Biểu cảm của Tống Ngọc Bách lãnh đạm, hình như có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên không muốn để Tam muội theo tới.
Hắn muốn một mình yên tĩnh một lát.
Nhìn sườn mặt anh tuấn của đại huynh, Xu Xu âm thầm thở dài, thật ra nàng cũng không muốn đi theo đại huynh.
Nhưng đại huynh là thân nhân của nàng, để ý hắn cũng không sai, sau khi nàng ra đi, hắn còn muốn đưa Tống Ngưng Quân tới nha môn, con báo của Tống Ngưng Quân cắn chết người, đó là giết người, lúc ấy Thịnh thị không đồng ý, Tống Ngưng Quân cũng quen biết với Tam hoàng tử, Tam hoàng tử âm thầm thu xếp, để cho Tống Ngưng Quân không phải tới nha môn.
Đời này, nàng hy vọng đại huynh sống thật tốt, không thể để Tống Ngưng Quân hãm hại.
Huống chi đại huynh thật sự là người tốt, đời này đại huynh cần phải sống, làm những chuyện hắn muốn làm, không chừng còn có thể lập nên sự nghiệp to lớn, đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ nàng đối phó Tống Ngưng Quân.
Xu Xu cũng tự cân nhắc cho mình, sau này Tống Ngưng Quân có không ít trợ lực, nàng cần người Tống gia.
Cần làm cho người Tống gia chân chính trở thành thân nhân của nàng, trở thành người nhà cùng chung huyết mạch, lúc nàng gặp chuyện không may có thể che chở nàng, mà không phải vứt bỏ nàng.
Huống chi đời trước nàng quả thực rất ngu xuẩn, nàng bị Tống Ngưng Quân lừa, đi từng bước dẫn đến lỗi lầm, căn bản không coi người Tống gia là thân nhân, cũng khó trách cuối cùng Tống gia cũng không thích nàng.
Đời này, mọi chuyện đã khác, mẫu thân phụ thân đối xử với nàng tốt lắm, huynh trưởng tứ đệ và tất cả muội muội cũng thích nàng.
Chỉ cần nàng nguyện ý trả giá, sẽ có điều hồi báo, cứ từ từ, những thân nhân này sẽ trở thành máu mủ tình thâm chân chính với nàng.
Xu Xu còn nhớ rõ việc hôm nay đại huynh bị tổ phụ lăng nhục, tâm phiền ý loạn, hôm sau bạn bè không tốt gọi hắn đi du ngoạn.
Hắn liền theo những người này xuất môn du ngoạn, rồi uống rượu, kết quả gây chuyện náo loạn, đánh người, trở về vẫn còn say khướt, nhà người ta mặc dù so ra thì danh tiếng kém phủ Quốc Công, nhưng cũng là Hầu phủ, bị tìm tới cửa, lão Quốc Công gia dùng gia pháp xử lí đại huynh, ngay cả đại tẩu cũng xem thường hắn.
Đại huynh giải thích với đại tẩu, là công tử phủ Hầu gia khi nhục dân nữ, hắn mới tiến lên đánh người.
Đại tẩu mặt lạnh nhìn hắn, không chịu tin tưởng, vợ chồng hai người càng ngày càng có khoảng cách.
Xu Xu nhớ tới chuyện cũ này, nghiêm mặt nói: "Đại huynh, huynh không thích theo khoa cử nhập con đường làm quan, vì sao không chịu nói chuyện với tổ phụ, thật sự muốn tầm thường sống hết một đời như vậy sao?"
Tống Ngọc Bách cười lạnh, "Ngươi biết cái gì."
Xu Xu nhẹ giọng nói: "Muội quả thực không hiểu lắm, lúc muội ở thôn Thủy Hương đã được nuôi thành cái tính tình mềm mỏng dễ khiếp đảm, gặp chuyện chỉ biết khóc, nhưng muội cũng có hy vọng, trước đây tâm nguyện chỉ có được ăn no mặc ấm, tự mình lên núi kiếm củi sẽ hái chút trái cây ăn, cũng coi như cơm no. Đến khi lớn hơn một chút muội liền muốn học trù nghệ, sau này làm một nữ đầu bếp cũng kiếm được chút bạc, nên vẫn cố gắng học, lớn hơn chút nữa, dưỡng mẫu lại muốn bán muội cho Vương lão gia gia trấn trên làm vợ của đứa con ngốc nhà ông ta, muội cũng không từ bỏ, sau đó mẫu thân phái người đón muội trở về phủ Quốc Công. . . . . ."
Những lời này của nàng không giả, đời trước nàng rất ngốc, trở lại phủ Quốc Công bị Tống Ngưng Quân lừa gạt, bị hạ độc nên dung mạo biến thành xấu xí, lúc nàng bị người nhà xa cách nàng cũng không từ bỏ, khi đó cũng muốn sống cho thật tốt, nhưng Tống Ngưng Quân không cho nàng cơ hội sống, chuyện đời trước làm Tống Ngưng Quân cố ý giết nàng đó là lúc hai người té ngã trên đất, không cẩn thận làm vỡ cái bình ngọc nhỏ mà Tống Ngưng Quân mang trên người, cho nên Tống Ngưng Quân nổi lên sát tâm với nàng.
Ánh mắt Tống Ngọc Bách nặng nề nhìn nàng, không biết còn đang nghĩ cái gì.
Xu Xu tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Đại huynh, tính cách của muội như vậy cũng biết tranh thủ cái gì cho mình, vì sao huynh lại không biết?"
Vì sao huynh không biết?
Ngược lại, cả ngày hối hận, thậm chí nén giận với người Tống gia, kỳ thật thân nhân cũng chỉ là yêu thương hắn, không muốn hắn vứt bỏ tính mạng trên chiến trường
Có sai không? Không sai, thê tử sinh cho hắn một nam một nữ, hắn cũng luyến tiếc yêu thương họ.
Xu Xu nhìn đại huynh lâm vào trầm tư, lặng lẽ rời đi.
Nàng hy vọng đời này đại huynh có thể có làm nên chuyện, không sống tầm thường rồi cuối cùng lại bị Tống Ngưng Quân hãm hại, hy vọng hắn cùng đại tẩu cầm sắt cùng minh (vợ chồng đồng lòng).
Thật ra tâm địa của đại tẩu rất tốt, chỉ là đại huynh làm cho nàng thất vọng, ngẫm lại mấy người chơi bời lêu lổng đó, không làm việc đàng hoàng, cả ngày uống rượu đánh nhau, ai có thể yêu thích?
Tống Ngọc Bách ngồi ở nơi này ngẩn người hai canh giờ mới trở lại trong phòng.
Thê tử Lương Chiêu Chiêu nghiêng người trên tháp may vá, thấy hắn trở về cũng không hỏi nhiều, ngón tay tiếp tục tinh tế nõn nà tiếp tục thêu khăn.
Tống Ngọc Bách nghĩ đã thành thân cùng thê tử mấy năm, luôn làm nàng thất vọng, đi đến bên cạnh tháp ngồi xuống, "Chiêu Chiêu, mấy ngày nay là ta không tốt, luôn chọc giận nàng làm nàng thất vọng, sau này ta sẽ thay đổi, cố gắng học tập, làm chuyện ta muốn làm, ta sẽ mang cho nàng gấm vóc tiền đồ."
Đôi mắt Lương Chiêu Chiêu nhẹ nhàng dừng ở trên người trượng phu, hiển nhiên là không tin, nhưng vẫn chần chờ hỏi: "Chính là thật sao? Sau này ngươi có thể định hạ tâm lai?" (hạ quyết tâm)
Trượng phu thật sự có thể thay đổi, tĩnh tâm cố gắng học tập khoa cử nhập con đường làm quan sao? Nàng cũng là nữ nhi được chiều chuộng, cha mẹ sủng ái, ban đầu khi thành thân nghĩ đến Tống Ngọc Bách có chút không quen, sau khi thành thân mới từ từ tốt hơn, lúc mới thành thân, hai người cũng có một đoạn thời gian như keo như sơn, nhưng cho dù như keo như sơn thế nào, chỉ cần mấy người bạn xấu của trượng phu tới tìm, hắn liền lập tức xuất môn uống rượu, uống đến say khướt mới về, sao nàng ấy chấp nhận được?
Hiện tại nghe trượng phu nói sau này sẽ thay đổi, nàng ấy vẫn có chút hoài nghi.
Tống Ngọc Bách thực sự thích Lương Chiêu Chiêu, hắn thuở nhỏ đã định thân với nàng ấy, lúc trước khi nhìn thấy nàng ấy.
Một nữ hài đáng yêu tròn tròn, còn đi theo sau hắn hắn nhu nhu gọi hắn Ngọc Bách ca ca, khi đó hắn đã quyết định sẽ bảo vệ cho Chiêu Chiêu, từ nhỏ đến lớn bên người hắn ngay cả thông phòng cũng không có, sau này cũng sẽ không nạp thiếp, trong mắt trong lòng hắn đều chỉ có nàng ấy, nhưng sau khi thành thân, lại làm cho Chiêu Chiêu thất vọng.
Lần này hắn định sẽ không như thế, sẽ như Tam muội nói, hắn không muốn tầm thường vô vi sống cả đời này.
Hắn sẽ theo đuổi khát vọng lý tưởng của hắn, tự mình công thành cáo mệnh trở về với Chiêu Chiêu.
Nhưng trước khi rời đi, hắn cũng sẽ cố gắng một chút, để cho Chiêu Chiêu tin tưởng hắn.
Mặc kệ như thế nào, đời này hắn chỉ có Chiêu Chiêu là thê, coi như một lòng một dạ đi.
Tống Ngọc Bách ôn thanh nói: "Chiêu Chiêu hãy chờ xem." Dứt lời hắn cúi người ôm thê tử đi về phía giường.
Lương Chiêu Chiêu có chút tức giận, hai má ửng đỏ, "Hiện tại giữa ban ngày, huống chi ngươi mới vừa rồi còn nói muốn thay đổi. . . . . ."
Ngô, đôi môi phấn nộ của Lương Chiêu Chiêu đã bị ngăn chặn.
Tới buổi tối, Tống Ngọc Bách vẫn chưa tới chính viện dùng gia yến, ở phòng ăn cùng Chiêu Chiêu rồi lại qua thư phòng bận rộn cái gì không biết.
Lương Chiêu Chiêu nghĩ trượng phu tới thư phòng đọc sách, đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm ý cười.
Sáng sớm hôm sau, dùng xong bữa sáng, vợ chồng son đang ở trong phòng nói chuyện, nô tài của Tống Ngọc Bách tiến vào thông bẩm, "Đại công tử, Lưu công tử Trần công tử tới tìm ngài."
Hai người này là bạn nhậu của Tống Ngọc Bách, trong nhà đã nghèo túng, cả ngày nịnh bợ nịnh hót những công tử trong kinh thành như Tống Ngọc Bách.
Nghe nói là hai người này, ý cười trên khóe miệng Lương Chiêu Chiêu nhạt đi, nàng ấy nghĩ sẽ nghe thấy tiếng trượng phu đứng dậy ra cửa, thật không nghĩ rằng trượng phu lại nghiêm mặt nói: "Để cho bọn họ cút đi, về sau đừng tới tìm ta nữa ."
Hắn cũng không phải đầu đất, sao lại không biết này hai người này ngày thường chỉ là muốn nịnh bợ hắn, muốn hắn bỏ tiền để ra ngoài phóng túng.
Chuyện hắn đã quyết thì phải làm, không thể để cho thê tử và Tam muội cười nhạo hắn.
Lương Chiêu Chiêu không nghĩ rằng lần này trượng phu lại cự tuyệt quyết đoán như thế, nàng ấy kinh ngạc nhìn trượng phu, con ngươi thủy nhuận tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng.
. . . . . . . . . . . .
Từ lúc hôm qua Xu Xu trở lại nhị phòng, đã chúc mừng Nhị ca, buổi tối lại tới chính viện dùng gia yến, buổi tối đại huynh đại tẩu cũng chưa lộ diện, Tống Ngưng Quân cũng không tới.
Gia yến rốt cuộc vẫn là vì chuyện của đại huynh mà có chút rầu rĩ.
Ăn xong gia yến tổ phụ đều cho mọi người tan.
Hôm sau ăn sáng xong, Xu Xu để cho Hạnh Nhi qua viện đại huynh hỏi thăm.
Hạnh Nhi chính là tiểu nha hoàn được Xu Xu nuôi, nghe chủ tử nói lập tức qua đại phòng bên kia hỏi thăm.
Nàng ấy nghĩ chủ tử là lo lắng chuyện Đại công tử thi rớt, liền nghe lời qua đại phòng tìm người hỏi thăm hai câu.
Qua một lúc, Hạnh Nhi vui vẻ quay về, nói với Xu Xu: "Cô nương, Đại công tử không sao hết, thậm chí còn đuổi hai người thường đến tìm ngài ấy phóng túng về rồi ạ."
Nghe nói đại huynh không giống như đời trước ra ngoài cùng hai bạn nhậu, Xu Xu cũng thở phào.
Ít nhất đại huynh đã từ từ thay đổi, mỗi người đều đang cố gắng theo hướng tốt lên.
Đã nhiều ngày trong kinh thành có người vui kẻ sầu.
Người vui mừng là người nổi danh trên bảng, người không trúng cử đương nhiên là mặt ủ mày chau, nên trở về nhà, hay là tiếp tục gian khổ học tập, tranh thủ ba năm sau lại đề danh Kim bảng.
Thi Hương thuộc loại thi cao, đều là người ở kinh thành hoặc gần kinh thành kinh thành mới có thể tới đây thi Hương, còn người hộ tịch ở nơi khác thì tham gia thi Hương ở tỉnh thành.
Thư sinh trúng cử ở các nơi sẽ đợi đến kỳ thi mùa xuân năm sau mới tới kinh thành, cuộc thi lần này tổ chức ở lễ bộ thượng thư kinh thành, nếu có thể trúng bảng sẽ được tiến cử, tiến cử đến trước mặt hoàng đế thi đình, được hoàng đế khâm điểm tam danh đó là Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa, còn lại có thể làm tiến sĩ.
Trước mắt vừa qua kỳ thi hương, các thư sinh trúng cử ở các huyện thành cũng từ từ tính toán tới kinh thành.
Mấy tháng này kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Lần thi hương này giải Nguyên Hòa là Tần Yến Đường, Á Nguyên đó là Nhị ca Tống Ngọc Cẩn của Xu Xu, Kinh Khôi còn lại là một học trò nghèo khác tên là Vân Diệc Dương.
Nhà Tống Ngọc Cẩn ở kinh thành, đến kỳ thi mùa xuân sang năm chỉ cần tiếp tục ở nhà đọc sách.
Giải Nguyên Hòa và Kinh Khôi cũng đều ở thị trấn gần kinh thành, sẽ tiếp tục ở lại kinh thành, chờ đến kỳ thi mùa xuân sang năm.
Tần Yến Đường ở khách điếm Đồng Phúc đã đi tìm khách điếm khác để trọ lại.
Nhưng vẫn ở gần với khách điếm Đồng Phúc, nơi này là khách điếm là tiện nghi nhất, lần này hắn ta rất cẩn thận, tiền bạc đều giữ chặt bên người.
Ngày đó nữ hài tử giúp hắn ta giải vây còn đưa hà bao cho hắn ta, vàng lá bên trong cũng đủ để hắn ta tìm một khách điếm tốt ở lại một năm rưỡi.
Nhưng hắn ta cũng không đi tìm một khách điếm thượng cấp.
Tần Yến Đường đứng ở trước cửa sổ lầu hai khách điếm, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, khuôn mặt lãnh đạm, trên tay vân vê hà bao viền vàng gấm Tứ Xuyên thêu hoa sen.
Ngay cả hà bao cũng là loại vải thượng đẳng, chính là cái tương xứng với túi tiền của nữ hài kia, cũng là người cứu cái mạng rơm rạ của hắn ta.
Nữ hài ngây thơ trong sáng, cũng đủ làm cho hắn nhìn lại cuộc sống của mình.
Đã mấy đêm hắn ta nằm mộng, không biết đợi đến ngày hắn đề tên trên bảng vàng, có thể mong ước được thấy nụ cười của nữ hài không.
Hắn muốn một mình yên tĩnh một lát.
Nhìn sườn mặt anh tuấn của đại huynh, Xu Xu âm thầm thở dài, thật ra nàng cũng không muốn đi theo đại huynh.
Nhưng đại huynh là thân nhân của nàng, để ý hắn cũng không sai, sau khi nàng ra đi, hắn còn muốn đưa Tống Ngưng Quân tới nha môn, con báo của Tống Ngưng Quân cắn chết người, đó là giết người, lúc ấy Thịnh thị không đồng ý, Tống Ngưng Quân cũng quen biết với Tam hoàng tử, Tam hoàng tử âm thầm thu xếp, để cho Tống Ngưng Quân không phải tới nha môn.
Đời này, nàng hy vọng đại huynh sống thật tốt, không thể để Tống Ngưng Quân hãm hại.
Huống chi đại huynh thật sự là người tốt, đời này đại huynh cần phải sống, làm những chuyện hắn muốn làm, không chừng còn có thể lập nên sự nghiệp to lớn, đến lúc đó cũng có thể giúp đỡ nàng đối phó Tống Ngưng Quân.
Xu Xu cũng tự cân nhắc cho mình, sau này Tống Ngưng Quân có không ít trợ lực, nàng cần người Tống gia.
Cần làm cho người Tống gia chân chính trở thành thân nhân của nàng, trở thành người nhà cùng chung huyết mạch, lúc nàng gặp chuyện không may có thể che chở nàng, mà không phải vứt bỏ nàng.
Huống chi đời trước nàng quả thực rất ngu xuẩn, nàng bị Tống Ngưng Quân lừa, đi từng bước dẫn đến lỗi lầm, căn bản không coi người Tống gia là thân nhân, cũng khó trách cuối cùng Tống gia cũng không thích nàng.
Đời này, mọi chuyện đã khác, mẫu thân phụ thân đối xử với nàng tốt lắm, huynh trưởng tứ đệ và tất cả muội muội cũng thích nàng.
Chỉ cần nàng nguyện ý trả giá, sẽ có điều hồi báo, cứ từ từ, những thân nhân này sẽ trở thành máu mủ tình thâm chân chính với nàng.
Xu Xu còn nhớ rõ việc hôm nay đại huynh bị tổ phụ lăng nhục, tâm phiền ý loạn, hôm sau bạn bè không tốt gọi hắn đi du ngoạn.
Hắn liền theo những người này xuất môn du ngoạn, rồi uống rượu, kết quả gây chuyện náo loạn, đánh người, trở về vẫn còn say khướt, nhà người ta mặc dù so ra thì danh tiếng kém phủ Quốc Công, nhưng cũng là Hầu phủ, bị tìm tới cửa, lão Quốc Công gia dùng gia pháp xử lí đại huynh, ngay cả đại tẩu cũng xem thường hắn.
Đại huynh giải thích với đại tẩu, là công tử phủ Hầu gia khi nhục dân nữ, hắn mới tiến lên đánh người.
Đại tẩu mặt lạnh nhìn hắn, không chịu tin tưởng, vợ chồng hai người càng ngày càng có khoảng cách.
Xu Xu nhớ tới chuyện cũ này, nghiêm mặt nói: "Đại huynh, huynh không thích theo khoa cử nhập con đường làm quan, vì sao không chịu nói chuyện với tổ phụ, thật sự muốn tầm thường sống hết một đời như vậy sao?"
Tống Ngọc Bách cười lạnh, "Ngươi biết cái gì."
Xu Xu nhẹ giọng nói: "Muội quả thực không hiểu lắm, lúc muội ở thôn Thủy Hương đã được nuôi thành cái tính tình mềm mỏng dễ khiếp đảm, gặp chuyện chỉ biết khóc, nhưng muội cũng có hy vọng, trước đây tâm nguyện chỉ có được ăn no mặc ấm, tự mình lên núi kiếm củi sẽ hái chút trái cây ăn, cũng coi như cơm no. Đến khi lớn hơn một chút muội liền muốn học trù nghệ, sau này làm một nữ đầu bếp cũng kiếm được chút bạc, nên vẫn cố gắng học, lớn hơn chút nữa, dưỡng mẫu lại muốn bán muội cho Vương lão gia gia trấn trên làm vợ của đứa con ngốc nhà ông ta, muội cũng không từ bỏ, sau đó mẫu thân phái người đón muội trở về phủ Quốc Công. . . . . ."
Những lời này của nàng không giả, đời trước nàng rất ngốc, trở lại phủ Quốc Công bị Tống Ngưng Quân lừa gạt, bị hạ độc nên dung mạo biến thành xấu xí, lúc nàng bị người nhà xa cách nàng cũng không từ bỏ, khi đó cũng muốn sống cho thật tốt, nhưng Tống Ngưng Quân không cho nàng cơ hội sống, chuyện đời trước làm Tống Ngưng Quân cố ý giết nàng đó là lúc hai người té ngã trên đất, không cẩn thận làm vỡ cái bình ngọc nhỏ mà Tống Ngưng Quân mang trên người, cho nên Tống Ngưng Quân nổi lên sát tâm với nàng.
Ánh mắt Tống Ngọc Bách nặng nề nhìn nàng, không biết còn đang nghĩ cái gì.
Xu Xu tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Đại huynh, tính cách của muội như vậy cũng biết tranh thủ cái gì cho mình, vì sao huynh lại không biết?"
Vì sao huynh không biết?
Ngược lại, cả ngày hối hận, thậm chí nén giận với người Tống gia, kỳ thật thân nhân cũng chỉ là yêu thương hắn, không muốn hắn vứt bỏ tính mạng trên chiến trường
Có sai không? Không sai, thê tử sinh cho hắn một nam một nữ, hắn cũng luyến tiếc yêu thương họ.
Xu Xu nhìn đại huynh lâm vào trầm tư, lặng lẽ rời đi.
Nàng hy vọng đời này đại huynh có thể có làm nên chuyện, không sống tầm thường rồi cuối cùng lại bị Tống Ngưng Quân hãm hại, hy vọng hắn cùng đại tẩu cầm sắt cùng minh (vợ chồng đồng lòng).
Thật ra tâm địa của đại tẩu rất tốt, chỉ là đại huynh làm cho nàng thất vọng, ngẫm lại mấy người chơi bời lêu lổng đó, không làm việc đàng hoàng, cả ngày uống rượu đánh nhau, ai có thể yêu thích?
Tống Ngọc Bách ngồi ở nơi này ngẩn người hai canh giờ mới trở lại trong phòng.
Thê tử Lương Chiêu Chiêu nghiêng người trên tháp may vá, thấy hắn trở về cũng không hỏi nhiều, ngón tay tiếp tục tinh tế nõn nà tiếp tục thêu khăn.
Tống Ngọc Bách nghĩ đã thành thân cùng thê tử mấy năm, luôn làm nàng thất vọng, đi đến bên cạnh tháp ngồi xuống, "Chiêu Chiêu, mấy ngày nay là ta không tốt, luôn chọc giận nàng làm nàng thất vọng, sau này ta sẽ thay đổi, cố gắng học tập, làm chuyện ta muốn làm, ta sẽ mang cho nàng gấm vóc tiền đồ."
Đôi mắt Lương Chiêu Chiêu nhẹ nhàng dừng ở trên người trượng phu, hiển nhiên là không tin, nhưng vẫn chần chờ hỏi: "Chính là thật sao? Sau này ngươi có thể định hạ tâm lai?" (hạ quyết tâm)
Trượng phu thật sự có thể thay đổi, tĩnh tâm cố gắng học tập khoa cử nhập con đường làm quan sao? Nàng cũng là nữ nhi được chiều chuộng, cha mẹ sủng ái, ban đầu khi thành thân nghĩ đến Tống Ngọc Bách có chút không quen, sau khi thành thân mới từ từ tốt hơn, lúc mới thành thân, hai người cũng có một đoạn thời gian như keo như sơn, nhưng cho dù như keo như sơn thế nào, chỉ cần mấy người bạn xấu của trượng phu tới tìm, hắn liền lập tức xuất môn uống rượu, uống đến say khướt mới về, sao nàng ấy chấp nhận được?
Hiện tại nghe trượng phu nói sau này sẽ thay đổi, nàng ấy vẫn có chút hoài nghi.
Tống Ngọc Bách thực sự thích Lương Chiêu Chiêu, hắn thuở nhỏ đã định thân với nàng ấy, lúc trước khi nhìn thấy nàng ấy.
Một nữ hài đáng yêu tròn tròn, còn đi theo sau hắn hắn nhu nhu gọi hắn Ngọc Bách ca ca, khi đó hắn đã quyết định sẽ bảo vệ cho Chiêu Chiêu, từ nhỏ đến lớn bên người hắn ngay cả thông phòng cũng không có, sau này cũng sẽ không nạp thiếp, trong mắt trong lòng hắn đều chỉ có nàng ấy, nhưng sau khi thành thân, lại làm cho Chiêu Chiêu thất vọng.
Lần này hắn định sẽ không như thế, sẽ như Tam muội nói, hắn không muốn tầm thường vô vi sống cả đời này.
Hắn sẽ theo đuổi khát vọng lý tưởng của hắn, tự mình công thành cáo mệnh trở về với Chiêu Chiêu.
Nhưng trước khi rời đi, hắn cũng sẽ cố gắng một chút, để cho Chiêu Chiêu tin tưởng hắn.
Mặc kệ như thế nào, đời này hắn chỉ có Chiêu Chiêu là thê, coi như một lòng một dạ đi.
Tống Ngọc Bách ôn thanh nói: "Chiêu Chiêu hãy chờ xem." Dứt lời hắn cúi người ôm thê tử đi về phía giường.
Lương Chiêu Chiêu có chút tức giận, hai má ửng đỏ, "Hiện tại giữa ban ngày, huống chi ngươi mới vừa rồi còn nói muốn thay đổi. . . . . ."
Ngô, đôi môi phấn nộ của Lương Chiêu Chiêu đã bị ngăn chặn.
Tới buổi tối, Tống Ngọc Bách vẫn chưa tới chính viện dùng gia yến, ở phòng ăn cùng Chiêu Chiêu rồi lại qua thư phòng bận rộn cái gì không biết.
Lương Chiêu Chiêu nghĩ trượng phu tới thư phòng đọc sách, đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm ý cười.
Sáng sớm hôm sau, dùng xong bữa sáng, vợ chồng son đang ở trong phòng nói chuyện, nô tài của Tống Ngọc Bách tiến vào thông bẩm, "Đại công tử, Lưu công tử Trần công tử tới tìm ngài."
Hai người này là bạn nhậu của Tống Ngọc Bách, trong nhà đã nghèo túng, cả ngày nịnh bợ nịnh hót những công tử trong kinh thành như Tống Ngọc Bách.
Nghe nói là hai người này, ý cười trên khóe miệng Lương Chiêu Chiêu nhạt đi, nàng ấy nghĩ sẽ nghe thấy tiếng trượng phu đứng dậy ra cửa, thật không nghĩ rằng trượng phu lại nghiêm mặt nói: "Để cho bọn họ cút đi, về sau đừng tới tìm ta nữa ."
Hắn cũng không phải đầu đất, sao lại không biết này hai người này ngày thường chỉ là muốn nịnh bợ hắn, muốn hắn bỏ tiền để ra ngoài phóng túng.
Chuyện hắn đã quyết thì phải làm, không thể để cho thê tử và Tam muội cười nhạo hắn.
Lương Chiêu Chiêu không nghĩ rằng lần này trượng phu lại cự tuyệt quyết đoán như thế, nàng ấy kinh ngạc nhìn trượng phu, con ngươi thủy nhuận tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng.
. . . . . . . . . . . .
Từ lúc hôm qua Xu Xu trở lại nhị phòng, đã chúc mừng Nhị ca, buổi tối lại tới chính viện dùng gia yến, buổi tối đại huynh đại tẩu cũng chưa lộ diện, Tống Ngưng Quân cũng không tới.
Gia yến rốt cuộc vẫn là vì chuyện của đại huynh mà có chút rầu rĩ.
Ăn xong gia yến tổ phụ đều cho mọi người tan.
Hôm sau ăn sáng xong, Xu Xu để cho Hạnh Nhi qua viện đại huynh hỏi thăm.
Hạnh Nhi chính là tiểu nha hoàn được Xu Xu nuôi, nghe chủ tử nói lập tức qua đại phòng bên kia hỏi thăm.
Nàng ấy nghĩ chủ tử là lo lắng chuyện Đại công tử thi rớt, liền nghe lời qua đại phòng tìm người hỏi thăm hai câu.
Qua một lúc, Hạnh Nhi vui vẻ quay về, nói với Xu Xu: "Cô nương, Đại công tử không sao hết, thậm chí còn đuổi hai người thường đến tìm ngài ấy phóng túng về rồi ạ."
Nghe nói đại huynh không giống như đời trước ra ngoài cùng hai bạn nhậu, Xu Xu cũng thở phào.
Ít nhất đại huynh đã từ từ thay đổi, mỗi người đều đang cố gắng theo hướng tốt lên.
Đã nhiều ngày trong kinh thành có người vui kẻ sầu.
Người vui mừng là người nổi danh trên bảng, người không trúng cử đương nhiên là mặt ủ mày chau, nên trở về nhà, hay là tiếp tục gian khổ học tập, tranh thủ ba năm sau lại đề danh Kim bảng.
Thi Hương thuộc loại thi cao, đều là người ở kinh thành hoặc gần kinh thành kinh thành mới có thể tới đây thi Hương, còn người hộ tịch ở nơi khác thì tham gia thi Hương ở tỉnh thành.
Thư sinh trúng cử ở các nơi sẽ đợi đến kỳ thi mùa xuân năm sau mới tới kinh thành, cuộc thi lần này tổ chức ở lễ bộ thượng thư kinh thành, nếu có thể trúng bảng sẽ được tiến cử, tiến cử đến trước mặt hoàng đế thi đình, được hoàng đế khâm điểm tam danh đó là Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa, còn lại có thể làm tiến sĩ.
Trước mắt vừa qua kỳ thi hương, các thư sinh trúng cử ở các huyện thành cũng từ từ tính toán tới kinh thành.
Mấy tháng này kinh thành vô cùng náo nhiệt.
Lần thi hương này giải Nguyên Hòa là Tần Yến Đường, Á Nguyên đó là Nhị ca Tống Ngọc Cẩn của Xu Xu, Kinh Khôi còn lại là một học trò nghèo khác tên là Vân Diệc Dương.
Nhà Tống Ngọc Cẩn ở kinh thành, đến kỳ thi mùa xuân sang năm chỉ cần tiếp tục ở nhà đọc sách.
Giải Nguyên Hòa và Kinh Khôi cũng đều ở thị trấn gần kinh thành, sẽ tiếp tục ở lại kinh thành, chờ đến kỳ thi mùa xuân sang năm.
Tần Yến Đường ở khách điếm Đồng Phúc đã đi tìm khách điếm khác để trọ lại.
Nhưng vẫn ở gần với khách điếm Đồng Phúc, nơi này là khách điếm là tiện nghi nhất, lần này hắn ta rất cẩn thận, tiền bạc đều giữ chặt bên người.
Ngày đó nữ hài tử giúp hắn ta giải vây còn đưa hà bao cho hắn ta, vàng lá bên trong cũng đủ để hắn ta tìm một khách điếm tốt ở lại một năm rưỡi.
Nhưng hắn ta cũng không đi tìm một khách điếm thượng cấp.
Tần Yến Đường đứng ở trước cửa sổ lầu hai khách điếm, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, khuôn mặt lãnh đạm, trên tay vân vê hà bao viền vàng gấm Tứ Xuyên thêu hoa sen.
Ngay cả hà bao cũng là loại vải thượng đẳng, chính là cái tương xứng với túi tiền của nữ hài kia, cũng là người cứu cái mạng rơm rạ của hắn ta.
Nữ hài ngây thơ trong sáng, cũng đủ làm cho hắn nhìn lại cuộc sống của mình.
Đã mấy đêm hắn ta nằm mộng, không biết đợi đến ngày hắn đề tên trên bảng vàng, có thể mong ước được thấy nụ cười của nữ hài không.