Phụ thân của Xu Xu - Tống Kim Lương là Hộ Bộ Thượng Thư đương triều, quan tam phẩm, ngày thường công việc bận rộn, xã giao rất nhiều, rất ít khi cùng người nhà dùng bữa tối.
Lúc này ông cũng không có nhà, chi thứ hai chỉ có Thôi thị cùng dùng bữa tối với mấy đứa trẻ.
Xu Xu ngồi xuống bên cạnh Thôi thị.
Thôi thị gắp cho Xu Xu không ít món mà nàng thích.
"Muội muội, nghe nói món bồ câu chưng cách thủy này là món muội thích, muội ăn nhiều một chút, bồi dưỡng thân thể sớm khỏe mạnh." Tống Ngưng Quân nói xong cũng múc thêm một chén bồ câu chưng cách thủy cho Xu Xu, bỏ thêm cẩu kỷ và táo tàu vàng cho hương vị thơm ngọt hơn.
Xu Xu chịu đựng, nói tiếng cám ơn.
Tống gia là thế gia vọng tộc, ăn không nói ngủ cũng không nói.
Nên trên bàn ăn vẫn khá an tĩnh.
Dùng xong bữa tối đã mất nửa canh giờ, Xu Xu phải về Thấm Hoa Viện nghỉ tạm.
Thôi thị đi theo Xu Xu đến Thấm Hoa Viện, bà muốn ở bên nữ nhi thêm chút.
Trở lại khuê phòng ở Thấm Hoa Viện, Xu Xu thay quần áo, những thứ này đều là Thôi thị dạy bảo nàng, các cô nương hào môn thế gia, rất quy củ, một ngày phải thay quần áo vài lần.
Thôi thị rất kiên nhẫn, bà sợ mời ma ma bên ngoài sẽ phí thời gian của Xu Xu, nên đều đích thân dạy bảo những quy củ này cho Xu Xu.
Lúc Xu Xu thay quần áo liền phát hiện bàn gương lược đã bị ai đó động qua.
Trong lòng nàng biết rằng Tống Ngưng Quân nhất định muốn lấy cho bằng được bình ngọc của mình, nên nhất định để mắt đến, vì thế nàng sẽ không để bình ngọc ở trong khuê phòng, đồng thời cũng sẽ chú ý hơn về cách sắp xếp trong phòng.
Có thể là vào lúc nàng đi dùng bữa đã có nha hoàn lục lọi đồ đạc của nàng.
Bên cạnh Xu Xu có hai nha hoàn, Thanh Hao và Thanh Trúc.
Còn lại cũng có không ít nha hoàn nô bộc, nhưng chỉ có hai nha hoàn này có thể tùy ý ra vào khuê phòng nàng.
Hai nha hoàn này đều là người của Tống Ngưng Quân.
Xu Xu cũng mới biết được từ sau khi làm hồn ma bay theo Tống Ngưng Quân.
Huống chi hai nha hoàn này là từ bên phòng Tống Ngưng Quân chuyển qua đây, nàng cũng thật ngốc, cứ như vậy dùng hai nha hoàn này.
Xu Xu cũng biết giờ phút này không thể tùy ý để lộ ra, ngoài mặt hai nha hoàn này không phạm sai lầm gì, nàng không thể đuổi đi.
Chỉ có thể giả vờ như không biết gì, thay quần áo xong ra ngoài nói chuyện với Thôi thị.
Xu Xu là nữ nhi của Thôi thị mang thai mười tháng hạ sinh được, cho dù lúc trước có ôm nhầm, nhưng máu mủ tình thân vẫn còn đó.
Huống chi dung mạo Xu Xu và Thôi thị cũng có hai ba phần tương tự nhau, đối với nữ nhi 13 năm chịu khổ bên ngoài này, quả nhiên Thôi thị vẫn yêu thương nàng như đôi mắt mình, muốn cho nàng những điều tốt đẹp nhất thế gian này.
Thôi thị vỗ vỗ vị trí giường quý phi bên cạnh, nói: "Xu Xu, qua đây ngồi cạnh nương, nương muốn nói chuyện với con."
Xu Xu ngồi xuống bên cạnh Thôi thị.
Nàng có chút khẩn trương, thực tế nàng rất có cảm tình với người Tống gia.
Lúc làm nữ nhi Trần gia, dưỡng mẫu Tôn thị và dưỡng huynh đệ luôn ức hiếp nàng, Xu Xu chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của tình thân ở Trần gia.
Sau khi về Tống gia, người Tống gia đối xử với nàng rất tốt.
Ngay từ đầu mẫu thân Thôi thị cũng yêu thương nàng như bảo bối, nhưng nàng quá ngu ngốc, bị Tống Ngưng Quân dẫn dụ, từng bước một rời xa Tống gia, khiến mẫu thân cô quạnh trong lòng.
Nhưng nàng biết, dù cho cuối cùng nàng trở nên ác độc, nhắm hết vào Tống Ngưng Quân, làm sai rất nhiều chuyện, tổ phụ và tổ mẫu không chịu nhận nàng, để nàng dọn ra thiên viện, mẫu thân ngoài miệng nói lời lạnh lùng, nhưng vẫn lén lút giúp đỡ cho nàng rất nhiều.
Sau khi nàng qua đời, Thôi thị ngoài miệng mắng nàng, sau lưng lại khóc suýt chút mù mắt, thường xuyên đi thăm viếng mộ nàng.
Sau khi Xu Xu chết, ngay cả phần mộ tổ tiên Tống gia cũng không được vào, tùy tiện chôn trên đỉnh núi.
Xu Xu nhớ đến những thứ này, tay nắm thành quyền, móng tay cấu vào lòng bàn tay.
Thôi thị nào biết toàn bộ những thứ nữ nhi đã phải trải qua, hiện ở trong mắt bà, nữ nhi vẫn xinh đẹp, chỉ hơi gầy, tính tình cũng quá nhút nhát, bà muốn chăm sóc nữ nhi thật tốt, để bù đắp những tiếc nuối suốt mười ba năm qua.
"Ngư Nhi, đưa đồ vào đây cho ta." Thôi thị gọi nha hoàn bên ngoài tiến vào.
Ngư Nhi tiến vào đưa cho Thôi thị một chiếc hộp trang sức tinh xảo.
Thôi thị mở hộp trang sức ra, bên trong là một cặp vòng tay dương chi bạch ngọc.
Phẩm chất thượng hạng, bạch ngọc không tỳ vết, chiếc vòng tay này còn quý giá hơn cả chiếc vòng phỉ thủy trên cổ tay Tống Ngưng Quân.
Thôi thị tự mình đeo vòng tay lên cổ tay nữ nhi, nhìn cổ tay nữ nhi mảnh nhỏ nõn nà như mỡ đông, cười tít mắt nói: "Đây là một khối ngọc dương chi trong đồ cưới của nương, trước đó vài ngày đã tìm thợ thủ công giúp làm vòng ngọc này, Xu Xu đeo vào quả thật rất đẹp."
Xu Xu nhìn vòng ngọc trên cổ tay, cũng không kiên trì được nữa, bổ nhào vào lòng Thôi thị khóc nức nở.
Nàng khóc thê thảm tuyệt vọng, như muốn phát tiết hết những khổ đau của kiếp trước.
Khóc đến mức làm cho ruột gan Thôi thị như đứt từng khúc, bà ôm nữ nhi cùng khóc theo: "Bảo Nhi của ta làm sao vậy? Gặp chuyện gì cũng đừng lo lắng, tất cả đều đã có phụ mẫu, có chúng ta che chở cho con, không ai có thể ức hiếp con."
Xu Xu ôm eo Thôi thị khóc lớn: "Mẫu thân, mẫu thân, con cũng có người nhà, con cũng có mẫu thân yêu thương rồi."
Từ trong lời này Thôi thị nghe ra được một chút không thích hợp: "Xu Xu, con ở Trần gia không được như ý sao?"
Trước đây bà đã từng hỏi nữ nhi những ngày tháng ở Trần gia, nữ nhi đều nói rất tốt, vì có khúc mắc trong lòng nên bà cũng không cử nô bộc đến thôn Thủy Hương tìm hiểu gia đình kia.
Thực ra bà cũng thấy năm đó ôm sai đứa bé có chút kỳ quặc.
Xu Xu nhớ đến những ngày ở Trần gia, ủy khuất lại chua xót trong lòng, nói: "Mẫu thân, từ năm ba tuổi con đã phải lên núi nhặt củi, học cách nấu cơm, chăm sóc hai huynh trưởng, lớn hơn một chút, dưỡng mẫu sinh hạ muội muội, con phải giúp đỡ chăm muội muội, có chỗ nào không tốt, dưỡng mẫu sẽ cầm cây bụi làm roi đánh con, dưỡng phụ cũng hùng hùng hổ hổ, con chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của cha nương, khi đó con vẫn luôn không biết vì sao họ là phụ mẫu thân sinh của con, họ yêu thương huynh trưởng muội muội, nhưng lại thích đánh chửi con. Mẫu thân, nếu như mẫu thân đón con muộn một chút nữa thôi, con sẽ bị bán cho nhi tử ngốc của Vương lão gia ở trấn trên làm vợ, mặc dù hắn ngốc, nhưng cũng đã hành hạ chết hai thê tử, mấy ngày đó, họ không đánh con, sợ lúc đưa con đến Vương gia trên người có thương tích, con bị họ nhốt trong nhà, vô cùng tuyệt vọng..."
Xu Xu khóc rất thương tâm, thời gian nàng ở Trần gia quả thật rất chật vật.
Sau khi về Tống gia, lại bị Tống Ngưng Quân lừa gạt, Tống Ngưng Quân nói với nàng, nếu mẫu thân biết nàng sống không tốt ở thôn Thủy Hương, chắc chắn sẽ thương tâm tự trách, uất ức sinh bệnh.
Nàng ngốc nghếch tin theo, từ đó chỉ nói với mẫu thân và người Tống gia, nàng sống ở Trần gia rất tốt, toàn khen cha nương ở Trần gia.
Thôi thị nghe nói vậy, như bị sét đánh, toàn thân run rẩy.
"Nữ nhi ngốc, sao bây giờ con mới nói với nương chứ." Hốc mắt Thôi thị đỏ bừng, ôm chặt lấy nữ nhi, nước mắt không làm sao kìm lại được.
Xu Xu run rẩy nói: "Ngưng Quân tỷ tỷ nói với con, nếu nói cho mẫu thân con sống không tốt ở Trần gia thì mẫu thân chắc chắn sẽ thương tâm tự trách uất ức mà sinh bệnh, cho nên con rất sợ, thấy được mẫu thân đối xử tốt như vậy với con, con, con thật sự nhịn không được..."
"Nữ nhi ngốc của ta." Thôi thị ôm nữ nhi vào trong ngực: “Xu Xu nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải nói với phụ mẫu, chúng ta nhất định sẽ che chở cho con, người Trần gia vậy mà dám đối xử với con như thế, mẫu thân chắc chắn sẽ không tha thứ cho bọn họ!"
Thôi thị cũng sinh lòng nghi hoặc, phu thê Trần gia đối xử với Xu Xu như vậy, nhưng lại đối xử với ba đứa bé khác rất tốt, dường như có vẻ đã biết Xu Xu không phải nữ nhi của họ?
Không lẽ lúc trước ôm sai đứa bé không phải âm kém dương sai, mà là phu thê Trần gia cố ý sao?
Hơn nữa sao Quân Nhi lại nói với Xu Xu như vậy, là không muốn để bọn họ biết Trần gia đối xử với Xu Xu như thế sao?
Không lẽ Quân Nhi cố ý lừa gạt Xu Xu?
Không thể nào, Quân Nhi là bà và phu quân mang về nuôi lớn từ bé, từ nhỏ phẩm hạnh đã thuần lương, lại vô cùng hiếu thuận, rất thông tuệ, học cũng rất nhanh, cũng là niềm kiêu hãnh của phu thê bọn họ.
Tuy sau khi biết Quân Nhi không phải con của bọn họ, nhưng 13 năm tình cảm không thể nào là giả, bọn họ cũng đối xử với Quân Nhi như nữ nhi ruột, nếu không thì cũng sẽ không tuyên bố với bên ngoài, Quân Nhi và Xu Xu là tỷ muội sinh đôi, vì năm đó sức khỏe Xu Xu không tốt, mới đưa về nhà ông bà an dưỡng, đến bây giờ mới đón về.
Mặc dù nghi ngờ có phải Tống Ngưng Quân lừa gạt Xu Xu hay không, nhưng Thôi thị vẫn không muốn nghĩ quá xấu về Tống Ngưng Quân.
Nhưng chuyện này đã gieo vào lòng Thôi thị một hạt giống nghi ngờ.
Xu Xu cũng biết tình cảm giữa Tống Ngưng Quân và người nhà Tống gia rất sâu đậm, chỉ dựa vào một hai câu sao có thể khiến mẫu thân nhìn thấu Tống Ngưng Quân cho được.
Nhưng một ngày nào đó, nàng muốn người Tống gia thấy rõ bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân.
Thôi thị đã nghi ngờ lúc trước ôm sai đứa bé là Trần gia cố ý.
Nếu đúng là Trần gia có ý xấu này thì bà sẽ không tha thứ.
Thôi thị dỗ dành nữ nhi thật lâu, còn ngủ cùng Xu Xu, chờ Xu Xu ngủ say, bà mới căn dặn đám nha hoàn hầu hạ tốt, trở về viện của mình.
Tống Kim Lương xong việc trở về, lúc này đã rửa mặt chải đầu xong, toàn thân mặc áo tơ lụa ngồi sau án kỷ lật sách xem.
Mặc dù Tống Kim Lương đã trung niên, nhưng vẫn rất tuấn lãng.
Xu Xu chính là sự kết hợp ưu điểm của ông và Thôi thị.
Trong lòng Thôi thị vẫn cứ đau đáu chuyện này, nên cũng nói qua với Tống Kim Lương, trên gương mặt anh tuấn của Tống Kim Lương nổi giận đùng đùng: "Phu thê Trần gia kia thật to gan, dám làm ra chuyện như vậy, ngày mai ta sẽ cử người đến thôn Thủy Hương điều tra, nếu là thật thì nhất định sẽ không tha cho đôi phu thê kia."
Thôi thị cũng nói: "Ngày mai thiếp sẽ gọi hai ma ma đỡ đẻ cho thiếp cẩn thận dò hỏi một phen." Lúc bà vừa sinh hạ Xu Xu, mệt đến mức hôn mê bất tỉnh, bên người xảy ra chuyện gì đều không biết được.
Bà suy đoán lúc sinh đẻ ở Trần Gia, khi đó mặc dù Tống gia xem như chạy nạn, nhưng cũng không rêu rao chuyện này ra khắp nơi, hơn nữa Thôi thị vừa nhìn đã biết là người phú quý, bấy giờ phu thê Trần gia mới động tâm, muốn đổi con của mình để nó đến nhà giàu có hưởng thụ thanh phúc.
Thôi thị thực sự tức giận vô cùng.
... ...
Đợi Xu Xu đi vào giấc ngủ, giờ hợi canh ba* , nha hoàn Thanh Hao từ trong viện Xu Xu thừa dịp đêm khuya mới lẻn qua viện của Tống Ngưng Quân.
( khoảng 9 đến 11 giờ đêm)
Tống Ngưng Quân đã rửa mặt chải đầu xong, đang đọc sách dưới ánh nến.
Nhìn thấy Thanh Hao đến, nàng ta cho những nha hoàn khác lui xuống, hỏi Thanh Hao: "Có tìm thấy được chiếc bình ngọc từ chỗ Xu Xu không?"
Thanh Hao trả lời: "Bẩm nhị cô nương, đã lục soát phòng của tam cô nương nhưng vẫn chưa tìm thấy chiếc bình ngọc kia đâu cả, nô tì đã lật ngược cả phòng tam cô nương rồi."
Đại phòng Tống gia còn có đại cô nương, Tống Ngưng Quân xếp thứ 2, Xu Xu thứ 3.
Tống Ngưng Quân chau mày, gấp sách lại, nói: "Vậy ngươi lui xuống đi, để ý vài ngày nữa, phải giúp ta tìm bằng được chiếc bình ngọc kia."
Thanh Hao lên tiếng đáp lại rồi lui xuống.
Tuy Tống Ngưng Quân có chút không cam lòng, nhưng cũng biết việc này không thể quá nóng vội, chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
Nàng ta thở dài, bảo nha hoàn tắt đèn, lên giường nhỏ nghỉ ngơi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Tống Ngưng Quân lại nằm mơ thấy giấc mơ kia.
Lúc này ông cũng không có nhà, chi thứ hai chỉ có Thôi thị cùng dùng bữa tối với mấy đứa trẻ.
Xu Xu ngồi xuống bên cạnh Thôi thị.
Thôi thị gắp cho Xu Xu không ít món mà nàng thích.
"Muội muội, nghe nói món bồ câu chưng cách thủy này là món muội thích, muội ăn nhiều một chút, bồi dưỡng thân thể sớm khỏe mạnh." Tống Ngưng Quân nói xong cũng múc thêm một chén bồ câu chưng cách thủy cho Xu Xu, bỏ thêm cẩu kỷ và táo tàu vàng cho hương vị thơm ngọt hơn.
Xu Xu chịu đựng, nói tiếng cám ơn.
Tống gia là thế gia vọng tộc, ăn không nói ngủ cũng không nói.
Nên trên bàn ăn vẫn khá an tĩnh.
Dùng xong bữa tối đã mất nửa canh giờ, Xu Xu phải về Thấm Hoa Viện nghỉ tạm.
Thôi thị đi theo Xu Xu đến Thấm Hoa Viện, bà muốn ở bên nữ nhi thêm chút.
Trở lại khuê phòng ở Thấm Hoa Viện, Xu Xu thay quần áo, những thứ này đều là Thôi thị dạy bảo nàng, các cô nương hào môn thế gia, rất quy củ, một ngày phải thay quần áo vài lần.
Thôi thị rất kiên nhẫn, bà sợ mời ma ma bên ngoài sẽ phí thời gian của Xu Xu, nên đều đích thân dạy bảo những quy củ này cho Xu Xu.
Lúc Xu Xu thay quần áo liền phát hiện bàn gương lược đã bị ai đó động qua.
Trong lòng nàng biết rằng Tống Ngưng Quân nhất định muốn lấy cho bằng được bình ngọc của mình, nên nhất định để mắt đến, vì thế nàng sẽ không để bình ngọc ở trong khuê phòng, đồng thời cũng sẽ chú ý hơn về cách sắp xếp trong phòng.
Có thể là vào lúc nàng đi dùng bữa đã có nha hoàn lục lọi đồ đạc của nàng.
Bên cạnh Xu Xu có hai nha hoàn, Thanh Hao và Thanh Trúc.
Còn lại cũng có không ít nha hoàn nô bộc, nhưng chỉ có hai nha hoàn này có thể tùy ý ra vào khuê phòng nàng.
Hai nha hoàn này đều là người của Tống Ngưng Quân.
Xu Xu cũng mới biết được từ sau khi làm hồn ma bay theo Tống Ngưng Quân.
Huống chi hai nha hoàn này là từ bên phòng Tống Ngưng Quân chuyển qua đây, nàng cũng thật ngốc, cứ như vậy dùng hai nha hoàn này.
Xu Xu cũng biết giờ phút này không thể tùy ý để lộ ra, ngoài mặt hai nha hoàn này không phạm sai lầm gì, nàng không thể đuổi đi.
Chỉ có thể giả vờ như không biết gì, thay quần áo xong ra ngoài nói chuyện với Thôi thị.
Xu Xu là nữ nhi của Thôi thị mang thai mười tháng hạ sinh được, cho dù lúc trước có ôm nhầm, nhưng máu mủ tình thân vẫn còn đó.
Huống chi dung mạo Xu Xu và Thôi thị cũng có hai ba phần tương tự nhau, đối với nữ nhi 13 năm chịu khổ bên ngoài này, quả nhiên Thôi thị vẫn yêu thương nàng như đôi mắt mình, muốn cho nàng những điều tốt đẹp nhất thế gian này.
Thôi thị vỗ vỗ vị trí giường quý phi bên cạnh, nói: "Xu Xu, qua đây ngồi cạnh nương, nương muốn nói chuyện với con."
Xu Xu ngồi xuống bên cạnh Thôi thị.
Nàng có chút khẩn trương, thực tế nàng rất có cảm tình với người Tống gia.
Lúc làm nữ nhi Trần gia, dưỡng mẫu Tôn thị và dưỡng huynh đệ luôn ức hiếp nàng, Xu Xu chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của tình thân ở Trần gia.
Sau khi về Tống gia, người Tống gia đối xử với nàng rất tốt.
Ngay từ đầu mẫu thân Thôi thị cũng yêu thương nàng như bảo bối, nhưng nàng quá ngu ngốc, bị Tống Ngưng Quân dẫn dụ, từng bước một rời xa Tống gia, khiến mẫu thân cô quạnh trong lòng.
Nhưng nàng biết, dù cho cuối cùng nàng trở nên ác độc, nhắm hết vào Tống Ngưng Quân, làm sai rất nhiều chuyện, tổ phụ và tổ mẫu không chịu nhận nàng, để nàng dọn ra thiên viện, mẫu thân ngoài miệng nói lời lạnh lùng, nhưng vẫn lén lút giúp đỡ cho nàng rất nhiều.
Sau khi nàng qua đời, Thôi thị ngoài miệng mắng nàng, sau lưng lại khóc suýt chút mù mắt, thường xuyên đi thăm viếng mộ nàng.
Sau khi Xu Xu chết, ngay cả phần mộ tổ tiên Tống gia cũng không được vào, tùy tiện chôn trên đỉnh núi.
Xu Xu nhớ đến những thứ này, tay nắm thành quyền, móng tay cấu vào lòng bàn tay.
Thôi thị nào biết toàn bộ những thứ nữ nhi đã phải trải qua, hiện ở trong mắt bà, nữ nhi vẫn xinh đẹp, chỉ hơi gầy, tính tình cũng quá nhút nhát, bà muốn chăm sóc nữ nhi thật tốt, để bù đắp những tiếc nuối suốt mười ba năm qua.
"Ngư Nhi, đưa đồ vào đây cho ta." Thôi thị gọi nha hoàn bên ngoài tiến vào.
Ngư Nhi tiến vào đưa cho Thôi thị một chiếc hộp trang sức tinh xảo.
Thôi thị mở hộp trang sức ra, bên trong là một cặp vòng tay dương chi bạch ngọc.
Phẩm chất thượng hạng, bạch ngọc không tỳ vết, chiếc vòng tay này còn quý giá hơn cả chiếc vòng phỉ thủy trên cổ tay Tống Ngưng Quân.
Thôi thị tự mình đeo vòng tay lên cổ tay nữ nhi, nhìn cổ tay nữ nhi mảnh nhỏ nõn nà như mỡ đông, cười tít mắt nói: "Đây là một khối ngọc dương chi trong đồ cưới của nương, trước đó vài ngày đã tìm thợ thủ công giúp làm vòng ngọc này, Xu Xu đeo vào quả thật rất đẹp."
Xu Xu nhìn vòng ngọc trên cổ tay, cũng không kiên trì được nữa, bổ nhào vào lòng Thôi thị khóc nức nở.
Nàng khóc thê thảm tuyệt vọng, như muốn phát tiết hết những khổ đau của kiếp trước.
Khóc đến mức làm cho ruột gan Thôi thị như đứt từng khúc, bà ôm nữ nhi cùng khóc theo: "Bảo Nhi của ta làm sao vậy? Gặp chuyện gì cũng đừng lo lắng, tất cả đều đã có phụ mẫu, có chúng ta che chở cho con, không ai có thể ức hiếp con."
Xu Xu ôm eo Thôi thị khóc lớn: "Mẫu thân, mẫu thân, con cũng có người nhà, con cũng có mẫu thân yêu thương rồi."
Từ trong lời này Thôi thị nghe ra được một chút không thích hợp: "Xu Xu, con ở Trần gia không được như ý sao?"
Trước đây bà đã từng hỏi nữ nhi những ngày tháng ở Trần gia, nữ nhi đều nói rất tốt, vì có khúc mắc trong lòng nên bà cũng không cử nô bộc đến thôn Thủy Hương tìm hiểu gia đình kia.
Thực ra bà cũng thấy năm đó ôm sai đứa bé có chút kỳ quặc.
Xu Xu nhớ đến những ngày ở Trần gia, ủy khuất lại chua xót trong lòng, nói: "Mẫu thân, từ năm ba tuổi con đã phải lên núi nhặt củi, học cách nấu cơm, chăm sóc hai huynh trưởng, lớn hơn một chút, dưỡng mẫu sinh hạ muội muội, con phải giúp đỡ chăm muội muội, có chỗ nào không tốt, dưỡng mẫu sẽ cầm cây bụi làm roi đánh con, dưỡng phụ cũng hùng hùng hổ hổ, con chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của cha nương, khi đó con vẫn luôn không biết vì sao họ là phụ mẫu thân sinh của con, họ yêu thương huynh trưởng muội muội, nhưng lại thích đánh chửi con. Mẫu thân, nếu như mẫu thân đón con muộn một chút nữa thôi, con sẽ bị bán cho nhi tử ngốc của Vương lão gia ở trấn trên làm vợ, mặc dù hắn ngốc, nhưng cũng đã hành hạ chết hai thê tử, mấy ngày đó, họ không đánh con, sợ lúc đưa con đến Vương gia trên người có thương tích, con bị họ nhốt trong nhà, vô cùng tuyệt vọng..."
Xu Xu khóc rất thương tâm, thời gian nàng ở Trần gia quả thật rất chật vật.
Sau khi về Tống gia, lại bị Tống Ngưng Quân lừa gạt, Tống Ngưng Quân nói với nàng, nếu mẫu thân biết nàng sống không tốt ở thôn Thủy Hương, chắc chắn sẽ thương tâm tự trách, uất ức sinh bệnh.
Nàng ngốc nghếch tin theo, từ đó chỉ nói với mẫu thân và người Tống gia, nàng sống ở Trần gia rất tốt, toàn khen cha nương ở Trần gia.
Thôi thị nghe nói vậy, như bị sét đánh, toàn thân run rẩy.
"Nữ nhi ngốc, sao bây giờ con mới nói với nương chứ." Hốc mắt Thôi thị đỏ bừng, ôm chặt lấy nữ nhi, nước mắt không làm sao kìm lại được.
Xu Xu run rẩy nói: "Ngưng Quân tỷ tỷ nói với con, nếu nói cho mẫu thân con sống không tốt ở Trần gia thì mẫu thân chắc chắn sẽ thương tâm tự trách uất ức mà sinh bệnh, cho nên con rất sợ, thấy được mẫu thân đối xử tốt như vậy với con, con, con thật sự nhịn không được..."
"Nữ nhi ngốc của ta." Thôi thị ôm nữ nhi vào trong ngực: “Xu Xu nhớ kỹ, mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì đều phải nói với phụ mẫu, chúng ta nhất định sẽ che chở cho con, người Trần gia vậy mà dám đối xử với con như thế, mẫu thân chắc chắn sẽ không tha thứ cho bọn họ!"
Thôi thị cũng sinh lòng nghi hoặc, phu thê Trần gia đối xử với Xu Xu như vậy, nhưng lại đối xử với ba đứa bé khác rất tốt, dường như có vẻ đã biết Xu Xu không phải nữ nhi của họ?
Không lẽ lúc trước ôm sai đứa bé không phải âm kém dương sai, mà là phu thê Trần gia cố ý sao?
Hơn nữa sao Quân Nhi lại nói với Xu Xu như vậy, là không muốn để bọn họ biết Trần gia đối xử với Xu Xu như thế sao?
Không lẽ Quân Nhi cố ý lừa gạt Xu Xu?
Không thể nào, Quân Nhi là bà và phu quân mang về nuôi lớn từ bé, từ nhỏ phẩm hạnh đã thuần lương, lại vô cùng hiếu thuận, rất thông tuệ, học cũng rất nhanh, cũng là niềm kiêu hãnh của phu thê bọn họ.
Tuy sau khi biết Quân Nhi không phải con của bọn họ, nhưng 13 năm tình cảm không thể nào là giả, bọn họ cũng đối xử với Quân Nhi như nữ nhi ruột, nếu không thì cũng sẽ không tuyên bố với bên ngoài, Quân Nhi và Xu Xu là tỷ muội sinh đôi, vì năm đó sức khỏe Xu Xu không tốt, mới đưa về nhà ông bà an dưỡng, đến bây giờ mới đón về.
Mặc dù nghi ngờ có phải Tống Ngưng Quân lừa gạt Xu Xu hay không, nhưng Thôi thị vẫn không muốn nghĩ quá xấu về Tống Ngưng Quân.
Nhưng chuyện này đã gieo vào lòng Thôi thị một hạt giống nghi ngờ.
Xu Xu cũng biết tình cảm giữa Tống Ngưng Quân và người nhà Tống gia rất sâu đậm, chỉ dựa vào một hai câu sao có thể khiến mẫu thân nhìn thấu Tống Ngưng Quân cho được.
Nhưng một ngày nào đó, nàng muốn người Tống gia thấy rõ bộ mặt thật của Tống Ngưng Quân.
Thôi thị đã nghi ngờ lúc trước ôm sai đứa bé là Trần gia cố ý.
Nếu đúng là Trần gia có ý xấu này thì bà sẽ không tha thứ.
Thôi thị dỗ dành nữ nhi thật lâu, còn ngủ cùng Xu Xu, chờ Xu Xu ngủ say, bà mới căn dặn đám nha hoàn hầu hạ tốt, trở về viện của mình.
Tống Kim Lương xong việc trở về, lúc này đã rửa mặt chải đầu xong, toàn thân mặc áo tơ lụa ngồi sau án kỷ lật sách xem.
Mặc dù Tống Kim Lương đã trung niên, nhưng vẫn rất tuấn lãng.
Xu Xu chính là sự kết hợp ưu điểm của ông và Thôi thị.
Trong lòng Thôi thị vẫn cứ đau đáu chuyện này, nên cũng nói qua với Tống Kim Lương, trên gương mặt anh tuấn của Tống Kim Lương nổi giận đùng đùng: "Phu thê Trần gia kia thật to gan, dám làm ra chuyện như vậy, ngày mai ta sẽ cử người đến thôn Thủy Hương điều tra, nếu là thật thì nhất định sẽ không tha cho đôi phu thê kia."
Thôi thị cũng nói: "Ngày mai thiếp sẽ gọi hai ma ma đỡ đẻ cho thiếp cẩn thận dò hỏi một phen." Lúc bà vừa sinh hạ Xu Xu, mệt đến mức hôn mê bất tỉnh, bên người xảy ra chuyện gì đều không biết được.
Bà suy đoán lúc sinh đẻ ở Trần Gia, khi đó mặc dù Tống gia xem như chạy nạn, nhưng cũng không rêu rao chuyện này ra khắp nơi, hơn nữa Thôi thị vừa nhìn đã biết là người phú quý, bấy giờ phu thê Trần gia mới động tâm, muốn đổi con của mình để nó đến nhà giàu có hưởng thụ thanh phúc.
Thôi thị thực sự tức giận vô cùng.
... ...
Đợi Xu Xu đi vào giấc ngủ, giờ hợi canh ba* , nha hoàn Thanh Hao từ trong viện Xu Xu thừa dịp đêm khuya mới lẻn qua viện của Tống Ngưng Quân.
( khoảng 9 đến 11 giờ đêm)
Tống Ngưng Quân đã rửa mặt chải đầu xong, đang đọc sách dưới ánh nến.
Nhìn thấy Thanh Hao đến, nàng ta cho những nha hoàn khác lui xuống, hỏi Thanh Hao: "Có tìm thấy được chiếc bình ngọc từ chỗ Xu Xu không?"
Thanh Hao trả lời: "Bẩm nhị cô nương, đã lục soát phòng của tam cô nương nhưng vẫn chưa tìm thấy chiếc bình ngọc kia đâu cả, nô tì đã lật ngược cả phòng tam cô nương rồi."
Đại phòng Tống gia còn có đại cô nương, Tống Ngưng Quân xếp thứ 2, Xu Xu thứ 3.
Tống Ngưng Quân chau mày, gấp sách lại, nói: "Vậy ngươi lui xuống đi, để ý vài ngày nữa, phải giúp ta tìm bằng được chiếc bình ngọc kia."
Thanh Hao lên tiếng đáp lại rồi lui xuống.
Tuy Tống Ngưng Quân có chút không cam lòng, nhưng cũng biết việc này không thể quá nóng vội, chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
Nàng ta thở dài, bảo nha hoàn tắt đèn, lên giường nhỏ nghỉ ngơi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Tống Ngưng Quân lại nằm mơ thấy giấc mơ kia.