Tiểu Phổ mở cửa cho cô, vui mừng ôm lấy cô: “Chị, bao giờ thì chúng ta đi xem phim thế?"
Dụ Tú Y suy nghĩ một lát: “Vậy em đã làm xong bài tập xong chưa?"
"Sắp rồi, sắp rồi!"
"Vậy chờ anh của em có thời gian, chúng ta..." Dụ Tú Y mỉm cười: “Chúng ta cùng đi."
"Được."
Cậu bé vui vẻ trả lời, sau đó chạy vào trong phòng làm bài tập.
Lúc Tư Dân trở về thì Dụ Tú Y đang ở trong phòng bếp.
Anh đứng ở cửa phòng bếp nhìn bóng người bận rộn bên trong, ánh mắt dần trở nên dịu dàng. Dụ Tú Y dường như cảm nhận được gì đó xoay người lại, thấy Tư Dân: “Anh đã về rồi!" Cô nhìn anh, chợt phát hiện khóe miệng của người đàn ông có chút máu bầm, dường như là…
Tay Dụ Tú Y đều bị ướt, cô đang rửa rau. Lúc này, cô lau tay và đi tới: “Anh làm sao vậy?"
Cô thấy mặt của Tư Dân không chỉ có vết máu bầm trên khóe miệng, ngay cả trán cũng có. Tư Dân nghiêng mặt qua một bên, giọng hơi khàn khàn: “Anh không sao. Khi anh lái xe không cẩn thận bị ngã một chút thôi."
Chỉ có điều rõ ràng là Dụ Tú Y không tin vào lý do này của anh.
Nhưng Dụ Tú Y thấy anh cố ý giấu thì không hỏi thêm nữa.
Anh không muốn nói, còn không phải sợ cô lo lắng sao?
Dụ Tú Y nói: “Vậy tôi đi nấu cơm đây."
Sợi tóc cọ bên má làm cho cô thấy hơi ngứa ngáy. Nhưng cô còn chưa giơ tay lên, Tư Dân đã giơ ngón tay lên vén sợi tóc của cô ra sau tai. Tay anh chạm vào vành tai trắng trẻo của thiếu nữ, ánh mắt bắt gặp đôi mắt trong sáng dịu dàng kia, ngón tay Tư Dân chợt cong lại.
Có một khoảng trống trên khuôn mặt anh ta
Sau đó anh xoay người, đặt túi sườn lợn trong lên trên bàn và nói một câu: “Anh đi xem Tiểu Phổ thế nào."
Tiếp đó anh ra khỏi phòng bếp.
Mặt Dụ Tú Y cũng hơi đỏ lên, tai cũng đỏ, cô vỗ nhẹ vào má mình, mỉm cười và bắt đầu nấu cơm.
Tư Dân đi lên sân thượng.
Anh chống hai tay lên bệ cửa sổ và chậm rãi siết chặt lại. Mắt anh vừa thâm thúy lại lạnh lùng, nhìn bầu trời xám xanh bên ngoài cửa sổ.
Đầu ngón tay anh dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại kia.
Ngón tay anh lại chẳng khác nào bị bỏng cả.
Anh thích cô, từ lần đầu tiên gặp mặt thì anh đã bắt đầu thích cô rồi. Anh muốn có được cô, nhưng... anh phải giải quyết một đống chuyện nhà họ Cố này trước đã.
"Anh, anh.." Tư Như Phổ gọi vài tiếng nhưng người thiếu niên đều không nghe thấy. Ánh mắt anh bình tĩnh mà sâu lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đây cho dù là mười hai rưỡi trưa vẫn không nhìn thấy được mặt trời, bởi vì một tòa nhà cao mười sáu tầng trước mắt này đã chắn mất rồi.
Ở nơi không có ánh sáng, ở trong thế giới bóng tối.
"Anh ơi…" Tư Như Phổ đi tới, nắm lấy cánh tay Tư Dân.
Cánh tay anh rất gầy nhưng rất cứng, cảm giác đầy sức mạnh cơ bắp. Lúc này anh mới nghe được giọng nói của Tư Như Phổ: “Ừ."
"Chị nói… đi ăn cơm."
…
Dụ Tú Y xào ít cải xanh, nấu một bát canh trứng. Thường ngày khi ở nhà cô cũng hay nấu cơm, cho dù không phải là cấp bậc đầu bếp lớn nhưng các món ăn gia đình hàng ngày cũng không tệ lắm. Tư Dân làm một đĩa sườn kho tàu, mùi vị thật thơm.
Lúc ăn cơm, Tư Như Phổ ăn rất nghiêm túc, miệng nhét đầy.
Cậu ấy kéo tay Dụ Tú Y: “Chị, bao giờ thì tới nhà em ở thế?"
Tư Dân nói: “Em thích người chị này à?"
Dụ Tú Y ngẩn người ra.
Cô liếc nhìn Tư Dân, gương mặt có chút ửng hồng.
Nhưng trong lòng cô cũng chờ mong câu trả lời của Tư Như Phổ.
Tư Như Phổ liên tục gật đầu, còn nói rất lớn tiếng: “Thích ạ, cực thích luôn."
"Tốt, Tiểu Phổ, nếu em muốn người chị này, sau này cô ấy có thể thường xuyên đến đây."
Tư Dân vừa nói xong, Tư Như Phổ để bát đũa xuống, chạy đến trong phòng ngủ của mình và cầm chìa khoá đưa cho Dụ Tú Y: “Chị, đây là chìa khóa của em, bây giờ em cho chị. Sau này chị lại có thể tới nhà em mỗi ngày rồi."
Dụ Tú Y xoa đầu Tư Như Phổ: “Chị ấy à, chị cũng không thể tới đây mỗi ngày được đâu. Cuối tuần, cứ tới cuối tuần chị sẽ cố gắng qua được không?” Cô nhìn chìa khóa trong tay. “Vậy… chị có chìa khoá, còn em thì sao?"
Tư Dân nói: “Anh làm cái khác cho nhóc là được rồi. Em cứ cầm cái này về trước đi. Sau này, em có thể tới đây bất cứ lúc nào."
Dụ Tú Y nhìn anh và khẽ gật đầu, tay chậm rãi siết chặt chìa khóa.
…
Lúc xế chiều, Tư Dân nhận được một cuộc điện thoại, có một người bạn gọi anh đi hỗ trợ. Tư Dân liếc nhìn Dụ Tú Y và Tiểu Phổ đang nằm ngủ trưa trên ghế sofa và đứng lên.
Thật ra Dụ Tú Y không quen ngủ trưa. Khi ở trường học thỉnh thoảng buồn ngủ, cô sẽ gục đầu trên bàn ngủ một lát, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Chỉ có điều buổi chiều nhàm chán nên cô muốn nghỉ ngơi mấy phút.
Cô cũng nghe được Tư Dân nói chuyện điện thoại và đang định bảo anh cứ đi đi, đừng làm lỡ việc.
Nhưng cô còn chưa mở mắt ra đã nghe được tiếng bước chân, tiếp theo cô đột nhiên được nhấc bổng lên, mùi thảo mộc thoang thoảng bao phủ lấy cô. Dụ Tú Y nhắm chặt mắt. Cô không ngờ rằng Tư Dân lại đột nhiên bế cô lên.
Đợi đến khi đầu óc cô hoạt động trở lại thì cô đã bị Tư Dân đặt lên giường. Tư Dân kéo chiếc chăn mỏng qua, đắp lên người của Tư Như Phổ và Dụ Tú Y, sau đó mới đi ra ngoài.
Dụ Tú Y mở mắt và liếc nhìn Tư Như Phổ đang ngủ say. Cô giơ tay nhéo má của cậu bé, sau đó ngồi dậy dụi mắt, đắp chăn lại cho Tư Như Phổ.
Chờ đến khoảng năm giờ chiều, Tư Dân mới về, trong tay còn mang theo rất nhiều đồ.
Người thanh niên đi vào phòng bếp nấu cơm, Dụ Tú Y cầm quần áo bẩn mà anh mới thay ra rồi đi lên sân thượng giặt. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như vậy, khoảng bảy giờ tối, Dụ Tú Y nhất định phải đi. Nếu không cô về nhà quá chín giờ, Dụ Thế Duệ nhất định sẽ hỏi cô.
Thật ra trong thời gian này, Dụ Tú Y cũng cảm giác được mỗi tuần cô đều lấy lý do đến nhà bạn, nhưng mỗi lần đều ở lại suốt một ngày, Dụ Thế Duệ hẳn đã nhận thấy được rồi.
…
Sau khi chào từ biệt Tư Như Phổ, Tư Dân đi xe máy chở cô về.
Xe dừng lại ở cổng khu chung cư.
Ở đây là một đoạn đường sầm uất, trong sự ồn ào vẫn giữ được yên tĩnh, có môi trường xanh hoa thật sự không tệ ở Hải Châu, đây cũng là chung cư cao cấp của công ty bất động sản tương đối lớn ở Hải Châu.
Tư Dân dừng lại.
Dụ Tú Y nhìn anh: “Vậy em về trước đây." Cô đi được hai bước, sau đó xoay người lại: “Ngày mai gặp nhé, Tư Dân."
Người thanh niên đút hai tay trong túi quần thể thao: “Ừ, ngày mai... Ngày mai gặp."
Thật ra Dụ Tú Y cũng không biết ngày mai anh có thể quá bận mà không gặp cô được hay không.
Cô quay về nhà thì Dụ Thế Duệ đang xem ti vi ở bên trong phòng khách. Anh ta thấy Dụ Tú Y về thì hỏi: “Con đi đâu? Sao hôm nay về muộn thế này?"
Dụ Tú Y trước sau như một trả lời: “Con ở nhà Vy Nguyệt."
Cô đã thông đồng được với Vy Nguyệt rồi…
Nhưng Dụ Thế Duệ rất rõ ràng cũng không tin, nhưng không hỏi gì thêm. Ông thích cho con gái có không gian riêng tư lớn hơn. Ông không thích ép con quá mức, vì vậy khẽ gật đầu: “Con đi nghỉ đi, bây giờ không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đến trường đấy."
Dụ Tú Y gật đầu. Cô trở lại trong phòng ngủ, tắm rửa xong lại gọi điện thoại nói chuyện với Tư Dân.
Dần dần cô bắt đầu thấy buồn ngủ.
Tư Dân nói một câu "Anh đây”, sau nửa đêm Dụ Tú Y cuối cùng đã ngủ mất rồi.
Cô cầm điện thoại di động, dựa vào bên giường ngủ. Mãi cho đến sáng hôm sau, theo đồng hồ sinh học của cô thức dậy chính xác vào lúc 6 giờ 30, cô mới mở mắt ra. Dụ Tú Y rời khỏi giường. Cô chỉ ngủ có ba tiếng. Mãi một lúc sau, cô mới dụi mắt, mệt mỏi ngồi dậy, rửa mặt theo từng bước, nước lạnh cuối cùng cũng làm cho cô tỉnh táo.
Cô gội đầu, sau khi sấy khô mới đi tới bên giường. Khi cô cầm điện thoại di động lên mới phát hiện ra.
Tư Dân vẫn không cúp máy.
Cuộc điện thoại vẫn đang tiếp tục.
"Tư Dân."
"Ừ."
Dụ Tú Y nhìn lại cuộc trò chuyện, phía trên cho thấy 198 phút: “Anh... anh không ngủ à?"
"Có ngủ nhưng tỉnh rồi."
Tư Dân ngồi ở sân thượng, gió buổi sáng thổi vào mặt có cảm giác lành lạnh. Đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc và ngậm lên miệng. Trên mặt đất làm rải rác mấy mẩu thuốc lá. Anh ngồi dậy, một tay kẹp điếu thuốc lá chống lên bệ cửa sổ: “Sắp tới giờ đi học rồi, em nhanh đi ăn cơm đi."
Giọng nữ ở đầu kia: “Sao anh không cúp điện thoại chứ, hơn ba tiếng liền..."
Tư Dân chỉ nói: “Anh quên mất."
Anh không nỡ. Anh vốn định cúp máy nhưng lại luyến tiếc, qua điện thoại, anh ở trong bóng đêm yên tĩnh nghe được tiếng hít thở đều đặn khe khẽ của cô ở đầu bên kia, nghe cô thì thầm gọi tên anh trong giấc mơ.
Một tiếng Tư Dân này đã khiến anh không thể chợp mắt suốt cả đêm.
Anh nhìn bầu trời ảm đạm ngoài cửa sổ: “Em đi học đi, anh cúp máy đây."
Anh vẫn không nỡ cúp máy mà cứ nhìn vào màn hình điện thoại. Dụ Tú Y ở đầu kia đã cúp máy. Cô ngồi bên giường, nhìn cuộc điện thoại dài đến ba tiếng rưỡi. Cô không lưu số của Tư Dân nhưng cô lại có thể nhớ kỹ.
Bởi vì cô sợ bị ba mẹ phát hiện.
Tư Dân rửa mặt, hai cánh tay chống lên bồn rửa tay. Anh nhìn từng gợn sóng trong bồn, dường như nghe được một giọng nữ dịu dàng ghé sát bên tai anh và cứ gọi tên anh mãi. “Dụ Tú Y ”. Anh nghiến răng, trong lòng thầm nhắc lại cái tên này.
"Anh…" Tư Như Phổ cũng dậy rồi, cậu bé mặc chiếc áo ngủ có in hình hoạt hình đi ra: “Buổi sáng tốt lành, nha anh."
Tư Dân xoay người nhìn cậu bé.
Dáng vẻ cậu bé rất ngoan ngoãn đáng yêu. Tư Như Phổ rất hiểu chuyện, từ khi anh dẫn theo Tư Như Phổ đi tới phố Lão Du, Tư Như Phổ lại càng hiểu chuyện và trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Anh đi qua, xoa tóc của cậu bé: “Em đi rửa mặt đi, anh đi chuẩn bị bữa sáng đây."
Anh có hai người đáng quý.
Một người là Tư Như Phổ.
Một người là Dụ Tú Y.
…
Chín giờ sáng, ở nhà họ Cố.
Vị trí ở trên sườn núi với phong cảnh tuyệt đẹp, ông Cố không thích khu vực thành phố ồn ào nên quanh năm đều ở đây.
Quản gia đã 69 tuổi, họ Trần, tóc đã điểm bạc, nhưng là người tâm phúc bên cạnh ông Cố. Năm đó ông ta mới mười chín tuổi đã đi theo ông Cố ở Hải Châu mở ra con đường riêng của mình, có can đảm lại có quyết đoán, rất được ông Cố coi trọng.
Lúc này quản gia Trần mơ hồ có chút vui mừng, trên mặt càng lộ rõ ý cười vì người thiếu niên đứng ở cửa kia. Khi ông ta nghe người giúp việc thông báo, nói có một người thiếu niên tìm ông Cố, ông ta còn không nghĩ ra.
Không ngờ là..
"Cậu ba, cậu trở về cũng không gọi điện thoại cho tôi một tiếng. Nếu để ngài ấy biết cậu tới, chắc chắn sẽ rất vui mừng đấy."