Những chuyện này đều là phi tần trong cung vui đùa nói cho vua Thuận Hòa nghe, đương nhiên là không tin tưởng Tam cô nương Tống gia, cảm thấy thuốc nàng phối có vấn đề.
Vua Thuận Hòa nhớ lại, những phi tần trong hậu cung này e là cũng bị bẽ mặt, không chừng sau này còn phải đến cầu xin Tam cô nương Tống gia, chậc chậc.
Vua Thuận Hòa nghĩ đến lại không nhịn được nhìn về phía hoàng trưởng tử đứng ở vị trí đầu, dáng dấp xuất sắc ngang ngửa với năng lực, cũng là trưởng tử được ông sủng ái yêu thương nhất.
Chỉ là tâm lý hắn xảy ra vài vấn đề, ông từng hỏi thái y, thái y cũng không có cách nào khác để cam đoan sau này chứng bệnh ghét nữ tử của Đại hoàng tử có chuyển biến tốt đẹp hơn không.
“Y thuật của Phục thần y và đồ đệ hắn rất cao, không biết có thể giúp đỡ trị chứng bệnh này hay không?” Vua Thuận Hòa nghĩ thầm trong lòng.
Sau khi trọng thần đến đông đủ, vua Thuận Hòa mở miệng nói: "Sự việc hỏa hoạn chợ hoa đăng đêm hôm qua, ta đã phái người đi điều tra rõ ràng, là bếp nhà một hộ dân gần chợ đêm chưa tắt bếp đã đi ra ngoài, trước mắt sự việc đã xảy ra rồi, việc còn lại là làm tốt chức trách trấn an dân chúng, hai ngày này không ít sự việc, các ngươi đều về nha môn của mình đi thôi."
Thực ra vào ngày thường, chuyện loại này không cần hoàng đế đích thân ra mặt, nhưng chuyện bây giờ phát sinh lại trong ngày giao hòa giữa năm mới và năm cũ, sợ dân chúng không yên lòng nổi lên lời đồn, lúc này mới đích thân dặn dò trọng thần xử lý tốt việc này.
Vua Thuận Hòa dặn dò xong, nhớ đến Tam cô nương Tống gia, nói Tống Kim Lương đứng dưới triều: "Tống ái khanh, Tam cô nương nhà khanh là người tốt, thông tuệ quyết đoán, có dũng có mưu, hôm qua nếu không phải có nàng thì e là thương vong sẽ vô cùng nặng nề, một lát nữa trẫm sẽ có thưởng."
Tống Kim Lương quỳ xuống thay Xu Xu nói cảm tạ, trong lòng cũng rất vinh dự, Xu Xu nhà ông là giỏi nhất.
Nghe hoàng đế nói đến Xu Xu, Thục Vương điện hạ đứng thủ ở dưới cũng hơi ngước mắt.
Đêm qua chợ hoa đăng xảy ra hỏa hoạn, hắn phái thị vệ cứu hoả, cũng ngay tại đó, nhìn thấy bộ dáng Tống Ngưng Xu tập trung cứu người, đứng nhìn một lúc mới rời đi.
Bãi triều, các vị quan viên trở về nha môn bắt đầu thương thảo cách trấn an dân chúng.
Vì đêm qua có gió, thế lửa rất lớn, đốt cháy không ít thứ, hiện tại có không ít người không còn nhà để về, cũng cần họ ra ngoài trấn an chỉnh đốn.
Xu Xu ngủ đến trưa mới dậy, vừa dậy phần thưởng trong cung ban tặng cũng vừa đến nơi.
Tiểu thái giám đọc thánh chỉ chiếu theo nội dung trên thánh chỉ khen ngợi Xu Xu một trận, sau cùng đọc đến báu vật Thánh Thượng cố ý phong thưởng vì hôm qua Xu Xu có công cứu người.
Ban cho một số vàng bạc châu báu, còn có hai xấp tơ lụa cống phẩm, cùng với một giỏ anh đào nhỏ.
Không chỉ mình Xu Xu, các lang trung đêm qua đến hỗ trợ dù ít hay nhiều cũng được phong thưởng.
Điểm khác biệt chính là chỉ có Xu Xu và Phục thần y tiếp chỉ, số còn lại do quan viên trong triều đi phong thưởng.
Anh đào là loại quả quý hiếm mà nước ngoài cống nạp cho đế vương triều Đại Ngu, bên kia nhiệt độ khác với ở kinh thành, kinh thành vào đông, bên kia vẫn chưa quá lạnh, mới có thể thu hoạch anh đào vào mùa thu để tiến cống cho hoàng đế.
Nghe nói sản lượng rất ít, ngày thường chỉ có hoàng thân quốc thích mới được ăn.
Có lẽ Vua Thuận Hòa nhớ rằng Xu Xu vẫn chỉ là một tiểu cô nương, thưởng cho nàng thêm chút đồ ăn vặt.
Xu Xu quỳ xuống tạ hoàng ân, lúc này đám nha hoàn trong Thấm Hoa Viện mới tiến lên nhận ban tặng, Trân Châu nhét một bao lì xì vào tay thái giám.
Chờ người trong cung rời đi hết, Xu Xu dặn Trân Châu chia giỏ anh đào này làm bốn phần, ba phòng và bên tổ phụ tổ mẫu cũng phải đưa đến một phần.
Dùng xong bữa trưa, nha hoàn bưng đĩa anh đào đã rửa sạch lên cho Xu Xu, Xu Xu nếm thử vài quả, hương vị thanh mát, nước thịt đầy đặn, nàng rất thích, cũng cho bọn nha hoàn nếm thử.
Cuối cùng nghĩ nghĩ, nàng chôn hạt quả anh đào hai bên cửa thùy hoa ở Thấm Hoa Viện.
Hương vị quả anh đào rất ngon, Xu Xu đặc biệt thích, định thử trồng một phen, nàng có sương ngọt, nói không chừng có thể trồng thành công.
Thực ra quanh kinh thành không phải không ai trồng, nhưng vì khí hậu, tháng năm tháng sáu hằng năm mới chín muồi, quả có hơi nhỏ, hương vị có hơi chua, sau đó lại không nhân giống được nữa.
Buổi chiều Xu Xu cũng không nhàn rỗi, đi qua y quán giúp đỡ sư phụ.
Vụ hỏa hoạn ngày hôm qua không ít người bị thương, những người được đưa vào trong y quán chắc chắn là những người bị thương nặng nhất, hôm nay nàng cũng phải đi hỗ trợ.
Thuốc bôi vết thương bỏng chỗ sự phụ cũng không còn bao nhiêu, Phục thần y bảo Xu Xu buổi chiều điều chế thêm ít thuốc bôi vết bỏng, những thuốc mỡ này đều dành cho những vết thương do bỏng nghiêm trọng nhất. Lúc Xu Xu điều chế thuốc mỡ cũng cho vào một chút cam lộ, chỉ hy vọng vết sẹo trên người họ có thể nhẹ hơn chút.
Bị thương đến mức như vậy, muốn khỏi trăm phần trăm là điều không thể.
Xu Xu điều chế thuốc mỡ mất cả buổi chiều, đến tối mới về, hôm qua cũng chưa nghỉ ngơi tốt, buổi tối nàng liền đi ngủ sớm.
... ...
Kinh thành
Phủ Thục Vương.
Phủ Thục Vương được canh phòng cẩn mật, lúc này tại Tễ Nguyệt Đường nơi Thục Vương cư trú chỉ còn lại hai ngọn đèn lưu ly.
Bên cạnh nhà chính là một căn phòng sạch sẽ, nơi nhóm chủ tử tắm rửa chải đầu, từ hơn ba năm trước cái ngày mà hắn được phong vương, uống rượu xã giao trở về phòng nghỉ ngơi, thấy trên giường có một thân thể giống như giòi trắng, sự chán ghét buồn nôn trào ngược lên không cách nào đè ép xuống được, lúc đó hắn đã rút kiếm ra chém chết tỳ nữ bò lên giường kia.
Sau sự việc đó,Tễ Nguyệt Đường liền không còn tỳ nữ nữa, ngày thường hầu hạ Thục Vương đều là tiểu tư, nhưng Thục Vương cũng không thích tiểu tư hầu hạ bên người, ngày thường tắm rửa đều tự mình làm lấy.
Lúc này Thục Vương mới từ trong cung trở về, sau khi tắm rửa xong trần truồng bước ra. Trên người hắn rất nhiều vết đao, trước bụng và sau lưng còn có vài vết thương rất sâu, hiện tại nhìn vẫn còn có chút hung dữ, hắn lấy áo bào vắt trên giá áo gỗ tử đàn xuống, mặc vào rồi trở về phòng ngủ.
Có tiểu tư tiến vào tắt đèn, rồi im lặng không một tiếng động lui ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp nhè nhẹ của Thục Vương.
Đêm dần về khuya, mọi âm thanh trong Phủ Thục Vương đều yên ắng như hòa vào trong bóng đêm.
Thục Vương vốn đã ngủ say nhưng mày kiếm lại dần nhăn lại, trên trán thấm ra tầng mồ hôi mỏng nhạt.
Tất nhiên hắn đang chìm trong cơn ác mộng.
Trong cung điện tráng lệ, hai thân thể trắng bóng giống như giòi bọ, tiếng rên tỉ trầm thấp của nữ tử hòa cùng tiếng nói bén nhọn của nam tử cùng một chỗ.
Nữ tử đẫy đà, người kia là một tên hoạn quan, thân hình gầy cao, tiếng nói lanh lảnh.
Hoạn quan vô cùng chiều chuộng nữ tử đẫy đà kia.
Thục Vương lạnh lùng nhìn một màn này, trong giây lát, nhắm chặt mắt lại.
Lúc mở mắt ra lại, nữ tử đẫy đà và hoạn quan đều đã biến mất.
Lại biến thành một màn khác, trên một chiếc chăn tuyệt đẹp đen nhánh thêu tơ vàng sang quý, thiếu nữ với dáng người xinh xắn lanh lợi trắng như bạch ngọc đang cùng một chỗ với nam tử cao to vạm vỡ.
Thiếu nữ mềm mại thơm mát, mái tóc đen nhánh mềm mượt như tơ lụa, da trắng như mỡ đông hòa cùng chăn mền màu đen thành một hình ảnh mênh mông xa hoa, kinh tâm động phách.
Da thịt nàng mềm mại, còn nhẵn nhụi hơn cả dương chi bạch ngọc, chỉ vừa chạm vào đã có thể làm cho người ta say mê.
Thục Vương chật vật lùi về sau hai bước, hai người này một người là hắn, một người kia vậy mà lại chính là Tam cô nương Tống gia.
Thục Vương giật mình tỉnh lại, hắn có chút chật vật từ trên giường ngồi dậy, sợi tóc mềm mại từ thái dương hắn buông xuống, rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song, hắn bớt đi sự lạnh lùng thường thấy, lại thêm vài tia mờ mịt không từ bỏ.
Hắn mà lại nằm mơ thấy cảnh như vậy, rõ ràng là chuyện hắn chán ghét nhất, trước đó cũng là ác mộng mà hắn chán ghét nhất.
Vậy mà sau đó sao có thể biến thành hắn và Tam cô nương Tống gia.
Bỗng nhiên Thục Vương cứng đờ, hắn phát hiện quần lụa dưới thân sền sệt.
Loại chuyện này chỉ xảy ra với những thiếu niên đang dậy thì bình thường, còn hắn vì chuyện trong ác mộng kia nên chưa bao giờ trải qua việc này.
Hiện tại là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.
Đỉnh mày Thục Vương lạnh lùng, lúc này xuống giường nhỏ giọng gọi người vào thay chăn mền mới.
Lại sai người đưa nước vào rửa mặt chải đầu thay quần áo sạch sẽ mới nằm lại giường, lúc này hắn cũng không ngủ được nữa, dựa nửa người lên trên gối suy nghĩ.
Nhớ đến chuyện quá khứ, hắn chán ghét nhíu mày.
Chuyện nữ tử đẫy đà và nam tử tuyệt tự kia dây dưa là chuyện hắn từng nhìn thấy từ thuở nhỏ.
Lúc mẫu hậu sinh hắn ra vì khó sinh mà qua đời, phụ hoàng lo lắng hắn không có mẫu thân nuôi nấng tính cách sẽ không tốt, liền chịu đựng đau buồn tìm người bên cạnh khi đó là Trắc Phi nuôi nấng hắn.
Khi đó phụ vương vẫn chỉ là một thân vương, ông sống trong vương phủ được ban thưởng, vì triều chính bận rộn, rất ít khi hồi phủ.
Trắc Phi kia cô đơn khó nhịn, tìm thái giám hầu hạ bên người sủng hạnh.
Thậm chí có khi gấp gáp đến mức chưa kịp để cho tỳ nữ ôm hắn rời khỏi trước...
Từ nhỏ hắn đã thông minh, một tuổi đã có thể nhớ rõ rất nhiều chuyện.
Hai tuổi đã hiểu rất nhiều chuyện, bởi vậy hắn không thích nói chuyện, phụ vương và tất cả mọi người nghĩ rằng hắn bị chậm phát triển.
Lại không biết hắn là vì chuyện này.
Thỉnh thoảng lúc Trắc Phi cùng thái giám kia hoan hảo, thái giám kia vẫn rất lo lắng hỏi: "Nương nương, lỡ như thế tử nói ra thì làm sao đây?"
Trắc Phi kia cười lạnh: "Nó chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa thì biết cái gì, nếu dám nói ra ta sẽ cắt đầu lưỡi nó." Trắc Phi ôn nhu hiền thục trước mặt mọi người cũng chỉ là một tiện nhân dâm đãng ác độc.
Đợi đến lúc hắn hai tuổi, ngược lại Trắc Phi cũng biết né hắn ra.
Sau đó tuổi tác lớn dần, phụ vương đăng cơ, vào hoàng cung sống, Trắc Phi kia cũng vì có công chăm sóc hắn nên được phong làm Quý Phi.
Ngoài mặt vị Quý Phi này đối xử với hắn rất tốt.
Chờ lúc hắn lớn hơn nữa, hắn nghĩ cách giết chết vị Quý Phi và kẻ thân mật với bà ta.
Dù như vậy, nhưng những chuyện hắn nhìn thấy thở bé vẫn trở thành cơn ác mộng của hắn, thỉnh thoảng hắn vẫn mơ thấy.
Cũng bởi vậy, hắn chán ghét nữ tử, chứ đừng nói đến chuyện làm mấy việc này.
Nhưng hôm nay hắn lại nằm mơ thấy hắn cùng với Tam cô nương Tống gia...
Đầu mày Thục Vương giãn ra, cả đêm không thể nào ngủ tiếp được nữa.
... ...
Mấy ngày sau đó, ngày nào Xu Xu cũng qua bên sư phụ hỗ trợ.
Có vài trường hơp bị thương rất nghiêm trọng, mấy ngày trước vẫn còn hôn mê bất tỉnh, uống thuốc liên tục mấy ngày mới tỉnh lại, vết thương quá nặng, phải ở lại chỗ sư phụ mới được.
Mỗi ngày Xu Xu đều sắc thuốc cho họ, đến rằm tháng giêng, ba vị này mới thoát khỏi nguy hiểm, nhưng phải tiếp tục trị liệu nên vẫn không thể rời khỏi y quán của sư phụ, những người còn lại có vết thương xem như đỡ hơn chút đã mang theo thuốc uống và thuốc mõ về nhà, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc bôi thuốc mỡ rồi tịnh dưỡng là được.
Mấy ngày nay Xu Xu cũng rất bận, bận đến mức quên cả chuyện gặp gỡ Thục Vương hôm đêm hoa đăng.
Thực ra nàng có muốn nghĩ nhiều cũng vô dụng, nàng không thể tùy tiện để cho mẫu thân tìm cho mình một nhà để gả vào, thà rằng cứ im lặng xem xét.
Nói không chừng chỉ là nàng tự mình đa tình.
Cũng vì trận hỏa hoạn kia mà bầu không khí trong kinh thành có vẻ nặng nề, đều không có không khí của năm mới.
Chuyện nàng được vua Thuận Hòa ban thưởng cũng lan truyền khắp kinh thành, có người nói nàng vận khí tốt, đi tìm Phục thần y trước, công lao này cũng không quá liên quan đến nàng.
Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là nói nhỏ, dù sao ngay cả hoàng đế cũng phải khen ngợi nàng.
Thực ra có không ít người đang ngóng chờ truyện cười của nàng và Phương Châu Châu, vì hơn hai tháng nay, Phương Châu Châu từ chối mọi lời mời của mọi người.
Ngay cả năm mới cũng chưa ra khỏi cửa, ngược lại Tiết thị vẫn xã giao bình thường, có người hỏi Châu Châu thế nào, Tiết thị liền cười cười, nói không tồi, biểu cảm nhìn không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
Vì thế những người này ngầm thừa nhận Châu Châu ở nhà uống thuốc của Tam cô nương Tống gia sắc mặt vàng vọt như nghệ nên không dám ra ngoài gặp người.
Xu Xu cũng mặc kệ việc này, nàng và Châu Châu cũng đã lâu ngày không gặp.
Nhưng năm trước có gặp qua Châu Châu, Châu Châu rất ổn, hơi gầy, sắc mặt cũng hồng nhuận trắng nõn hơn so với trước đây, khí sắc rất tốt.
Đến đầu tháng hai, trời đông giá rét qua đi, vạn vật hồi sinh, cành cây bị tuyết đọng đè nén suốt cả mùa đông nảy ra mầm nhỏ màu xanh nhạt.
Khắp nơi bừng bừng sức sống, cũng vơi bớt đi đau xót của trận hỏa hoạn vào đầu năm mới kia.
Những người bị thương trong vụ hỏa hoạn kia, dù lúc được đỡ ra ngoài chỉ còn một hơi thở thoi thóp, đều được cứu sống lại, cũng xem như là hiếm thấy rồi.
Trong đó có mấy người ngay cả Phục thần y cũng không ôm hi vọng, nhưng vẫn nhận trị bệnh, hiện tại cũng gần như đã có chuyển biến tốt đẹp lên rồi.
Nhưng bị thương quá nghiêm trọng, chắc chắn vẫn phải tiếp tục điều trị sau này.
May mà không còn bận rộn như trước, Xu Xu cũng tranh thủ thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa ngày hôm sau là ngày Huệ An quận chúa cập kê, cố ý mời hoàng thân quốc thích và người nhà trâm anh hiển quan đến tham gia.
Trước đó vài ngày Phủ Định Quốc Công cũng nhận được thiếp mời.
Huệ An quận chúa và Phủ Thành Nghị Hầu cũng không quá thân thiết, nhưng vẫn cố ý mời Phủ Thành Nghị Hầu, thậm chí cố ý chỉ rõ Tiết thị mang theo Phương Châu Châu đến tham gia.
Ý này không cần nói cũng biết, là muốn xem truyện cười của Xu Xu và Châu Châu.
Huệ An quận chúa là nữ nhi của Vinh Xương công chúa, Vinh Xương công chúa lại là hoàng muội của vua Thuận Hòa, quan hệ như vậy, trong kinh thành Huệ An quận chúa gần như là được nuông chiều mà lớn lên.
Tính tình khó tránh khỏi có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không tùy tiện đánh giết người khác cố ý làm chuyện ác, chỉ là tính tình hơi kiêu căng.
Vua Thuận Hòa nhớ lại, những phi tần trong hậu cung này e là cũng bị bẽ mặt, không chừng sau này còn phải đến cầu xin Tam cô nương Tống gia, chậc chậc.
Vua Thuận Hòa nghĩ đến lại không nhịn được nhìn về phía hoàng trưởng tử đứng ở vị trí đầu, dáng dấp xuất sắc ngang ngửa với năng lực, cũng là trưởng tử được ông sủng ái yêu thương nhất.
Chỉ là tâm lý hắn xảy ra vài vấn đề, ông từng hỏi thái y, thái y cũng không có cách nào khác để cam đoan sau này chứng bệnh ghét nữ tử của Đại hoàng tử có chuyển biến tốt đẹp hơn không.
“Y thuật của Phục thần y và đồ đệ hắn rất cao, không biết có thể giúp đỡ trị chứng bệnh này hay không?” Vua Thuận Hòa nghĩ thầm trong lòng.
Sau khi trọng thần đến đông đủ, vua Thuận Hòa mở miệng nói: "Sự việc hỏa hoạn chợ hoa đăng đêm hôm qua, ta đã phái người đi điều tra rõ ràng, là bếp nhà một hộ dân gần chợ đêm chưa tắt bếp đã đi ra ngoài, trước mắt sự việc đã xảy ra rồi, việc còn lại là làm tốt chức trách trấn an dân chúng, hai ngày này không ít sự việc, các ngươi đều về nha môn của mình đi thôi."
Thực ra vào ngày thường, chuyện loại này không cần hoàng đế đích thân ra mặt, nhưng chuyện bây giờ phát sinh lại trong ngày giao hòa giữa năm mới và năm cũ, sợ dân chúng không yên lòng nổi lên lời đồn, lúc này mới đích thân dặn dò trọng thần xử lý tốt việc này.
Vua Thuận Hòa dặn dò xong, nhớ đến Tam cô nương Tống gia, nói Tống Kim Lương đứng dưới triều: "Tống ái khanh, Tam cô nương nhà khanh là người tốt, thông tuệ quyết đoán, có dũng có mưu, hôm qua nếu không phải có nàng thì e là thương vong sẽ vô cùng nặng nề, một lát nữa trẫm sẽ có thưởng."
Tống Kim Lương quỳ xuống thay Xu Xu nói cảm tạ, trong lòng cũng rất vinh dự, Xu Xu nhà ông là giỏi nhất.
Nghe hoàng đế nói đến Xu Xu, Thục Vương điện hạ đứng thủ ở dưới cũng hơi ngước mắt.
Đêm qua chợ hoa đăng xảy ra hỏa hoạn, hắn phái thị vệ cứu hoả, cũng ngay tại đó, nhìn thấy bộ dáng Tống Ngưng Xu tập trung cứu người, đứng nhìn một lúc mới rời đi.
Bãi triều, các vị quan viên trở về nha môn bắt đầu thương thảo cách trấn an dân chúng.
Vì đêm qua có gió, thế lửa rất lớn, đốt cháy không ít thứ, hiện tại có không ít người không còn nhà để về, cũng cần họ ra ngoài trấn an chỉnh đốn.
Xu Xu ngủ đến trưa mới dậy, vừa dậy phần thưởng trong cung ban tặng cũng vừa đến nơi.
Tiểu thái giám đọc thánh chỉ chiếu theo nội dung trên thánh chỉ khen ngợi Xu Xu một trận, sau cùng đọc đến báu vật Thánh Thượng cố ý phong thưởng vì hôm qua Xu Xu có công cứu người.
Ban cho một số vàng bạc châu báu, còn có hai xấp tơ lụa cống phẩm, cùng với một giỏ anh đào nhỏ.
Không chỉ mình Xu Xu, các lang trung đêm qua đến hỗ trợ dù ít hay nhiều cũng được phong thưởng.
Điểm khác biệt chính là chỉ có Xu Xu và Phục thần y tiếp chỉ, số còn lại do quan viên trong triều đi phong thưởng.
Anh đào là loại quả quý hiếm mà nước ngoài cống nạp cho đế vương triều Đại Ngu, bên kia nhiệt độ khác với ở kinh thành, kinh thành vào đông, bên kia vẫn chưa quá lạnh, mới có thể thu hoạch anh đào vào mùa thu để tiến cống cho hoàng đế.
Nghe nói sản lượng rất ít, ngày thường chỉ có hoàng thân quốc thích mới được ăn.
Có lẽ Vua Thuận Hòa nhớ rằng Xu Xu vẫn chỉ là một tiểu cô nương, thưởng cho nàng thêm chút đồ ăn vặt.
Xu Xu quỳ xuống tạ hoàng ân, lúc này đám nha hoàn trong Thấm Hoa Viện mới tiến lên nhận ban tặng, Trân Châu nhét một bao lì xì vào tay thái giám.
Chờ người trong cung rời đi hết, Xu Xu dặn Trân Châu chia giỏ anh đào này làm bốn phần, ba phòng và bên tổ phụ tổ mẫu cũng phải đưa đến một phần.
Dùng xong bữa trưa, nha hoàn bưng đĩa anh đào đã rửa sạch lên cho Xu Xu, Xu Xu nếm thử vài quả, hương vị thanh mát, nước thịt đầy đặn, nàng rất thích, cũng cho bọn nha hoàn nếm thử.
Cuối cùng nghĩ nghĩ, nàng chôn hạt quả anh đào hai bên cửa thùy hoa ở Thấm Hoa Viện.
Hương vị quả anh đào rất ngon, Xu Xu đặc biệt thích, định thử trồng một phen, nàng có sương ngọt, nói không chừng có thể trồng thành công.
Thực ra quanh kinh thành không phải không ai trồng, nhưng vì khí hậu, tháng năm tháng sáu hằng năm mới chín muồi, quả có hơi nhỏ, hương vị có hơi chua, sau đó lại không nhân giống được nữa.
Buổi chiều Xu Xu cũng không nhàn rỗi, đi qua y quán giúp đỡ sư phụ.
Vụ hỏa hoạn ngày hôm qua không ít người bị thương, những người được đưa vào trong y quán chắc chắn là những người bị thương nặng nhất, hôm nay nàng cũng phải đi hỗ trợ.
Thuốc bôi vết thương bỏng chỗ sự phụ cũng không còn bao nhiêu, Phục thần y bảo Xu Xu buổi chiều điều chế thêm ít thuốc bôi vết bỏng, những thuốc mỡ này đều dành cho những vết thương do bỏng nghiêm trọng nhất. Lúc Xu Xu điều chế thuốc mỡ cũng cho vào một chút cam lộ, chỉ hy vọng vết sẹo trên người họ có thể nhẹ hơn chút.
Bị thương đến mức như vậy, muốn khỏi trăm phần trăm là điều không thể.
Xu Xu điều chế thuốc mỡ mất cả buổi chiều, đến tối mới về, hôm qua cũng chưa nghỉ ngơi tốt, buổi tối nàng liền đi ngủ sớm.
... ...
Kinh thành
Phủ Thục Vương.
Phủ Thục Vương được canh phòng cẩn mật, lúc này tại Tễ Nguyệt Đường nơi Thục Vương cư trú chỉ còn lại hai ngọn đèn lưu ly.
Bên cạnh nhà chính là một căn phòng sạch sẽ, nơi nhóm chủ tử tắm rửa chải đầu, từ hơn ba năm trước cái ngày mà hắn được phong vương, uống rượu xã giao trở về phòng nghỉ ngơi, thấy trên giường có một thân thể giống như giòi trắng, sự chán ghét buồn nôn trào ngược lên không cách nào đè ép xuống được, lúc đó hắn đã rút kiếm ra chém chết tỳ nữ bò lên giường kia.
Sau sự việc đó,Tễ Nguyệt Đường liền không còn tỳ nữ nữa, ngày thường hầu hạ Thục Vương đều là tiểu tư, nhưng Thục Vương cũng không thích tiểu tư hầu hạ bên người, ngày thường tắm rửa đều tự mình làm lấy.
Lúc này Thục Vương mới từ trong cung trở về, sau khi tắm rửa xong trần truồng bước ra. Trên người hắn rất nhiều vết đao, trước bụng và sau lưng còn có vài vết thương rất sâu, hiện tại nhìn vẫn còn có chút hung dữ, hắn lấy áo bào vắt trên giá áo gỗ tử đàn xuống, mặc vào rồi trở về phòng ngủ.
Có tiểu tư tiến vào tắt đèn, rồi im lặng không một tiếng động lui ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp nhè nhẹ của Thục Vương.
Đêm dần về khuya, mọi âm thanh trong Phủ Thục Vương đều yên ắng như hòa vào trong bóng đêm.
Thục Vương vốn đã ngủ say nhưng mày kiếm lại dần nhăn lại, trên trán thấm ra tầng mồ hôi mỏng nhạt.
Tất nhiên hắn đang chìm trong cơn ác mộng.
Trong cung điện tráng lệ, hai thân thể trắng bóng giống như giòi bọ, tiếng rên tỉ trầm thấp của nữ tử hòa cùng tiếng nói bén nhọn của nam tử cùng một chỗ.
Nữ tử đẫy đà, người kia là một tên hoạn quan, thân hình gầy cao, tiếng nói lanh lảnh.
Hoạn quan vô cùng chiều chuộng nữ tử đẫy đà kia.
Thục Vương lạnh lùng nhìn một màn này, trong giây lát, nhắm chặt mắt lại.
Lúc mở mắt ra lại, nữ tử đẫy đà và hoạn quan đều đã biến mất.
Lại biến thành một màn khác, trên một chiếc chăn tuyệt đẹp đen nhánh thêu tơ vàng sang quý, thiếu nữ với dáng người xinh xắn lanh lợi trắng như bạch ngọc đang cùng một chỗ với nam tử cao to vạm vỡ.
Thiếu nữ mềm mại thơm mát, mái tóc đen nhánh mềm mượt như tơ lụa, da trắng như mỡ đông hòa cùng chăn mền màu đen thành một hình ảnh mênh mông xa hoa, kinh tâm động phách.
Da thịt nàng mềm mại, còn nhẵn nhụi hơn cả dương chi bạch ngọc, chỉ vừa chạm vào đã có thể làm cho người ta say mê.
Thục Vương chật vật lùi về sau hai bước, hai người này một người là hắn, một người kia vậy mà lại chính là Tam cô nương Tống gia.
Thục Vương giật mình tỉnh lại, hắn có chút chật vật từ trên giường ngồi dậy, sợi tóc mềm mại từ thái dương hắn buông xuống, rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song, hắn bớt đi sự lạnh lùng thường thấy, lại thêm vài tia mờ mịt không từ bỏ.
Hắn mà lại nằm mơ thấy cảnh như vậy, rõ ràng là chuyện hắn chán ghét nhất, trước đó cũng là ác mộng mà hắn chán ghét nhất.
Vậy mà sau đó sao có thể biến thành hắn và Tam cô nương Tống gia.
Bỗng nhiên Thục Vương cứng đờ, hắn phát hiện quần lụa dưới thân sền sệt.
Loại chuyện này chỉ xảy ra với những thiếu niên đang dậy thì bình thường, còn hắn vì chuyện trong ác mộng kia nên chưa bao giờ trải qua việc này.
Hiện tại là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này.
Đỉnh mày Thục Vương lạnh lùng, lúc này xuống giường nhỏ giọng gọi người vào thay chăn mền mới.
Lại sai người đưa nước vào rửa mặt chải đầu thay quần áo sạch sẽ mới nằm lại giường, lúc này hắn cũng không ngủ được nữa, dựa nửa người lên trên gối suy nghĩ.
Nhớ đến chuyện quá khứ, hắn chán ghét nhíu mày.
Chuyện nữ tử đẫy đà và nam tử tuyệt tự kia dây dưa là chuyện hắn từng nhìn thấy từ thuở nhỏ.
Lúc mẫu hậu sinh hắn ra vì khó sinh mà qua đời, phụ hoàng lo lắng hắn không có mẫu thân nuôi nấng tính cách sẽ không tốt, liền chịu đựng đau buồn tìm người bên cạnh khi đó là Trắc Phi nuôi nấng hắn.
Khi đó phụ vương vẫn chỉ là một thân vương, ông sống trong vương phủ được ban thưởng, vì triều chính bận rộn, rất ít khi hồi phủ.
Trắc Phi kia cô đơn khó nhịn, tìm thái giám hầu hạ bên người sủng hạnh.
Thậm chí có khi gấp gáp đến mức chưa kịp để cho tỳ nữ ôm hắn rời khỏi trước...
Từ nhỏ hắn đã thông minh, một tuổi đã có thể nhớ rõ rất nhiều chuyện.
Hai tuổi đã hiểu rất nhiều chuyện, bởi vậy hắn không thích nói chuyện, phụ vương và tất cả mọi người nghĩ rằng hắn bị chậm phát triển.
Lại không biết hắn là vì chuyện này.
Thỉnh thoảng lúc Trắc Phi cùng thái giám kia hoan hảo, thái giám kia vẫn rất lo lắng hỏi: "Nương nương, lỡ như thế tử nói ra thì làm sao đây?"
Trắc Phi kia cười lạnh: "Nó chỉ là một đứa bé miệng còn hôi sữa thì biết cái gì, nếu dám nói ra ta sẽ cắt đầu lưỡi nó." Trắc Phi ôn nhu hiền thục trước mặt mọi người cũng chỉ là một tiện nhân dâm đãng ác độc.
Đợi đến lúc hắn hai tuổi, ngược lại Trắc Phi cũng biết né hắn ra.
Sau đó tuổi tác lớn dần, phụ vương đăng cơ, vào hoàng cung sống, Trắc Phi kia cũng vì có công chăm sóc hắn nên được phong làm Quý Phi.
Ngoài mặt vị Quý Phi này đối xử với hắn rất tốt.
Chờ lúc hắn lớn hơn nữa, hắn nghĩ cách giết chết vị Quý Phi và kẻ thân mật với bà ta.
Dù như vậy, nhưng những chuyện hắn nhìn thấy thở bé vẫn trở thành cơn ác mộng của hắn, thỉnh thoảng hắn vẫn mơ thấy.
Cũng bởi vậy, hắn chán ghét nữ tử, chứ đừng nói đến chuyện làm mấy việc này.
Nhưng hôm nay hắn lại nằm mơ thấy hắn cùng với Tam cô nương Tống gia...
Đầu mày Thục Vương giãn ra, cả đêm không thể nào ngủ tiếp được nữa.
... ...
Mấy ngày sau đó, ngày nào Xu Xu cũng qua bên sư phụ hỗ trợ.
Có vài trường hơp bị thương rất nghiêm trọng, mấy ngày trước vẫn còn hôn mê bất tỉnh, uống thuốc liên tục mấy ngày mới tỉnh lại, vết thương quá nặng, phải ở lại chỗ sư phụ mới được.
Mỗi ngày Xu Xu đều sắc thuốc cho họ, đến rằm tháng giêng, ba vị này mới thoát khỏi nguy hiểm, nhưng phải tiếp tục trị liệu nên vẫn không thể rời khỏi y quán của sư phụ, những người còn lại có vết thương xem như đỡ hơn chút đã mang theo thuốc uống và thuốc mõ về nhà, chỉ cần mỗi ngày uống thuốc bôi thuốc mỡ rồi tịnh dưỡng là được.
Mấy ngày nay Xu Xu cũng rất bận, bận đến mức quên cả chuyện gặp gỡ Thục Vương hôm đêm hoa đăng.
Thực ra nàng có muốn nghĩ nhiều cũng vô dụng, nàng không thể tùy tiện để cho mẫu thân tìm cho mình một nhà để gả vào, thà rằng cứ im lặng xem xét.
Nói không chừng chỉ là nàng tự mình đa tình.
Cũng vì trận hỏa hoạn kia mà bầu không khí trong kinh thành có vẻ nặng nề, đều không có không khí của năm mới.
Chuyện nàng được vua Thuận Hòa ban thưởng cũng lan truyền khắp kinh thành, có người nói nàng vận khí tốt, đi tìm Phục thần y trước, công lao này cũng không quá liên quan đến nàng.
Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là nói nhỏ, dù sao ngay cả hoàng đế cũng phải khen ngợi nàng.
Thực ra có không ít người đang ngóng chờ truyện cười của nàng và Phương Châu Châu, vì hơn hai tháng nay, Phương Châu Châu từ chối mọi lời mời của mọi người.
Ngay cả năm mới cũng chưa ra khỏi cửa, ngược lại Tiết thị vẫn xã giao bình thường, có người hỏi Châu Châu thế nào, Tiết thị liền cười cười, nói không tồi, biểu cảm nhìn không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
Vì thế những người này ngầm thừa nhận Châu Châu ở nhà uống thuốc của Tam cô nương Tống gia sắc mặt vàng vọt như nghệ nên không dám ra ngoài gặp người.
Xu Xu cũng mặc kệ việc này, nàng và Châu Châu cũng đã lâu ngày không gặp.
Nhưng năm trước có gặp qua Châu Châu, Châu Châu rất ổn, hơi gầy, sắc mặt cũng hồng nhuận trắng nõn hơn so với trước đây, khí sắc rất tốt.
Đến đầu tháng hai, trời đông giá rét qua đi, vạn vật hồi sinh, cành cây bị tuyết đọng đè nén suốt cả mùa đông nảy ra mầm nhỏ màu xanh nhạt.
Khắp nơi bừng bừng sức sống, cũng vơi bớt đi đau xót của trận hỏa hoạn vào đầu năm mới kia.
Những người bị thương trong vụ hỏa hoạn kia, dù lúc được đỡ ra ngoài chỉ còn một hơi thở thoi thóp, đều được cứu sống lại, cũng xem như là hiếm thấy rồi.
Trong đó có mấy người ngay cả Phục thần y cũng không ôm hi vọng, nhưng vẫn nhận trị bệnh, hiện tại cũng gần như đã có chuyển biến tốt đẹp lên rồi.
Nhưng bị thương quá nghiêm trọng, chắc chắn vẫn phải tiếp tục điều trị sau này.
May mà không còn bận rộn như trước, Xu Xu cũng tranh thủ thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa ngày hôm sau là ngày Huệ An quận chúa cập kê, cố ý mời hoàng thân quốc thích và người nhà trâm anh hiển quan đến tham gia.
Trước đó vài ngày Phủ Định Quốc Công cũng nhận được thiếp mời.
Huệ An quận chúa và Phủ Thành Nghị Hầu cũng không quá thân thiết, nhưng vẫn cố ý mời Phủ Thành Nghị Hầu, thậm chí cố ý chỉ rõ Tiết thị mang theo Phương Châu Châu đến tham gia.
Ý này không cần nói cũng biết, là muốn xem truyện cười của Xu Xu và Châu Châu.
Huệ An quận chúa là nữ nhi của Vinh Xương công chúa, Vinh Xương công chúa lại là hoàng muội của vua Thuận Hòa, quan hệ như vậy, trong kinh thành Huệ An quận chúa gần như là được nuông chiều mà lớn lên.
Tính tình khó tránh khỏi có chút ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không tùy tiện đánh giết người khác cố ý làm chuyện ác, chỉ là tính tình hơi kiêu căng.