Nhà họ Cố.
Một người đàn ông trông như vệ sĩ đang quỳ dưới đất: “Cậu hai, là lỗi của tôi, tôi không trông chừng cậu chủ nhỏ.”
Vừa dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh nhấc chân đá anh ta một cú, Cố Cẩn Hiên cậu hai của nhà họ Cố nổi giận: “Cậu làm ăn kiểu gì vậy, để lạc mất tiểu tổ tông đó, cậu có gánh nổi không? Nếu để anh hai biết được...”
Cố Cẩn Hiên vừa dứt lời chợt vang lên tiếng mở cửa, ám vệ đẩy xe lăn bước vào, người đàn ông dung nhan như ngọc ngồi trên xe lăn khẽ lên tiếng: “Để anh biết được thì sao?”
Câu nói này dường như mặt hồ yên tĩnh không hề dấy lên cơn sóng nào cả, giọng điệu tuy không chan chứa bất kỳ tính nguy hiểm nào nhưng lại khiến Cố Cẩn Hiên rùng mình không thôi, tiếp theo, anh quỳ một chân xuống: “Anh hai, là em sai... Dạ Lê nó...”
Trong lòng Cố Cẩn Hiên cũng rất khó chịu, buổi tối anh bảo Lục đưa Dạ Lê đi siêu thị dạo, anh cũng đi theo sau trông chừng nhưng bị một cuộc gọi làm trì hoãn, có Lục đi theo thằng bé đó, mua một ít đồ ăn vặt để nhóc vui vẻ một chút, không ngờ chỉ nhận một cuộc gọi thôi đã mất luôn cả người!
Anh lo lắng không yên đi theo Lục cho người đi tìm nhưng vẫn không tìm được Dạ Lê, Cố Cẩn Hiên đổ đầy mồ hôi: “Anh hai, em đã tăng thêm người đi tìm rồi, chắc chắn có thể tìm được Dạ Lê.”
Thật ra trong lòng anh đang hồi hộp, mặc dù chắc chắn sẽ tìm được nhưng khó tránh sẽ bị anh hai mắng một trận.
Đừng tưởng anh hai trông có vẻ hiền hòa, nhưng trong tận xương tủy lại rất hung bạo.
Anh sợ muốn chết.
Cố Giác khẽ ngước mắt lên: “Mất tích từ khi nào?”
Cố Cẩn Hiên đè nén lại áp lực, toát mồ hôi lạnh: “Lúc sáu giờ rưỡi.”
Người đàn ông hừ lạnh: “Các người có bản lĩnh thật đấy.”
Cố Cẩn Hiên nhắm mắt lại, đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị khiển trách, Lục ở bên cạnh cũng quỳ một chân xuống đất, bầu không khí trầm lặng được vài giây bèn nghe thấy Cố Giác khẽ nói một tiếng: “Không cần tìm nữa.”
“Hả?”
Cố Cẩn Hiên kinh ngạc: “Anh hai, tại sao không tìm nữa, vẫn chưa tìm được Dạ Lê mà?”
Cố Giác cầm chiếc điện thoại được ám vệ ở sau lưng đưa tới, trên đó có một tấm hình rất mờ, trong hình là cảnh Dạ Lê đang ôm đùi một người phụ nữ, anh nhìn được vài giây, ánh mắt rơi vào bóng dáng mờ nhạt của người phụ nữ đó, sau đó ném điện thoại cho Cố Cẩn Hiên.
Cố Cẩn Hiên nhìn thoáng qua: “Sao... Sao có thể... Người phụ nữ này là ai? Dạ Lê lại chủ động ôm cô ta.”
Phải biết rằng tiểu tổ tông này có chứng ưa sạch sẽ, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng nhất quyết tự mặc quần áo, chưa bao giờ để người giúp việc mặc giúp nó, có một lần tiểu tổ tông này đang ngủ, trong nhà có bạn đến chơi, ông cụ bảo người giúp việc mặc quần áo cho nó rồi dẫn nó xuống, tiểu tổ tông vẫn đang ngủ say, người giúp việc thay bộ đồ vest cho nó theo lời dặn của ông cụ, kết quả tiểu tổ tông này sau khi thức dậy đã sa sầm mặt, một ngày không ăn không khóc không quấy không cười cũng không mở miệng nói chuyện.
Cho đến khi ông cụ bảo đảm với nó sẽ không có lần sau nữa.
Tiểu tổ tông này mới chịu gật đầu.
Cực kỳ ưa sạch sẽ.
Nếu người giúp việc muốn bế nó thì phải đeo sẵn bao tay, tối hôm qua, Lục vốn muốn nắm tay nó nhưng không dám, siêu thị nhiều người nên đã lạc mất tiểu tổ tông này.
Phải nói tiểu tổ tông...
Điện thoại Cố Giác reo lên, anh nhìn vào cuộc gọi đến trên đó hiển thị hai chữ “Tống Hi”, anh liền bắt máy rồi để bên tai, bên đó vang đến giọng nói của phụ nữ: “Em nghe nói Dạ Lê mất tích rồi.”
“Em yên tâm, không sao.”
“Ừm, anh nói không sao vậy chắc chắn sẽ không sao, khi nào anh về.”
“Vài ngày nữa.”
Người phụ nữ bên đó hờn giỗi: “Cứ nói vài ngày nữa, lại không có thời gian chính xác, cũng chỉ có em bằng lòng đợi anh thôi.”
Cố Giác bật cười, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng: “Hi, chẳng phải em chịu đợi anh sao, thêm một tuần nữa thì ổn rồi.”
“Ừm, tìm được Dạ Lê thì gọi cho em, nếu không em ngủ không được, em nói mà đừng để Dạ Lê đi theo, nó quấy một hồi sẽ ổn nhanh thôi, chính là anh nuông chiều nó, không muốn thấy nó khóc nên dẫn nó đi theo, anh xem đi, một nơi lớn như vậy, nếu Dạ Lê gặp phải chuyện gì, Cố Giác, em sẽ ly hôn với anh!” Người phụ nữ bên đó nói với giọng nghẹn ngào.
“Thằng bé đó thực sự không có chuyện gì, lanh lợi lắm, chỉ là đi theo một cô gái thôi, anh đã từng gặp cô gái đó, không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Anh đã từng gặp cô gái đó ư, có phải anh lại trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài hay không!” Người phụ nữ hơi lên cao giọng.
Cố giác ngước mắt nhìn rồi vẫy tay, bảo những người trong nhà rời khỏi đây, Cố Cẩn Hiên hiểu ý, đó là cuộc gọi của chị dâu, anh không dám nghe lén nhưng anh quỳ ngay bên chân của Cố Giác, cách anh rất gần, hơn nữa câu nói lúc nãy của chị dâu quả thật quá rõ ràng, anh không muốn nghe thấy cũng khó.
Mẹ kiếp, ly hôn, quá kích thích rồi nhỉ.
Nhưng anh vẫn phải mau chóng tìm được tiểu tổ tông rồi nói sau, nếu không thì anh toi thật rồi.
Cố Cẩn Hiên lập tức căn dặn: “Điều tra xem người phụ nữ trong hình là ai!” Có vẻ như chính tiểu tổ tông đã chủ động đi với người phụ nữ này.
Người phụ nữ này rốt cuộc là ai đây.
Cố Uyên dọn cơm tối lên rồi đưa thằng bé đi rửa sạch tay: “Cháu tên là Dạ Lê đúng không.”
Thằng bé gật đầu.
Cố Uyên thầm nghĩ thằng bé này ngoan như vậy, đi lạc chắc ba mẹ nhóc cũng rất nóng lòng, cô nhớ tới lần trước Tinh Tinh đi lạc ở thành phố Lệ Châu, cô nóng lòng đến nỗi sắp phát điên.
“Dạ Lê, cháu yên tâm, chú và dì nhất định sẽ tìm lại ba mẹ giúp cháu.”
Dạ Lê đính chính lại: “Mẹ.”
Nhóc ôm chầm lấy đùi của Cố Uyên: “Mẹ.”
Một bàn tay túm lấy cổ áo sau của Dạ Lê để nó ngồi trên ghế trước bàn ăn, Tô Ngọc Kỳ khẽ nheo mắt lại: “Ăn cơm.”
Anh biết nói quá nhiều với nhóc con này cũng vô dụng.
Cố Uyên ngồi trở lại vào bàn ăn, múc một chén cháo bí đỏ để ở trước mặt Dạ Lê, hôm nay cô đã làm bốn món, hai món mặn hai món chay, vốn đã đủ cho ba người ăn nhưng cô sợ Tô Ngọc Kỳ không thích những thức ăn cô làm.
Nhưng nào ngờ...
Cố Uyên mở to mắt ra, thấy Tô Ngọc Kỳ đang ăn món sườn cô làm mà còn...
Cô gần như hỏi theo bản năng: “Ngài Tô, có ngon không?”
Lần trước cô cũng làm món này nhưng anh không chạm vào, cuối cùng Cố Uyên đã đổ hết sườn đi, cô nhìn Tô Ngọc Kỳ, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.
Thật ra Tô Ngọc Kỳ không mấy thích đồ ngọt, nhưng khi nhận thấy sự mong đợi từ trong mắt người phụ nữ, đôi mắt đó lóe sáng lên, anh bỗng ngẩn ngơ và gật đầu theo bản năng.
Cố Uyên nhếch mép lên.
Tô Ngọc Kỳ nhếch môi, buông chén đũa xuống: “Muốn tôi nói thích đến vậy sao?”
Cố Uyên đỏ mặt rồi nói: “Tôi biết tay nghề nấu ăn của tôi tàm tạm.”
Tối hôm nay, Dạ Lê ăn không ít, ăn xong cơm Cố Uyên còn làm một ít tráng miệng sau bữa tối, món này cô được học từ vú Trương.
Dạ Lê cứ gọi cô là “mẹ” nhưng Cố Uyên cũng không phản bác lại, dù sao cũng là trẻ con, vừa rời xa ba mẹ nhớ mẹ là chuyện bình thường thôi.