Trong kinh thành, Xu Xu cũng không biết Trần gia và Lư gia có chuyện gì, nhưng nàng cũng đã xem qua danh mục quà tặng Thôi thị gửi Lư gia, cảm thấy Thôi thị rất trọng lễ nghĩa đã giúp thím Cát và Thải Phượng, vừa khéo léo vừa ngọt ngào.
Lúc nàng ở thôn Thủy Hương, Thải Phượng là bạn tốt nhất của nàng.
Cho dù là bây giờ, Thải Phượng vẫn là một trong những người bạn tốt nhất của nàng.
Lúc ở thôn Thủy Hương, Tôn thị bắt nàng lên núi kiếm củi, kiếm không đủ mà đi về sẽ bị đánh chửi, bình thường đều là Thải Phượng giúp nàng kiếm thêm.
n tình đó, nàng luôn nhớ kỹ.
Nàng hy vọng Lư gia có thế sống thật tốt, sau này nếu họ đồng ý tới kinh thành làm ăn thì nàng sẽ giúp đỡ.
Còn ba ngày nữa là tới lễ mừng năm mới, Xu Xu định cho mình nghỉ ngơi ba ngày, thanh thanh nhàn nhàn, học mấy tháng, tham nhiều cũng không được, thừa dịp năm mới đến nàng sẽ nghỉ ngơi không đọc sách, chỉ ôn lại bài cũ, ôn cũ biết mới.
Tống Xương Đức cũng nói để cho mấy cháu gái nghỉ ngơi, lễ mừng năm mới đến không cần mỗi ngày đều dậy sớm tới viện của ông ấy rèn luyện.
Huống chi mấy ngày nay trời lạnh ông cũng có chút không chịu nổi, thời tiết lạnh chân ông cũng trở nên đau nhức, đây là bệnh cũ, lúc trẻ mang binh đánh giặc, trời lạnh nước lạnh cũng không sợ, còn ngâm trong nước lạnh, hơn nữa, mười ba năm trước ông còn chắn đao giúp tân đế, đao kia chém vào chân trái, sau đó lại giúp ngăn cản phản quân, thương thế trị muộn, chân ông vừa đến mùa đông là đau.
Làm cho lão nhân gia như ông cũng không thích sáng sớm.
Đến hai tám tháng chạp, sáng sớm Xu Xu đã ngồi dựa trên tháp nhìn chằm chằm mấy bình hoa bằng ngọc trắng hoa văn mai vàng phú quý, bên trong cắm mấy bông đông mai, đúng lúc nở rộ, cả phòng phảng phất mùi hương hoa mai.
Bên cạnh là nha hoàn nhị đẳng Linh Thảo, thấy cô nương ngẩn người, cũng không quấy rầy mà tiếp tục may hà bao.
Xu Xu đâu có ngẩn người, nàng chỉ là đang nhẩm lại trong đầu mấy thứ đã học qua.
Bên ngoài nước đóng thành băng, gió lạnh đến xương, lễ mừng năm mới đến nô tài trong phủ đều bận rộn, cô nương công tử cũng không có việc gì trong chuyện này.
Trân Châu vén rèm lên, bưng một chén huyết yến chưng đường phèn tới, là phu nhân phân phó vì Tam cô nương học hành nhiều.
Mỗi ngày đều phải uống một chén huyết yến đường phèn.
Lúc Trân Châu bưng tổ yến vào, báo xa-li cũng tiến vào theo.
Khi nó đi vào còn nhanh chân hơn Trân Châu, tới trước mặt Xu Xu vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
Xu Xu nhìn đôi mắt báo xa-li chuyển động, hiển nhiên cũng hồi thần.
Con ngươi Xu Xu trong trẻo, từ trên tháp xỏ chân vào giày thêu mềm mại, ngồi xuống vuốt ve báo xa-li.
Hiện tại không thể gọi nó là con mèo nhỏ, nó đã không còn là con mèo con tội nghiệp mấy tháng trước, hiện giờ chân nó khi đứng thằng cũng đã cao đến eo Xu Xu, chiều cao khoảng hai mươi tấc, trên lông màu vàng màu xám xen lẫn, trên lưng còn có khối lông màu lấm tấm, trên bụng thì lông màu trắng, lông trên mặt nó cũng rất dài.
Nó vào nhà liền nằm ngửa ra đất để Xu Xu xoa bụng, Xu Xu cười khẽ, ngồi xổm vuốt bụng nó, lông thật mềm.
Xúc cảm vô cùng mềm mại, nếu không phải nha hoàn ở đây, nàng muốn vùi mặt vào xem có cảm giác gì.
Mấy tháng thôi mà nó đã lớn lên không ít, mỗi ngày Xu Xu đều cho nó uống một ít cam lộ, cũng hoài nghi chỉ số thông minh của nó vượt qua một đứa trẻ sáu bảy tuổi, nó có thể nghe hiểu những lời Xu Xu nói.
Tiểu Lỵ vẫn ở Thấm Hoa viện, thỉnh thoảng mới tới Thiên viên bên cạnh chơi, bên kia chính là chỗ ăn cơm của nó.
Ngày thường nó luôn quấn lấy Xu Xu, hơn nữa nha hoàn nô tài ở Thấm Hoa viện đều biết nó, nó không còn dọa người, cũng chấp nhận cho người khác tới gần, nhưng chỉ Xu Xu mới có thể vuốt ve nó, nó không để những người khác sờ, có lúc Lục cô nương Dao Dao của Tam phòng tới đây chơi, nó cũng không phản ứng, chỉ nằm liếm liếm lông và móng vuốt, cứ như vậy, Dao Dao cũng có thể ngồi nhìn nó cả một buổi chiều.
Lúc trước Xu Xu còn tính làm một lỗ nhỏ ở sau viện, để cho nó ra ngoài đi bộ, nhưng lại nghĩ ban ngày nó đi ra ngoài sẽ làm người khác sợ hay là bị bắt đi, hay là gây ra chuyện gì đó thì cũng không tốt lắm.
Ý tưởng này của Xu Xu chỉ có thể từ bỏ.
“Tiểu Lỵ đứng lên đi.” Xu Xu cười nói.
Báo xa-li trở mình đứng lên, Xu Xu tìm cái lược lại chải lông cho nó.
Trời nóng thì nó có thể sẽ rụng lông, bây giờ trời lạnh, cũng không rụng lông nhiều, lông sờ vào mềm như lụa, cảm giác rất tốt.
Xu Xu chải qua lông cho nó, lại chơi đùa với nó một lát.
Ném quả len qua, nó còn kiếm về trả lại cho Xu Xu.
Làm cho Xu Xu cười mãi không ngớt.
Chơi một lát, Trân Châu bưng một chậu đồng vào. “Cô nương, tổ yến lạnh ăn không ngon, ngài ăn trước đi đã.”
Xu Xu sờ sờ cái đầu lông của báo xa-li, cười nói: “Ngươi tự chơi đi.”
Báo xa-li nghe hiểu, nhưng nó không đi ra ngoài, ghé vào chân Xu Xu ngồi liếm chân.
Xu Xu bưng huyết yến lên ăn.
Hương vị cũng nhẹ, nàng cảm thấy có mùi cổ tử thoảng qua, cũng không thích lắm, nhưng mẫu thân sợ nàng học hành nhiều nên cảm thấy nàng cần phải bồi bổ.
Là ý tốt, đương nhiên nàng không cự tuyệt.
Ăn xong tổ yến, Xu Xu tiếp tục dựa vào tháp ôn lại bài cũ.
Trong phòng có mấy bồn ngân sương, rất là ấm áp, da lông tiểu Lị lại dày, có chút không chịu nổi, cọ cọ chân Xu Xu một hồi rồi rời khỏi phòng.
Xu Xu cũng không quản nó.
Dùng xong bữa trưa, nàng nghỉ ngơi một lát.
Buổi chiều lại chơi với Dao Dao, buổi tối ăn xong sớm nàng rửa mặt chải đầu rồi đi nằm, thật sự không đọc sách, bên ngoài lại có tiếng gió lạnh gào thét, rất thích hợp để nằm.
Nào biết vừa đặt lưng nằm xuống chưa lâu, Trân Châu gõ cửa vào thông bẩm, “Cô nương, người gác cửa bên phải có việc cầu kiến.”
Lúc nàng ở thôn Thủy Hương, Thải Phượng là bạn tốt nhất của nàng.
Cho dù là bây giờ, Thải Phượng vẫn là một trong những người bạn tốt nhất của nàng.
Lúc ở thôn Thủy Hương, Tôn thị bắt nàng lên núi kiếm củi, kiếm không đủ mà đi về sẽ bị đánh chửi, bình thường đều là Thải Phượng giúp nàng kiếm thêm.
n tình đó, nàng luôn nhớ kỹ.
Nàng hy vọng Lư gia có thế sống thật tốt, sau này nếu họ đồng ý tới kinh thành làm ăn thì nàng sẽ giúp đỡ.
Còn ba ngày nữa là tới lễ mừng năm mới, Xu Xu định cho mình nghỉ ngơi ba ngày, thanh thanh nhàn nhàn, học mấy tháng, tham nhiều cũng không được, thừa dịp năm mới đến nàng sẽ nghỉ ngơi không đọc sách, chỉ ôn lại bài cũ, ôn cũ biết mới.
Tống Xương Đức cũng nói để cho mấy cháu gái nghỉ ngơi, lễ mừng năm mới đến không cần mỗi ngày đều dậy sớm tới viện của ông ấy rèn luyện.
Huống chi mấy ngày nay trời lạnh ông cũng có chút không chịu nổi, thời tiết lạnh chân ông cũng trở nên đau nhức, đây là bệnh cũ, lúc trẻ mang binh đánh giặc, trời lạnh nước lạnh cũng không sợ, còn ngâm trong nước lạnh, hơn nữa, mười ba năm trước ông còn chắn đao giúp tân đế, đao kia chém vào chân trái, sau đó lại giúp ngăn cản phản quân, thương thế trị muộn, chân ông vừa đến mùa đông là đau.
Làm cho lão nhân gia như ông cũng không thích sáng sớm.
Đến hai tám tháng chạp, sáng sớm Xu Xu đã ngồi dựa trên tháp nhìn chằm chằm mấy bình hoa bằng ngọc trắng hoa văn mai vàng phú quý, bên trong cắm mấy bông đông mai, đúng lúc nở rộ, cả phòng phảng phất mùi hương hoa mai.
Bên cạnh là nha hoàn nhị đẳng Linh Thảo, thấy cô nương ngẩn người, cũng không quấy rầy mà tiếp tục may hà bao.
Xu Xu đâu có ngẩn người, nàng chỉ là đang nhẩm lại trong đầu mấy thứ đã học qua.
Bên ngoài nước đóng thành băng, gió lạnh đến xương, lễ mừng năm mới đến nô tài trong phủ đều bận rộn, cô nương công tử cũng không có việc gì trong chuyện này.
Trân Châu vén rèm lên, bưng một chén huyết yến chưng đường phèn tới, là phu nhân phân phó vì Tam cô nương học hành nhiều.
Mỗi ngày đều phải uống một chén huyết yến đường phèn.
Lúc Trân Châu bưng tổ yến vào, báo xa-li cũng tiến vào theo.
Khi nó đi vào còn nhanh chân hơn Trân Châu, tới trước mặt Xu Xu vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
Xu Xu nhìn đôi mắt báo xa-li chuyển động, hiển nhiên cũng hồi thần.
Con ngươi Xu Xu trong trẻo, từ trên tháp xỏ chân vào giày thêu mềm mại, ngồi xuống vuốt ve báo xa-li.
Hiện tại không thể gọi nó là con mèo nhỏ, nó đã không còn là con mèo con tội nghiệp mấy tháng trước, hiện giờ chân nó khi đứng thằng cũng đã cao đến eo Xu Xu, chiều cao khoảng hai mươi tấc, trên lông màu vàng màu xám xen lẫn, trên lưng còn có khối lông màu lấm tấm, trên bụng thì lông màu trắng, lông trên mặt nó cũng rất dài.
Nó vào nhà liền nằm ngửa ra đất để Xu Xu xoa bụng, Xu Xu cười khẽ, ngồi xổm vuốt bụng nó, lông thật mềm.
Xúc cảm vô cùng mềm mại, nếu không phải nha hoàn ở đây, nàng muốn vùi mặt vào xem có cảm giác gì.
Mấy tháng thôi mà nó đã lớn lên không ít, mỗi ngày Xu Xu đều cho nó uống một ít cam lộ, cũng hoài nghi chỉ số thông minh của nó vượt qua một đứa trẻ sáu bảy tuổi, nó có thể nghe hiểu những lời Xu Xu nói.
Tiểu Lỵ vẫn ở Thấm Hoa viện, thỉnh thoảng mới tới Thiên viên bên cạnh chơi, bên kia chính là chỗ ăn cơm của nó.
Ngày thường nó luôn quấn lấy Xu Xu, hơn nữa nha hoàn nô tài ở Thấm Hoa viện đều biết nó, nó không còn dọa người, cũng chấp nhận cho người khác tới gần, nhưng chỉ Xu Xu mới có thể vuốt ve nó, nó không để những người khác sờ, có lúc Lục cô nương Dao Dao của Tam phòng tới đây chơi, nó cũng không phản ứng, chỉ nằm liếm liếm lông và móng vuốt, cứ như vậy, Dao Dao cũng có thể ngồi nhìn nó cả một buổi chiều.
Lúc trước Xu Xu còn tính làm một lỗ nhỏ ở sau viện, để cho nó ra ngoài đi bộ, nhưng lại nghĩ ban ngày nó đi ra ngoài sẽ làm người khác sợ hay là bị bắt đi, hay là gây ra chuyện gì đó thì cũng không tốt lắm.
Ý tưởng này của Xu Xu chỉ có thể từ bỏ.
“Tiểu Lỵ đứng lên đi.” Xu Xu cười nói.
Báo xa-li trở mình đứng lên, Xu Xu tìm cái lược lại chải lông cho nó.
Trời nóng thì nó có thể sẽ rụng lông, bây giờ trời lạnh, cũng không rụng lông nhiều, lông sờ vào mềm như lụa, cảm giác rất tốt.
Xu Xu chải qua lông cho nó, lại chơi đùa với nó một lát.
Ném quả len qua, nó còn kiếm về trả lại cho Xu Xu.
Làm cho Xu Xu cười mãi không ngớt.
Chơi một lát, Trân Châu bưng một chậu đồng vào. “Cô nương, tổ yến lạnh ăn không ngon, ngài ăn trước đi đã.”
Xu Xu sờ sờ cái đầu lông của báo xa-li, cười nói: “Ngươi tự chơi đi.”
Báo xa-li nghe hiểu, nhưng nó không đi ra ngoài, ghé vào chân Xu Xu ngồi liếm chân.
Xu Xu bưng huyết yến lên ăn.
Hương vị cũng nhẹ, nàng cảm thấy có mùi cổ tử thoảng qua, cũng không thích lắm, nhưng mẫu thân sợ nàng học hành nhiều nên cảm thấy nàng cần phải bồi bổ.
Là ý tốt, đương nhiên nàng không cự tuyệt.
Ăn xong tổ yến, Xu Xu tiếp tục dựa vào tháp ôn lại bài cũ.
Trong phòng có mấy bồn ngân sương, rất là ấm áp, da lông tiểu Lị lại dày, có chút không chịu nổi, cọ cọ chân Xu Xu một hồi rồi rời khỏi phòng.
Xu Xu cũng không quản nó.
Dùng xong bữa trưa, nàng nghỉ ngơi một lát.
Buổi chiều lại chơi với Dao Dao, buổi tối ăn xong sớm nàng rửa mặt chải đầu rồi đi nằm, thật sự không đọc sách, bên ngoài lại có tiếng gió lạnh gào thét, rất thích hợp để nằm.
Nào biết vừa đặt lưng nằm xuống chưa lâu, Trân Châu gõ cửa vào thông bẩm, “Cô nương, người gác cửa bên phải có việc cầu kiến.”