tùng ngươi thôi."
Nói là phục tùng, không nói là làm cho mãnh thú này thần phục.
Báo xa-li thấy người rời đi, lại từ từ đứng thẳng, đôi đồng tử càng chuyển sang đám người.
Sau đó Xu Xu thấy ánh mắt của báo xa-li này dừng trên thân thể nàng.
Xu Xu và nó bốn mắt nhìn nhau, nó đứng thẳng lẳng lặng nhìn nàng.
Xu Xu hoảng loạn, báo xa-li này nhìn nàng làm gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xu Xu bị dọa đến trắng bệch, thậm chí lại lặng lẽ lui về sau nửa bước.
Người đứng sau là Tống Ngưng Quân, nàng ta đỡ vai Xu Xu, nhẹ nhàng nói: "Xu Xu, muội không sao chứ?"
"Ta không sao." Xu Xu nhẹ nhàng lắc đầu, nàng lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
Mọi người thấy báo xa-li kì lạ, sao nó lại an tĩnh như thế?
Lạc Dật tò mò nói thầm, "Biểu ca, tiểu súc sinh này đang nhìn ai? Không phải là lại muốn tổn thương người chứ?"
Thục Vương điện hạ không để ý tới hắn.
"Báo xa-li có chuyện gì vậy? Nó đang nhìn cái gì?"
Có người tò mò đặt câu hỏi.
Thục Vương nhìn theo ánh mắt báo xa-li tìm được người con gái trắng như tuyết đứng trong nhóm nữ quyến.
Mọi người hình như cũng phát hiện báo xa-li này nhìn đám nữ quyến.
Ánh mắt rất nhiều người đều dừng trên người Xu Xu.
Ngay cả nam khách cũng nhìn về phía Xu Xu.
Phần lớn nam khách đều là thiếu niên hơn mười tuổi.
Theo ánh mắt báo xa-li phát hiện ra Xu Xu, da trắng như ngọc, dung mạo kiều diễm, ngoan ngoãn khéo léo.
Đều nhịn không được mà thán phục.
Cô nương xinh đẹp như vậy, sao bọn họ chưa từng gặp qua?
Thậm chí không biết tên nàng là gì?
Nhưng cô nương này nhìn có chút non nớt, nhóm thiếu niên ở đây cũng mang theo ý thường thức.
Cuối cùng đột nhiên tỉnh ngộ lại, báo xa-li này sao lại nhìn tiểu cô nương nhu thuận kiều diễm này?
Không phải là cũng bị dung nhan của nàng hấp dẫn chứ?
Xu Xu thật sự không muốn bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, nàng lặng lẽ kéo ống tay áo Thôi thị, nhỏ giọng ghé vào thì thầm với Thôi thị, "Mẫu thân, chúng ta qua hoa viên bên kia đi."
Thôi thị cũng nhận ra có chút không bình thường, bà gật gật đầu, nắm tay nữ nhi nói: "Được, chúng ta qua bên kia tiếp tục ngắm hoa cũng được."
Tiết thị cũng thấy không thích hợp, theo hai người đang định rời đi.
Nhưng Xu Xu vừa mới di chuyển, báo xa- li trong lồng sắt lại phủ phục tứ chi xuống, nức nở với Xu Xu hai tiếng, rất là đáng thương, đâu có bộ dáng hung hãn như vừa rồi.
"Tiểu súc sinh làm cái gì vậy?" Lạc Dật bị bộ dáng nhu thuận của nó làm ngây người, nhịn không được mà thì thào nhỏ nhẹ.
Nhóm nữ quyến cũng khe khẽ nói.
Hai người bạn của Tống Ngưng Quân cũng nhìn không được mà nói nhỏ với nàng ta, "Ngưng Quân, vị này chính là tam muội của ngươi vẫn luôn dưỡng bệnh ở nông thôn? Báo xa-li nhìn nàng làm gì?"
"Đúng vậy, thật sự kỳ quái, không phải là muốn cắn nàng chứ?"
Bộ dáng này của báo xa-li sao lại giống muốn cắn người, cái đuôi nhỏ của nó, còn đang muốn vẫy vẫy với Xu Xu.
Tống Ngưng Quân lắc đầu, "Ta cũng không hiểu đây là chuyện gì."
Xu Xu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nàng không biết sao báo xa-li này lại như vậy.
Nhưng nàng không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nàng vừa muốn bước đi, bỗng nhiên một giọng nói thản nhiên như ngọc thạch vang lên, "Đứng lại."
Xu Xu cứng đờ, đây là giọng của Thục Vương điện hạ.
Thân phận của Thục Vương là hoàng trưởng tử, nếu hắn mở miệng, Xu Xu căn bản không dám động.
Chỉ có thể chậm rãi xoay người, Thôi thị và Tiết thị cũng lo lắng xoay người, hành lễ với Thục Vương.
"Mang nó đi." Thục Vương chỉ lồng sắt trên mặt đất, giọng nói vẫn lạnh tanh.
Xu Xu đứng một chỗ, mờ mịt bất động, chân cũng không bước thêm nửa phần, đôi con ngươi đẫm nước nhìn như muốn khóc, người đó là bảo nàng mang cái lồng sắt chứa báo xa-li kia đi sao? Cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám.
Lạc Dật mở lớn miệng, "Biểu ca, huynh đây là muốn dọa tiểu cô nương sao?"
Bình thường Lạc Dật có chút cà lơ phất phơ, lúc này nhìn Xu Xu mỹ mão như vậy, không nhịn được cười tủm tỉm gọi nàng: "Muội muội đừng sợ, không dọa muội, tiểu súc sinh này để ta xử lý là được."
Thục Vương nghiêm mặt, Lạc Dật vẫn sợ hắn, không dám lại nói chuyện với Xu Xu, vẻ mặt khổ sở không muốn nghĩ thêm, cuối cùng chỉ có thể nói: "Được được được, ta đây gọi người mang miếng vải đen che lồng sắt, rồi đưa tới trong phủ muội muội được không?"
Biểu ca Thục Vương của hắn quả nhiên là tính tình cổ quái lạnh lùng, cũng không sợ dọa tiểu mỹ nhân sợ.
Chỗ Xu Xu và Thôi thị đừng hơi khuất ở sau.
Đã nghe được rõ, tới gần hơn còn có tiếng nữ quyến phát ra tiếng kinh hô, "Đây là cái gì?"
"Trên người còn có vết máu, là bị thương sao? Nhìn có chút đáng thương, nhưng mà hơi hung dữ...."
Tống Ngưng Quân đã đi theo mấy người bạn của nàng ta đi tới phía trước.
Thôi thị thì thầm với Xu Xu, "Xu Xu, con có thể đi cùng tỷ tỷ tới trước xem náo nhiệt, nhưng đừng đi xa quá."
Xu Xu lắc đầu, "Mẫu thân cứ mặc con”.
Nàng không có hứng thú với trò chơi đó.
Tiết thị là một người thích vui, lúc này đứng ở đằng sau không thấy màn biểu diễn ở trước, giống như không thỏa mãn.
Kéo cánh tay Xu Xu và Thôi thị dịch lên phía trước.
Thôi thị biết tính bạn mình, bất đắc dĩ đi theo.
Xu Xu cũng bị dắt tiến lên.
Vóc dáng Tiết thị cao, đã nhanh chóng len qua đám người đông đúc, lôi kéo hai người đi lên đầu tiên.
Trước mắt Xu Xu là một hồ nước lớn, liễu rủ bên hồ, ở cạnh bờ hồ có một lồng sắt cao, bên trong có một con thú nhỏ nằm úp sấp. gầy trơ cả xương, da lông hỗn độn, màu lông hơi vàng nhạt, cái đuôi ngắn, tai thính dựng đứng giữa một chỏm lông đen, con mắt màu vàng, nhìn qua giống như một con mèo khổng lồ.
Thú nhỏ này thật sự giống mèo.
Đời trước Xu Xu không biết thứ này, không biết quan lớn hiển quý trong kinh thành đều thích thuần dưỡng mấy mãnh thú, mãnh thú trời sinh hung dữ lại không dễ dàng để thuần hóa.
Khi đó cũng chỉ nghĩ mấy người mới ngẫu nhiên thuần hóa vì rất cưng chiều.
Giống như Tống Ngưng Quân, nàng ta cũng từng lên rừng kiếm được một con báo đen nhỏ về.
Ban đầu là báo con, Tống Ngưng Quân còn lừa lấy bình ngọc của nàng, mỗi ngày nhỏ một giọt cam lộ, cam lộ hoàn toàn thu phục được con báo đen kia.
Thục Vương điện hạ cũng nuôi một con hổ trắng, ngay trong phủ Thục Vương.
Con hổ trắng kia cũng đã một tuổi, uy phong lẫm liệt, nghe nói là khi Thục Vương điện hạ giết địch đã giải cứu được con hổ con.
Cho dù là như thế, con hổ trắng này cũng rất khó thuần phục, Thục Vương điện hạ mất hơn nửa tháng mới có thể thuần phục được nó.
Bên tai toàn là những tiếng nữ tử hoảng sợ, "Nó thật hung dữ, trên người đều là vết máu, nhìn giống như là muốn cắn người.”
Thiếu niên giọng như vịt kia lập tức nói: "Cũng không phải như vậy, mấy tiểu cô nương các người cách nó xa chút, nó đã làm vài người bị thương, không phục quản giáo, tiểu súc sinh, nếu còn dám đả thương người, vậy thì đánh chết nó, biểu ca, huynh cảm thấy như thế nào?"
Thiếu niên giọng như vịt là Lạc Dật, tiểu nhi tử của Tào Quốc Công Lạc Thuần.
Biểu ca trong miệng hắn chính là Thục Vương điện hạ.
Thục Vương mặt một thân cẩm phục màu đen, mặt trên là hình thêu, bên hông thắt đai ngọc, vóc người cao lớn, tóc gọn gàng, mặt như quan ngọc, tôn quý vô song.
Chỉ đứng nghiêm mặt ở một chỗ cũng có thể làm đám cô nương đỏ mặt.
Hai gò má Tống Ngưng Quân cũng ửng đỏ.
Thục Vương không nói gì, chỉ nhìn con thú nhỏ kia.
Xu Xu liếc qua Thục Vương một cái, ánh mắt dịch chuyển đến lồng sắt.
Con thú bên trong lồng sắt cũng không phải là con mèo như nàng nghĩ, mà là báo xa-li.
Báo xa-li là dã thú hung mãnh, tính tình hung ác, đến lúc báo xa-li trưởng thành còn có thể ganh đua cao thấp với hổ báo.
Nó cũng có chút tương tự như mèo hoang lớn lên ở ven đường, đời trước Xu Xu không biết báo xa-li, nghĩ nó là mèo, thậm chí còn hô lên: "Con mèo thật lớn."
Lời này vừa ra, lập tức làm cho những cô nương phu nhân và mấy công tử cười ra tiếng.
Chê cười nàng không được thấy báo xa-li.
Xu Xu cũng xấu hổ.
Đây là chuyện đã xảy ra đời trước.
Đời này Xu Xu biết đây là báo xa-li, đương nhiên nàng sẽ không nói ra câu kia.
Nhưng lúc này Xu Xu nhìn thấy bộ dáng hung ác của báo xa-li, nhịn không được mà lui về sau hai bước, cả người phát lạnh.
Cho dù người kinh thành đều lấy việc thuần dưỡng mãnh thú làm vui, Xu Xu cũng không thích việc này.
Nàng sợ hãi chúng nó, là do đời trước chính con báo đến bên người Tống Ngưng Quân đã cắn chết nàng, nàng vĩnh viễn không thể quên được răng nhanh của dã thú sắc bén cắn vào xương cốt của nàng như thế nào.
Đêm đó trước khi nàng ngủ, Thanh Hao đã bưng tổ yến cho nàng ăn.
Sau đó nàng đã ngủ rất sâu, rồi bị đau đớn trên người làm cho tỉnh, mở mắt ra đã thấy cái mồm đầu máy to đùng của con báo đen của Tống Ngưng Quân, miệng đầy hôi tanh.
Xu Xu đã bị con báo đen cắn một lần, trên người không thể nhúc nhích, bủn rủn vô lực, miệng cũng không còn sức mà hô lên.
Nàng mới biết trước khi ngủ đã ăn tổ yến bị bỏ thêm thuốc ngủ.
Nàng biết không phải do Thanh Hao bỏ thuốc, là Tống Ngưng Quân làm, Thanh Hao Thanh Trúc chỉ là giúp Tống Ngưng Quân giám thị nàng thôi.
Thì sao, Xu Xu vừa tỉnh đã đau khổ bị con báo đen kia cắn chết,
Máu chảy đầm đìa, huyết nhục mơ hồ.
Cho nên việc Xu Xu sợ một đời, chính là con mãnh thú như vậy.
Đây là sợ hãi đã xâm nhập cốt tủy, nàng vĩnh viễn không quên sự thống khổ khi huyết nhục bị xé rách.
Xu Xu lặng lẽ lui về sau từng bước.
Nhưng ở sau có người, nàng gần như đứng trước tất cả mọi người.
Mấy cô nương công tử thế gia còn đang sợ hãi nói báo xa-li này hung tàn này nọ.
Báo xa-li trong lồng sắt như ngửi thấy mùi gì, nguyên bản còn có bộ dáng trợn mắt nhe răng vô cùng hung ác lại dần dần tạm nghỉ, trở nên im lặng dị thường.
Nó chống tứ chi đứng trong lồng sắt, một đôi mắt vàng chậm rãi tìm kiếm trong đám người.
Lúc này nó đột nhiên an tĩnh lại.
Tất cả mọi người đều thấy kỳ quái, có cô nương bỗng nhiên nói: "Hình như nó không còn hung ác nữa, có phải đã bị Lạc công tử thuần phục không?"
Tiểu công tử Lạc Dật nở nụ cười hắc hắc hai tiếng, rất là đắc ý, cũng nghĩ là báo xa-li này bị hắn thuần phục, hắn tiến lên hai bước đang muốn nhìn báo xa-li một chút.
Nhưng khi báo xa-li thấy người tới gần, lập tức trùng hai chi trước, nhe hàm răng bén nhon, gầm nhẹ với Lạc Dật.
Lạc Dật cứng đờ, sau đó tức giận vung ống tay áo, trong miệng mắng một câu tiểu súc sinh rồi lui.
Hiển nhiên là báo xa-li không bị hắn thuần phục, nhưng không hiểu sao vừa rồi lại đột nhiên an tĩnh.
Lạc Dật có chút xấu hổ đến nói thầm với Thục Vương điện hạ bên cạnh, "Biểu ca, tiểu súc sinh này căn bản là không phục tùng con người? Vừa rồi sao lại đột nhiên im lặng thế?"
Thục Vương điện hạ liếc hắn một cái, bình đạm nói: "Chỉ là không phục tùng ngươi thôi."
Nói là phục tùng, không nói là làm cho mãnh thú này thần phục.
Báo xa-li thấy người rời đi, lại từ từ đứng thẳng, đôi đồng tử càng chuyển sang đám người.
Sau đó Xu Xu thấy ánh mắt của báo xa-li này dừng trên thân thể nàng.
Xu Xu và nó bốn mắt nhìn nhau, nó đứng thẳng lẳng lặng nhìn nàng.
Xu Xu hoảng loạn, báo xa-li này nhìn nàng làm gì?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Xu Xu bị dọa đến trắng bệch, thậm chí lại lặng lẽ lui về sau nửa bước.
Người đứng sau là Tống Ngưng Quân, nàng ta đỡ vai Xu Xu, nhẹ nhàng nói: "Xu Xu, muội không sao chứ?"
"Ta không sao." Xu Xu nhẹ nhàng lắc đầu, nàng lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
Mọi người thấy báo xa-li kì lạ, sao nó lại an tĩnh như thế?
Lạc Dật tò mò nói thầm, "Biểu ca, tiểu súc sinh này đang nhìn ai? Không phải là lại muốn tổn thương người chứ?"
Thục Vương điện hạ không để ý tới hắn.
"Báo xa-li có chuyện gì vậy? Nó đang nhìn cái gì?"
Có người tò mò đặt câu hỏi.
Thục Vương nhìn theo ánh mắt báo xa-li tìm được người con gái trắng như tuyết đứng trong nhóm nữ quyến.
Mọi người hình như cũng phát hiện báo xa-li này nhìn đám nữ quyến.
Ánh mắt rất nhiều người đều dừng trên người Xu Xu.
Ngay cả nam khách cũng nhìn về phía Xu Xu.
Phần lớn nam khách đều là thiếu niên hơn mười tuổi.
Theo ánh mắt báo xa-li phát hiện ra Xu Xu, da trắng như ngọc, dung mạo kiều diễm, ngoan ngoãn khéo léo.
Đều nhịn không được mà thán phục.
Cô nương xinh đẹp như vậy, sao bọn họ chưa từng gặp qua?
Thậm chí không biết tên nàng là gì?
Nhưng cô nương này nhìn có chút non nớt, nhóm thiếu niên ở đây cũng mang theo ý thường thức.
Cuối cùng đột nhiên tỉnh ngộ lại, báo xa-li này sao lại nhìn tiểu cô nương nhu thuận kiều diễm này?
Không phải là cũng bị dung nhan của nàng hấp dẫn chứ?
Xu Xu thật sự không muốn bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, nàng lặng lẽ kéo ống tay áo Thôi thị, nhỏ giọng ghé vào thì thầm với Thôi thị, "Mẫu thân, chúng ta qua hoa viên bên kia đi."
Thôi thị cũng nhận ra có chút không bình thường, bà gật gật đầu, nắm tay nữ nhi nói: "Được, chúng ta qua bên kia tiếp tục ngắm hoa cũng được."
Tiết thị cũng thấy không thích hợp, theo hai người đang định rời đi.
Nhưng Xu Xu vừa mới di chuyển, báo xa- li trong lồng sắt lại phủ phục tứ chi xuống, nức nở với Xu Xu hai tiếng, rất là đáng thương, đâu có bộ dáng hung hãn như vừa rồi.
"Tiểu súc sinh làm cái gì vậy?" Lạc Dật bị bộ dáng nhu thuận của nó làm ngây người, nhịn không được mà thì thào nhỏ nhẹ.
Nhóm nữ quyến cũng khe khẽ nói.
Hai người bạn của Tống Ngưng Quân cũng nhìn không được mà nói nhỏ với nàng ta, "Ngưng Quân, vị này chính là tam muội của ngươi vẫn luôn dưỡng bệnh ở nông thôn? Báo xa-li nhìn nàng làm gì?"
"Đúng vậy, thật sự kỳ quái, không phải là muốn cắn nàng chứ?"
Bộ dáng này của báo xa-li sao lại giống muốn cắn người, cái đuôi nhỏ của nó, còn đang muốn vẫy vẫy với Xu Xu.
Tống Ngưng Quân lắc đầu, "Ta cũng không hiểu đây là chuyện gì."
Xu Xu muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nàng không biết sao báo xa-li này lại như vậy.
Nhưng nàng không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nàng vừa muốn bước đi, bỗng nhiên một giọng nói thản nhiên như ngọc thạch vang lên, "Đứng lại."
Xu Xu cứng đờ, đây là giọng của Thục Vương điện hạ.
Thân phận của Thục Vương là hoàng trưởng tử, nếu hắn mở miệng, Xu Xu căn bản không dám động.
Chỉ có thể chậm rãi xoay người, Thôi thị và Tiết thị cũng lo lắng xoay người, hành lễ với Thục Vương.
"Mang nó đi." Thục Vương chỉ lồng sắt trên mặt đất, giọng nói vẫn lạnh tanh.
Xu Xu đứng một chỗ, mờ mịt bất động, chân cũng không bước thêm nửa phần, đôi con ngươi đẫm nước nhìn như muốn khóc, người đó là bảo nàng mang cái lồng sắt chứa báo xa-li kia đi sao? Cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám.
Lạc Dật mở lớn miệng, "Biểu ca, huynh đây là muốn dọa tiểu cô nương sao?"
Bình thường Lạc Dật có chút cà lơ phất phơ, lúc này nhìn Xu Xu mỹ mão như vậy, không nhịn được cười tủm tỉm gọi nàng: "Muội muội đừng sợ, không dọa muội, tiểu súc sinh này để ta xử lý là được."
Thục Vương nghiêm mặt, Lạc Dật vẫn sợ hắn, không dám lại nói chuyện với Xu Xu, vẻ mặt khổ sở không muốn nghĩ thêm, cuối cùng chỉ có thể nói: "Được được được, ta đây gọi người mang miếng vải đen che lồng sắt, rồi đưa tới trong phủ muội muội được không?"
Biểu ca Thục Vương của hắn quả nhiên là tính tình cổ quái lạnh lùng, cũng không sợ dọa tiểu mỹ nhân sợ.