Cố Uyên nằm trên giường, nhìn album hình trong tay.
Trên tấm ảnh là nụ cười tinh khôi của thiếu niên.
Sáng sớm hôm sau, Cố Uyên đến nghĩa trang.
Cô ấy ngồi trên bậc, cứ như vậy dựa vào bia mộ: “Tùng An, chị chưa từng nói với em, chị có một đứa con gái, tên là Tinh Tinh.” Nói đến đây, khóe miệng của Cố Uyên nở một cười, cố gắng để bản thân cười rạng rỡ một chút, cô lấy điện thoại ra, tìm đến tấm ảnh của Tinh Tinh: “Đây chính là Tinh Tinh, con gái chị.”
“Trong bốn năm nay, có phải là em oán giận chị, có phải trách chị lúc đầu đã đuổi em đi… Là chị sai rồi… Chị không nên để em rời đi.”
Một chiếc xe Sedan màu đen dừng lại bên ngoài nghĩa trang.
Một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm, gương mặt thanh tuấn bước xuống xe, người lái xe nói: “Thần Dương, tôi vào cùng cậu.”
“Không cần đâu.” Người đàn ông được gọi là Thần Dương lắc lắc đầu, bước vào nghĩa trang.
Bước lên bậc thềm, lúc anh ta nhìn thấy bóng lưng đang ngồi cạnh bia mộ, ngạc nhiên, trong con ngươi xoẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Anh bước qua đó.
Cố Uyên nói rất nhiều, nhìn thấy trên mặt đất có một đôi giày da của đàn ông, cô chầm chậm ngước đầu lên, một gương mặt anh tuấn xa lạ lọt vào tầm mắt, là một người đàn ông gốc Hoa rất trẻ tuổi.
Người đàn ông đó nói: “Chào cô.”
Cố Uyên gật đầu, đứng dậy, cô bị bệnh thiếu máu, đột nhiên đứng dậy thì sẽ hơi chóng mặt, người đàn ông đó lập tức tiến lên một bước, đỡ lấy lưng cô.
“Cô không sao chứ?”
La Thần Dương đỡ lấy Cố Uyên, tay đỡ vào lưng cô, khẽ run lên, con ngươi màu trà dưới cặp kính lại xoẹt qua một tia kinh ngạc, cô ấy lại… gầy đến như vậy… gầy đến mức anh chỉ với một tay đã ôm trọn lấy lưng cô.
Cố Uyên đưa tay xoa đỉnh đầu: “Không sao, chỉ là ngồi lâu quá thôi, không đáng ngại.”
Cô đứng vững lại, nhìn anh: “Anh là… bạn của Tùng An nhỉ.”
La Thần Dương gật đầu: “Ừm, tôi phải rời khỏi Seattle rồi, cho nên qua đây xem thử.” Anh ta nhìn Cố Uyên: “Cô là…?”
“Tôi là… chị gái của em ấy.” Cố Uyên cụp mắt xuống.
Cô có chỗ nào xứng đáng làm chị gái của em ấy chứ?
Là cô đuổi em ấy đi.
Cô tự mình cho rằng có thể để em ấy tiếp nhận trị liệu tốt hơn.
“Tôi từng nghe Tùng An nhắc đến cô… Cậu ấy… rất không nỡ rời xa cô.” La Thần Dương nhìn thấy sự quạnh quẽ trong đáy mắt cô, lên tiếng muốn an ủi.
“Cảm ơn.” Cố Uyên làm sao có thể không nghe ra, đây chẳng qua là người đàn ông trước mặt này nói lời khách sáo mà thôi.
Sắc trời bỗng nhiên thay đổi, mưa rơi xuống.
Cố Uyên vốn không định ở lại đây lâu, lúc này cũng chẳng có cách nào khác.
“Tôi đưa cô về nhé, xe của tôi ở bên ngoài.”
“Không cần đâu.” Cố Uyên muốn từ chối, dù sao mới vừa là lần đầu tiên gặp mặt.
Bây giờ trời đổ mưa, nếu như cô muốn gọi xe thì còn phải đi đến đường giao trước mặt, cô vừa đến đây, cũng chẳng quen thuộc nơi này.”
Cố Uyên nghĩ lại, hình như là như thế.
La Thần Dương mở cửa xe, Cố Uyên ngồi vào trong.
Cô không hề nói bản thân hiện tại đang sống ở đâu, La Thần Dương liền bảo tài xế ở phía trước lái xe đến trước cửa nhà họ La.
Cố Uyên nói cảm ơn, xuống xe.
Ánh mắt của La Thần Dương nhìn thấy Cố Uyên mở cửa xe bước vào trong sân, khẽ nhíu màu: “Tiểu Hạ, đổi ngày trên vé máy bay, tôi ở lại đây thêm mấy ngày.”
“Vâng…” Tuy rằng có chút thắc mắc, nhưng Tiểu Hạ vẫn đồng ý.
Nhà họ Tô.
Hôm nay là thứ sáu, vốn dĩ phải là một buổi tối huyên náo.
Trước bàn ăn, bà Tô nói: “Ăn cơm sớm thế này làm gì, đợi Ngọc Kỳ đã. Tôi gọi điện thoại cho nó rồi, tối nay nó về.”
Ông Tô buông bát đũa xuống: “Hử? Để nó về làm gì, về để chọc tức tôi à?”
“Ông đấy… Ngọc Kỳ chính là bị con bé đó làm mê muội đầu óc… Thanh Vũ đi Mỹ cho khuây khỏa cũng rất tốt mà.” Bà Tô tưởng rằng Lưu Thanh Vũ đi Mỹ thăm viếng bạn bè đều là cái cớ, chỉ là muốn ra ngoài cho khuây khỏa.
“Còn không phải là đứa cháu mà bà nuôi dạy ra sao!” Ông Tô hừ một tiếng.
Tiếng của thím dì Từ truyền đến: “Ông chủ, bà chủ, cậu chủ về rồi.”
“Không ăn nữa, tôi lên trên đây.” Ông Tô trầm mặt đứng dậy, quản gia dìu ông lên trên tầng.
Bà Tô thở dài, lắc lắc đầu, bảo chị Từ bưng cơm để vào chỗ của Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông bước vào phòng ăn.
“Bà.”
Bà Tô đang ăn cháo, ngước mắt lên, trong lòng cũng tức giận: “Ừm”
Tô Ngọc Kỳ cởi áo khoác, đưa cho chị Từ, sau đó đến trước bàn ăn đã dọn sẵn, lấy đôi đũa gắp một lát măng, để vào trong bát của bà: “Bà, bà ăn nhiều một chút.”
Bà Tô tuy rằng vẫn đang oán trách cháu mình, nhưng cuối cùng là đứa cháu mà mình thương từ nhỏ đến lớn, gắp lên ăn một miếng.
Tô Ngọc Kỳ nhìn chỗ bên cạnh, đây là chỗ của Lưu Thanh Vũ, tối hôm nay cô không đến, chắc không phải chứ, chẳng phải cô nói thứ sáu hàng tuần đều đến sao, lúc bình thường rảnh rỗi thì đến nhà họ Tô, tìm bà Tô để làm thân, hôm nay thứ sáu có tiệc nhà sao lại không đến nữa.
Chẳng biết lại giở trò gì nữa.
Ăn xong cơm, Tô Ngọc Kỳ ở lại nhà họ Tô thêm một lúc nữa, chuẩn bị rời đi, bà Tô nói: “Tối nay ở lại đây, đừng đi nữa.”
Bà sợ đứa cháu này vừa ra khỏi cửa nhà họ Tô là chạy đến bệnh viện tìm con bé đó!
Nghĩ đến bà lại tức giận.
“Bà à, cháu còn có chút việc.”
“Có thể có việc gì chứ” Bà Tô tức giận ngồi lên sofa: “Lại muốn đến bệnh viện sao? Cháu thật sự muốn bà tức chết cháu mới vui sao?”
“Bà.” Tô Ngọc Kỳ ngồi xuống bên cạnh bà, đưa tay đặt lên vai bà: “Bà, cháu nào dám chứ, cháu không đến bệnh viện, cháu về Gấm Nhu một chuyến, còn có mấy tài liệu chưa xử lý.”
Sau khi Tô Ngọc Kỳ rời khỏi nhà họ Tô, lúc lái xe đến Gấm Nhu phải đi qua giao lộ trước biệt thự Ngân Phong, người đàn ông dừng xem lại.
Châm một điếu thuốc, hướng ra ngoài cửa sổ.
Hút liền mấy điếu, Tô Ngọc Kỳ mới áp chế cảm xúc trong tận đáy lòng, lập tức lái xe.
Ba ngày sau, Cố Uyên mua vé máy bay đến thành phố Hải Châu.
Quay về thành phố Hải Châu, việc đầu tiên cô làm chính là đến nghĩa trang nhà họ Lưu thăm viếng mẹ.
Cô mang theo hoa tường vi của nhà họ La ở Seattle đến, Nguyễn Mạn Sinh nói, những bông hoa tường vi này là Tùng An trồng xuống vào bốn năm trước, lúc Cố Uyên quay lại đã hái mấy bông đem về.
Bệnh viện.
Tống Ánh San vẫn như cũ chuyển vào phòng bệnh bình thường, tuy rằng đã thoát khỏi nguy kịch những vẫn chưa hề tỉnh lại, sau khi bác sĩ kiểm tra Tống Ánh San xong, dặn dò Kỷ Liên Liên. Nếu như bệnh nhân xảy ra điều gì bất thường thì nhất định phải nhanh chóng báo cho chúng tôi.”
Sau khi bác sĩ rời khỏi.
Kỷ Liên Liên đóng cửa, đi đến trước giường bệnh, Tống Ánh San mở mắt, Kỷ Liên Liên đỡ Tống Ánh San ngồi dậy, Tống Ánh San xoa xoa cái cổ mỏi nhừ: “Chị không biết mấy ngày nay tôi khó chịu chết mất, cổ mỏi nhừ rồi.”
Tuy rằng cô ta cắt cổ tay tự sát, nhưng căn bản không hề nghiêm trọng đến vậy, rất nhanh đã thoát khỏi nguy kịch.
Vẫn luôn giả vờ hôn mê đến bây giờ.
“Cô kiên trì thêm mấy ngày nữa, tôi đã mua các kiểu blogger lớn, lần trước cô quỳ trước mặt Lưu Thanh Vũ ở thang máy, cầu xin cô ta, cô ta đá cô một cái, lúc đó rất nhiều người đã quay lại rồi đăng lên trên mạng. Chẳng qua, bởi vì không có blogger chia sẻ, hot search thấp nên bị lu mờ rồi. Bây giờ, cô yên tâm đi, cộng thêm tin tức cô tự sát, lần này tuy rằng cô sẽ mất một lượng fans nhưng vẫn có rất nhiều fans cứng ủng hộ cô.”
Tống Ánh San nhếch môi: “Như vậy cũng tốt, Lưu Thanh Vũ cho dù là mợ chủ nhà họ Tô thì đã sao, lần này, tôi muốn xem cô ta thân bại danh liệt bị người khác sỉ vả thế nào.”
Hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Kỷ Liên Liên vội vàng đỡ Tống Ánh San nằm xuống.
Y tá mở cửa bước vào, thay thuốc cho Tống Ánh San.
Ánh mắt Kỳ Liên Liên lóe lên một tia đau thương, nhìn y tá: “Ánh San khi nào mới tỉnh lại, cô ấy hôn mê đã mấy ngày rồi.”
Y tá nói: “Cái này còn phải xem tình hình khôi phục sức khỏe của cô ấy, có điều hiện tại biểu hiện cơ thể đã ổn định rồi.”
Cố Uyên bình thường không quan tâm đến mấy thể loại như FB.
Cô chỉ là cảm thấy chán, mở điện thoại, không cẩn thận mở FB.
Đập vào mắt, search hot đầu tiên, #mợ Tô đánh Tống Ánh San#
#Tống Ánh San tự sát có ẩn tình khác#
#Tống Ánh San tiểu tam#
Các đề tài luân phiên lên hot search.
ấn vào.
Các trang tin tức trên mạng chuyển phát một đoạn video, trong video chính là cái lần ở cửa thang máy bệnh viện, Tống Ánh San quỳ dưới đất cầu xin, sau đó cô giơ chân, Tống Ánh San giả vờ bị đá một cái.
Thực ra Cố Uyên căn bản không có dùng sức.
Mà lời Tống Ánh San nói rõ ràng tỏ ra đáng thương, ngược lại thể hiện Cố Uyên ghen ghét điêu ngoa không bỏ qua cho cô ta.
Mà phía dưới đoạn video.
Vô số những lời chửi rủa từ đám fan của Tống Ánh San: “Cái mợ Tô đó sao có thể làm như thế, rõ ràng Tống Ánh San quen ngài Tô trước, mợ Tô đó mới là tiểu tam! Xen vào tình cảm giữa ngài Tô và Tống Ánh San, Tống Ánh San vẫn luôn nhẫn nhục!”
“Đúng vậy a, Tống Ánh San và ngài Tô quen biết nhiều năm như vậy, ngược lại bị người phụ nữ kia chen chân vào, cái người phụ nữ đó còn phong sát Ánh San, ép đến mức Ánh San tự sát!”
“Tiện nhân, trả lại Ánh San một công bằng!”
“Ánh San thật là đáng thương!”
Đương nhiên cũng có rất nhiều người qua đường nhìn không nổi: “Cho dù có quen biết trước thế nào, ngài Tô và mợ Tô đã kết hôn, Tống Ánh San chính là tiểu tam!”
“Tống Ánh San nếu thật sự không có động tâm ý với ngài Tô, sao có thể ở VK chứ, công ty giải trí VK là dưới trướng nhà họ Tô, theo tôi ấy mà, mợ Tô này cũng thật đáng thương!”
Cố Uyên tắt FB, lúc trước cô cảm thấy, Tống Ánh San ở trước cửa thang máy quỳ với cô, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn là có âm mưu.
Lại thêm sau đó tự sát và hiện tại tất cả các trang mạng phát tán đi, cô biết rất rõ, tất cả chẳng qua chỉ là âm mưu Tống Ánh San chuẩn bị từ trước.
Tắt điện thoại.
Cố Uyên đến phòng làm việc, cầm bản vẽ, chủ đề vòng đầu tiên của VK ‘Đóm đóm rừng rậm’ sắp đến thời hạn rồi, cô phải nhanh chóng hoàn thiện chỉnh sửa.
Những chuyện trên mạng, Cố Uyên hoàn toàn bỏ ngoài tai.
Cô cười tự giễu, chẳng qua chỉ là bị người ta mắng vài câu, đối với cô.... có thể có tổn hại gì chứ?
Cố Uyên mặc dù nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng cô không ngốc, cô biết rất rõ, Tống Ánh San đây là ăn cả ngã về không, dù sao chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, nhất định sẽ truyền đến tai ông Tô và bà Tô, hai người già bọn họ vốn dĩ không thích Tống Ánh San, hiện tại sẽ càng không chứa chấp nổi Tống Ánh San.
Nguyên một buổi tối, Cố Uyên sửa xong bản thảo, sau đó mở máy tính, bắt đầu tô màu, gần đến sáng cô gửi vào cổng email của cuộc thi thiết kế VK lần này.
Đứng dậy, vận động một chút cơ khớp nhức mỏi.
Lúc tối, Cố Uyên có ngủ trưa, ngược lại hiện tại rất tỉnh táo, cô đến nhà bếp, đang chuẩn bị bữa tối, tiếng gõ cửa vang lên.
Cố Uyên đi ra mở cửa, ngoài cửa là Tiêu Tuyết cùng Sở Vận.
Sở Vận lo lắng nhìn cô: “Thanh Vũ, cậu xem FB chưa?”
Cố Uyên biết hai người họ là lo lắng cho mình, lắc đầu: “Không có, tớ không có thói quen lướt FB.”
Tiêu Tuyết thở hắt ra một hơi: “Ăn cơm chưa? Cùng ra ngoài ăn cơm đi.”
“Được.”
Sở Vận lái xe, nửa tiếng sau dừng lại trước cửa một nhà hàng tư, trang trí hơi hướng cổ, bước vào, bình phong mộc lan, một màu đỏ lờ mờ đập vào mắt, đến đâu cũng là đèn lồng đỏ, rõ ràng là một nhà hàng theo phong cách cổ trang.
Giống hệt như cung điện hoa lệ thời cổ đại.
Đến bộ bàn trà đặt trên bàn, cũng vô cùng tinh tế.
Chỗ ngồi trong nhà hàng đều đông nghịt.
Nếu không phải ông chủ của nhà hàng này là fan của Tiêu Tuyết, đều không đặt nổi, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi, lan can cửa sổ khắc hoa văn vân mây.
Trong phòng bao đều đã kín, nhưng bên phía bên ngoài đều có bình phong ngăn cách.
Nhân viên phục vụ đưa menu qua.
Cố Uyên liếc một cái, đưa cho Tiêu Tuyết: “Tiểu Tuyết, cậu gọi đi.”
Tiểu Tuyết gọi vài món, Sở Vận đỗ xe xong bước vào, Cố Uyên nhấc tay vẫy với Sở Vận, Sở Vận đi qua ngồi xuống: “Chỗ đỗ xe khó tìm quá, lại thêm chỗ này không có hầm đỗ xe, ở đây đông người quá, chỉ đành dừng ven đường, không biết có bị phạt không.”
Rất nhanh từng món ăn tinh tế đẹp mắt được bê lên.
Ăn được một nửa, Cố Uyên đứng dậy đi vệ sinh.
Tiêu Tuyết uống một hớp nước hoa quả ép, nhìn Sở Vận, Sở Vận lắc đầu, Tiêu Tuyết nhịn không nổi, nhìn Cố Uyên đi xa rồi, mới mở miệng: “Con tiện nhân đó chắc chắn là giả vờ, cái gì mà rạch tay tự sát, chính là thấy Thanh Vũ dễ bắt nạt.”
“Có điều, hình như Tống Ánh San thực sự bị phong sát rồi.” Sở Vận do dự nói: “Hôm nay lúc tớ ở trường quay, nghe đạo diễn Lục nói.”
Tiêu Tuyết khinh thường nói: “Phong sát, đáng đời.”
Sở Vận hơi hơi bóp mi tâm, cô luôn cảm thấy Tống Ánh San sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Cố Uyên hong khô tay, mở cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài, vừa đi đến một góc khuất, liền nghe thấy một giọng nói.
“Anh Ba, hạng mục lần này thực sự phải hợp tác với nhà họ Lưu sao? Tiền vốn và kĩ thuật dưới trướng nhà họ Lưu em sợ cuối cùng chất lượng không qua được cửa, đến lúc đó vẫn là phải để chúng ta....”
“Ông ta muốn gì thì cậu đưa cho ông ta, xem ông ta có nuốt trôi không?”
Giọng nói này, Cố Uyên vô cùng quen thuộc, cô ngây ra một lúc, muốn trốn cũng đã không kịp, đang chuẩn bị quay người, liền đối mặt với tầm nhìn của người đàn ông.
Cô cúi đầu, bước qua anh đi về phía trước.
Tô Ngọc Kỳ châm thuốc, nghiêng người nhìn cô: “Đứng lại.”
Cố Uyên không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, giọng nói của người đàn ông từ sau lưng truyền tới: “Tôi mẹ nó bảo cô đứng lại, tai cô bị điếc à?”
Cố Uyên không thèm để ý, đi đến sảnh lớn.
Tô Ngọc Kỳ nhìn bóng lưng người phụ nữ không dừng lại, khuôn mặt tuấn tú trần xuống.