Mục lục
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn Truyện tác giả: Mộc Thất Thất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Doãn Minh Tước, thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, cùng lắm thì để cho bọn họ nói xin lỗi là được rồi, cần gì phải hùng hổ dọa người như thế chứ?” Rốt cuộc Đào Y Y cũng không thể hạ quyết tâm làm ra chuyện gì quyết tuyệt, cô cũng chỉ có thể trấn an Doãn Minh Tước.

“Em thật sự nghĩ như vậy à, em không sợ chuyện xảy ra rồi sau này nhớ đến thì sẽ cảm thấy hối hận?” Cuối cùng Doãn Minh Tước thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng hỏi, Đào Y Y trịnh trọng gật đầu.

Sau đó Doãn Minh Tước mua chiếc nhẫn mà Đào Y Y thích, lúc đã nhận được chiếc nhẫn thì gọi trợ lý tới, kêu anh ta cầm chiếc nhẫn này đi tiêu hủy, hai người rời khỏi dưới ánh mắt đang trừng lớn của nhân viên nữ và người đàn ông với cái đầu đầy mồ hôi lạnh.

Chiếc nhẫn đó là bảo vật của cửa hàng này, nó có giá trị ba mươi tỷ, Doãn Minh Tước là người duy nhất mua nó, nhưng vừa chuyển tay lại tiêu hủy nó, chỉ bởi vì Đào Y Y đã phải chịu nhục vì nó.

Người đàn ông cũng coi như đã biết được, bất cứ thứ gì so sánh với Đào Y Y đối với Doãn Minh Tước mà nói căn bản cũng không hề quan trọng, mà sau khi trải qua chuyện lần này, chỉ sợ là sau này ông ta cũng không còn cơ hội hợp tác với Doãn Minh Tước, chuyện này đối với công ty của ông ta mà nói là một đả kích rất lớn.

Trong lòng của người đàn ông tràn đầy tuyệt vọng, nhưng lại không làm được cái gì, cũng chỉ có thể nhìn hai người đi xa, ngay cả đuổi theo mà ông ta cũng không dám.

Doãn Minh Tước dứt khoát dẫn Đào Y Y đến một số cửa hàng lễ phục cao cấp ở trong trung tâm mua sắm để đặt may một vài bộ quần áo, sau đó lại đi đến một cửa hàng đá quý với nhãn hiệu khác.

Đào Y Y chọn một chiếc nhẫn rồi cẩn thận cất nó đi, Doãn Minh Tước nhìn chiếc nhẫn ở trong tay của cô, là một chiếc nhẫn của đàn ông, cô bảo quản tốt như vậy là muốn làm cái gì đây.

Ban đầu Đào Y Y cũng chỉ hỏi giá cả của chiếc nhẫn đó, cô nghĩ đến lúc tiết kiệm đủ tiền thì lại mua nó, lại không ngờ rằng Doãn Minh Tước vừa buông tay liền mua đứt, cái này làm cho Đào Y Y cảm thấy rất xấu hổ.

Món quà tặng cho người ta mà lại để người được tặng quà phải đích thân trả tiền, cái này cũng quá châm chọc rồi.

Đào Y Y đi dạo phố đã có chút mệt mỏi, Doãn Minh Tước liền lái xe đưa cô về nhà, trên đường đi từ đầu đến cuối Doãn Minh Tước đều suy nghĩ đến chiếc nhẫn đó, rốt cuộc là cô muốn tặng chiếc nhẫn đó cho ai, chẳng lẽ là cô vẫn còn chưa quên Lục Diên Phong à?

Về đến nhà, Đào Y Y bước vào phòng của mình, cô vẫn còn đang suy nghĩ mình phải dùng cách nào để tặng chiếc nhẫn này cho Doãn Minh Tước. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, chiếc nhẫn này là do Doãn Minh Tước mua, mình căn bản cũng không được tính là tặng.

Doãn Minh Tước ngồi ở trong phòng sách, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, một tay thì nâng mặt suy nghĩ.

Buổi chiều ngày hôm sau, Đào Y Y thừa dịp trợ lý của Doãn Minh Tước về nhà đưa tài liệu, cô liền lấy hộp nhẫn ra


“Anh ở bên cạnh của Doãn Minh Tước lâu như vậy rồi, chiếc nhẫn đó…” Đào Y Y rất là do dự, không thể trực tiếp hỏi Doãn Minh Tước, vậy thì hỏi trợ lý của anh đi, chắc là trợ lý của anh cũng hiểu anh đủ rõ mà.

“Bà chủ, chiếc nhẫn này là tổng giám đốc Doãn tặng cho cô thì đó chính là của cô, cô lại đưa ngược lại cho anh ấy, nó tự nhiên trở thành một món quà.” Trợ lý cười nói.

Đào Y Y nhìn tay của trợ lý Doãn Minh Tước, vẫn còn chưa mang thử, nhưng mà ngón tay của trợ lý này nhìn cũng không kém gì so với Doãn Minh Tước, đưa tay kéo tay của trợ lý qua: “Anh giúp tôi thử một chút xem, nếu như không hợp thì tôi đi đổi một cái khác.”

“Bà chủ, không được đâu… tổng giám đốc Doãn sẽ giết tôi chết mất!”

“Thử một chút thôi mà, chỉ một chút thôi!”

“Cạch!”

Trong nháy mắt cửa phòng khách bị mở ra, một cỗ sát khí to lớn lập tức càn quét toàn bộ phòng khách, hai người vẫn còn đang giằng co với nhau liền lập tức sững sờ tại chỗ.

“Doãn…Minh Tước…”

“Tổng giác đốc… Doãn…”

Hai âm thanh đồng thời truyền đến, sắc mặt trợ lý hoảng sợ, Đào Y Y phát giác được cảm xúc của Doãn Minh Tước, cô nhanh chóng rút tay trở về.

“Tôi đã đặt xong vé máy bay bay ra nước ngoài vào ngày hôm nay cho cậu rồi, nhớ kỹ là phải hỏi thăm những người ở khu ổ chuột cho tốt.” Doãn Minh Tước lạnh lùng đi đến trước mặt của trợ lý rồi nói, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn ở trong tay của Đào Y Y.

Nếu như không phải anh muốn trở về nhà thăm Đào Y Y một chút, anh cũng sẽ không gặp được cảnh tượng này, cô lại dùng chiếc nhẫn mà mình mua cho cô đưa cho người khác, hơn nữa còn là trợ lý của anh.

“Tổng giám đốc Doãn…” Trợ lý quả thật khóc không ra nước mắt, nhưng mà anh ta vẫn còn chưa nói xong thì nhiệt độ xung quanh người của Doãn Minh Tước đã trở về không độ. Trợ lý cũng chỉ có thể ném một ánh mắt cầu cứu với Đào Y Y, sau đó vội vàng trốn khỏi.

Trợ lý đi rồi, sự lạnh lẽo quanh người của Doãn Minh Tước vẫn chưa hề lui giảm chút nào: “Đào Y Y!”

“Cái đó, Doãn Minh Tước, em cũng chỉ để cho anh ta thử xem chiếc nhẫn đó có phù hợp hay không thôi, cũng đã hỏi anh ta chiếc nhẫn này có thể được tặng hay không, không có ý gì khác đâu.” Đào Y Y nghiêm túc giải thích.

Nhưng mà Doãn Minh Tước nghe thấy thì lại cho rằng cô đang muốn tặng chiếc nhẫn cho trợ lý của mình.

“Sao em lại không hỏi tôi?” Sắc mặt của Doãn Minh Tước càng trở nên khó coi hơn.



“Cái này còn không phải là sợ anh không chịu nhận hay sao, anh ta ở bên cạnh của anh lâu như vậy rồi, chắc có lẽ là hiểu anh nhiều hơn em, cho nên em mới hỏi anh ta.” Đào Y Y vuốt ve chiếc nhẫn, cố gắng giải thích cho rõ ràng.

Doãn Minh Tước khẽ giật mình, là bởi vì như thế này à?

“Được thôi, thật ra thì tôi có cách để cho em hiểu rõ tôi hơn, hơn nữa còn hiểu một cách rất đầy đủ rõ ràng.” Trong nháy mắt, giọng nói của Doãn Minh Tước trở nên mập mờ khác lạ, đi lại gần trước người của Đào Y Y, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.

“Không cần đâu, em đã hiểu rõ rồi! Không cần phải tìm người khác hỗ trợ thử giùm, không có ai phù hợp với chiếc nhẫn đó hơn so với anh.” Đào Y Y vội vàng nói.

Kéo tay của Doãn Minh Tước qua rồi đeo chiếc nhẫn lên, nhìn về phía Doãn Minh Tước, lộ ra một nụ cười nghề nghiệp.

“Tôi còn phải trở về công ty để làm việc, tối nay tôi trở lại đón em đi ăn.” Trong nháy mắt, không hiểu sao tâm tình của Doãn Minh Tước trở nên rất tốt, anh quay người rời đi.

Nhìn Doãn Minh Tước đã bước ra ngoài, thần kinh căng cứng của Đào Y Y mới xem như đã bình tĩnh lại, một khi người đàn ông đã ghen rồi thì còn đáng sợ hơn so với phụ nữ.

Ghen à? Doãn Minh Tước mặt không đổi sắc mà cũng có thể ghen nữa hả?

Cả một buổi chiều, Doãn Minh Tước thỉnh thoảng sẽ nhìn chiếc nhẫn ở trên tay của mình, vừa vặn phù hợp, nguy hiểm đã được giải trừ, trợ lý cũng coi như sống sót không bị Doãn Minh Tước đưa đến khu ổ chuột nữa.

Trợ lý sợ Doãn Minh Tước sẽ lại giận chó đánh mèo lên anh ta, ở công ty bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, một giây cũng không dám nhàn rỗi.

Doãn Minh Tước giải quyết xong chuyện ở công ty, gọi điện thoại đến nhà hàng kêu người ta chuẩn bị một phen, mình thì lái xe về nhà đón Đào Y Y.

Đào Y Y cho là phải đi dự tiệc, cô mặc vào chiếc váy thời trang cao cấp mới được gửi đến vào chạng vạng tối, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc búi cao, chỉ trong nháy mắt liền làm cho Doãn Minh Tước nhìn đến thất thần.

Lúc Đào Y Y và Doãn Minh Tước sóng vai nhau bước vào trong đại sảnh của bữa tiệc, cô mới phát hiện đại sảnh to như vậy đã được người khác bố trí rất cẩn thận, chỉ có cô cùng với Doãn Minh Tước mà thôi.

Ánh đèn ở bên trong có chút lờ mờ, với tiếng nhạc violin du dương, tất cả đều trông rất lãng mạn và ấm áp.

“Doãn Minh Tước, đây là sao vậy?” Đào Y Y không rõ ràng lắm mà hỏi.

Nghe thấy lời của cô, Doãn Minh Tước lấy một chiếc nhẫn từ trong túi âu phục của mình, mở cái hộp ra, ở bên trong có một chiếc nhẫn tương tự với chiếc nhẫn ở trên tay của Doãn Minh Tước, nhưng mà lại càng xinh đẹp tinh xảo hơn.

Là chiếc nhẫn dành cho nữ cùng một đôi với chiếc nhẫn ở trên tay của anh, Đào Y Y lập tức cảm thấy bất ngờ, lúc mua cũng không nhìn thấy còn có nhẫn của phụ nữ, chỉ là nghĩ lại dựa vào thực lực của Doãn Minh Tước, chiếc nhẫn như thế nào mà anh mua không được, cái này cũng không hiếm lạ gì.

“Em đã đeo nhẫn lên cho anh rồi, có phải là chúng ta cũng nên làm thủ tục trao đổi hay không?” Doãn Minh Tước nói xong thì quỳ một chân trên đất, giơ chiếc nhẫn trong tay lên.

Đào Y Y dịu dàng nở nụ cười, đưa bàn tay của mình tới, nhìn chiếc nhẫn đó từ từ đeo lên ngón tay của mình.

Một tuần sau, Doãn Minh Tước cho Đào Y Y một đám cưới long trọng, nhưng mà anh sợ làm thức tỉnh trí nhớ của Đào Y Y, anh đã thay đổi kế hoạch.

Người tham gia hôn lễ, ngoại trừ nhân viên của công ty cùng với một số người trong xã hội thượng lưu, anh không thông báo cho người của nhà họ Doãn và nhà họ Đào. Đào Y Y hỏi Doãn Minh Tước, anh cũng chỉ trả lời để cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.

Sau đó Doãn Minh Tước đưa Đào Y Y ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, anh biết một khi hôn lễ của Đào Y Y với anh bị phơi bày, người hai nhà tất nhiên sẽ tìm đến anh, không thể để cho Đào Y Y gặp bọn họ được, cũng chỉ có thể tránh mặt một đoạn thời gian.

Trở về từ tuần trăng mật, chuyện hôn lễ cũng đã từ từ hạ nhiệt, ở thành phố gần như là không có ai chú ý đến chuyện kết hôn của bọn họ.

Lúc Doãn Minh Tước và Đào Y Y về đến nhà liền thấy được Đào Gia Thiên đang đứng ở cửa, gương mặt bình tĩnh nhìn hai người bọn họ.

“Anh? Sao anh lại đến đây?” Đào Y Y nhìn thấy anh trai, vừa bất ngờ lại vui vẻ, lập tức bước lên chào hỏi với anh.

“Tổng giám đốc Doãn, tôi có thể vào nhà uống ly nước được không?” Đào Gia Thiên chỉ mỉm cười với Đào Y Y, ánh mắt rơi ở trên người của Doãn Minh Tước.

Đối mặt với Đào Gia Thiên, trong lòng của Doãn Minh Tước cảm thấy nặng nề, nhưng mà anh biết tất cả những chuyện này cuối cùng cũng sẽ đến thôi, cho dù anh vẫn luôn cho Đào Y Y uống thuốc kìm hãm trí nhớ, nhưng mà anh cũng không thể ngăn cản Đào Gia Thiên được.

“Đương nhiên rồi, mời vào.” Doãn Minh Tước dùng tay làm cử chỉ mời với Đào Gia Thiên.

Ba người bọn họ đi vào trong phòng khách, ngồi ở trên ghế sofa, Đào Y Y nhìn sắc mặt của anh trai với Doãn Minh Tước hơi không thích hợp, giống như là có chuyện rất nghiêm trọng đã xảy ra.

“Lần này tôi đến đây chỉ là muốn hỏi tổng giám đốc Doãn một chút, anh cho Y Y uống thuốc kìm hãm khôi phục trí nhớ là tại sao?” Đào Gia Thiên đi thẳng vào vấn đề, không hề giấu giếm Đào Y Y chút nào.



“Anh đang nói cái gì vậy hả? Cái gì mà thuốc kìm hãm khôi phục trí nhớ? Anh ấy vẫn luôn giúp em điều dưỡng thân thể mà, có phải là hai người có hiểu lầm gì đó không?” Đào Y Y nhìn Đào Gia Thiên rồi hỏi.

“Đây là anh lấy được ở bệnh viện, anh nghĩ anh ta sợ em khôi phục trí nhớ như vậy, chỉ là bởi vì anh ta sợ hãi em sẽ nhớ đến chuyện anh ta đã làm cho em phải cắt cổ tay tự sát.” Đào Gia Thiên nhìn về phía Doãn Minh Tước rồi nói.

Doãn Minh Tước cúi đầu trầm mặc, lúc này cho dù anh là tổng giám đốc của một tập đoàn đa quốc gia lớn nhất, lúc này anh cũng không có cách nào để biện hộ cho mình, chỉ có thể im lặng lắng nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau, cầu nguyện Đào Y Y sẽ không khôi phục trí nhớ.

Đào Y Y nhìn vết sẹo trên cổ tay của mình, mặc dù từ lúc đầu cô đã nghi ngờ Doãn Minh Tước nói dối, nhưng mà những lời Doãn Minh Tước nói đều không có bất cứ sơ hở nào, cũng làm cho cô không thể không tin là thật.

Nhưng mà bây giờ cô lại được anh trai của mình thông báo Doãn Minh Tước mới thật sự là người đã làm tổn thương cô.

“Anh, Doãn Minh Tước, cái này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó đúng không?” Đào Y Y không thể tin được, nhìn hai người rồi hỏi.

Giữa hai người đàn ông này mặc dù không hề mắng chửi đánh đấm nhau, nhưng lại xẹt ra tia lửa điện, giương cung bạt kiếm.

“Doãn Minh Tước, xem ra là anh vẫn còn chưa nói cho Y Y biết anh đã lừa gạt em ấy như thế nào, lại giam giữ em ấy, còn cưỡng ép em ấy sinh con cho anh, cuối cùng dùng Lục Diên Phong làm cho em ấy muốn lấy chuyện tự sát để kết thúc mạng sống của mình. Bây giờ em ấy vẫn còn sống, mất trí nhớ, anh liền có thể xem như không có chuyện gì xảy ra à?”

Trong giọng nói của Đào Gia Thiên mang theo ý vị châm chọc, Đào Y Y có thể nghe được rõ ràng, nhưng cho dù như thế nào cô cũng không thể tin được, cô càng không thể tiếp nhận tất cả những gì mà anh nói.

Một khi cô chấp nhận những lời mà Đào Gia Thiên đã nói, cũng mang ý nghĩa từ lúc bắt đầu Doãn Minh Tước đã lừa gạt cô, mà cô thậm chí còn gả cho một người từ đầu đến cuối đều lừa gạt cô.

“Doãn Minh Tước, anh trai đều là nói đùa, những chuyện kia đều là hiểu lầm, anh cũng chưa từng làm nó có đúng không?” Đào Y Y bất lực nhìn Doãn Minh Tước rồi hỏi, nước mắt đang rơi xuống trên gương mặt của cô.

Nhưng mà người tên Lục Diên Phong này, cô lại không nhớ ra là ai, nhưng mà cô lại cảm thấy quen thuộc, cảm thấy sợ hãi khi nghe được cái tên này.

Mà Doãn Minh Tước trả lời cho cô cũng chỉ có sự trầm mặc cùng vẻ đông cứng trên mặt, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn ở trên ngón tay, anh và Đào Y Y đều có một hạnh phúc vừa ngắn ngủi vừa khó đạt được.

Ban đầu Doãn Minh Tước muốn ở nước ngoài thêm mấy ngày nữa, nhưng mà Đào Y Y đã uống hết thuốc rồi, Đào Y Y cũng một lòng muốn về nhà, cho nên không thể không về được. Nhưng lúc này trở về, có lẽ là anh cũng không thể giữ Đào Y Y ở bên cạnh của mình được nữa.

Những ký ức tốt đẹp kia cũng chỉ còn là hồi ức.

“Y Y, anh sẽ không lừa gạt em, anh ta không chỉ là một tên lừa gạt, mà còn là một người đã tổn thương em sâu sắc nhất, không thể tha thứ cho anh ta!” Đào Gia Thiên từng bước ép sát.

Đào Y Y đừng nói nữa, cầu xin anh đừng nói nữa!” Đào Y Y chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cả người đều đau đến thẳng đến tim phổi, cô che lấy đầu, đau khổ cầu xin.

Trong đầu dường như đang có rất nhiều ký ức vẫn đang không ngừng chắp vá hoàn chỉnh, Đào Y Y không thể chịu được cơn đau đớn kịch liệt, mắt tối sầm lại liền hôn mê bất tỉnh.

Thẳng cho đến trưa ngày hôm sau Đào Y Y mới tỉnh dậy, Doãn Minh Tước và Đào Gia Thiên đều trong chừng ở bên cạnh của cô, vẻ tiều tụy ở trên mặt đã nói rõ bọn họ vượt qua một đêm như thế nào.

Lúc ánh mắt của Đào Y Y rơi trên người của Doãn Minh Tước, hai hàng nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt len lỏi vào trong mái tóc, trong mắt của cô đã nhiều hơn sự hận thù và bi thương, chiếc nhẫn ở trên tay và hôn lễ đó đã trở thành nhục nhã lớn nhất đối với cô.

“Doãn Minh Tước, hóa ra là từ đầu đến cuối anh đều không chịu buông tha cho tôi, mà tôi ngay cả chết cũng không thể trốn thoát được.” Đào Y Y tuyệt vọng tự giễu.

“Y Y, người trên toàn thế giới này đều có thể hận tôi, duy nhất chỉ có em hận tôi mới là đòn chí mạng nhất. Tôi chưa từng nghĩ muốn làm tổn thương em, chỉ là muốn giữ em ở bên cạnh của mình, tôi cho rằng một ngày nào đó em có thể nhìn thấy được tấm lòng của tôi, nhưng thứ mà tôi nhận được cũng chỉ có hận thù của em.”

Doãn Minh Tước thất hồn lạc phách, anh biết Đào Y Y đã khôi phục lại trí nhớ, cho dù anh có thể ép cô ở bên cạnh của mình, thế thì anh cũng chỉ đang ép cô đến con đường cùng một lần nữa.

Đào Y Y được Đào Gia Thiên đưa về nhà, Doãn Minh Tước ở một mình trong nhà, tiếng cười và niềm hạnh phúc đã từng có giờ không còn sót lại một chút nào cả, căn biệt thự rất yên tĩnh, xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, dường như toàn thế giới này cũng chỉ còn lại có một mình anh.

Doãn Minh Tước say rượu cả một đêm, không biết bị tiếng chuông cửa đánh thức từ lúc nào, Doãn Minh Tước mừng rỡ như điên chạy xuống lầu mở cửa. Nhìn thấy Đào Y Y đang đứng ở cửa thì rất là vui vẻ, nhưng lúc nhìn thấy trên gương mặt cũng chỉ còn lại sự lạnh lùng của lúc trước, trong nháy mắt ánh mắt trở nên ảm đạm.

“Lần này tôi đến đây là muốn lấy đồ của tôi, với lại cũng trả chiếc nhẫn này lại cho anh.” Đào Y Y hờ hững gỡ chiếc nhẫn ở trên ngón tay xuống đưa cho Doãn Minh Tước, mà anh thì lại chậm chạp không đưa tay nhận lấy.

Nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn tự tay mình đeo lên cho Đào Y Y, Đào Y Y kéo tay của anh qua muốn nhét chiếc nhẫn vào trong tay của anh, mà bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của Doãn Minh Tước lại không chịu buông ra, thẳng cho đến khi chiếc nhẫn rơi xuống mặt đất.


Doãn Minh Tước cười khổ, lúc anh đang nhìn chiếc nhẫn ở dưới mặt đất, khóe mắt thoáng nhìn thấy một cái tay khác của Đào Y Y đang cầm một cây súng lục, lập tức nhìn Đào Y Y, nở một nụ cười dịu dàng ấm áp.


“Chắc là em rất muốn giết tôi để trả thù cho Lục Diên Phong nhỉ?” Doãn Minh Tước cười hỏi, không hề sợ hãi chút nào, chỉ có cưng chiều đối với Đào Y Y, mặc dù anh biết khẩu súng ở trong tay của cô là muốn dùng để đối phó với anh.


Nhưng mà Doãn Minh Tước cũng không quan tâm, nếu như giết anh có thể làm cho hận thù ở trong lòng của cô tiêu tán, vậy thì cũng rất đáng giá, cho dù phải dùng cách như vậy để cho cô nhớ kỹ tới mình, vậy cũng đã đủ rồi.


Đào Y Y do dự một hồi lâu, đúng thật là cô rất hận anh, không chỉ muối giết anh một lần, nhưng lúc anh đang ở trước mặt, bàn tay của cô lại không nghe theo sai bảo của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK