Mục lục
Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn Truyện tác giả: Mộc Thất Thất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Amy đã không còn quan tâm tới quần áo trên người mình nữa, cô và Đào Y Y đều bị kẹt trong đám đông, cô biết đám fans vây quanh lúc này đều là fans của gia đình Tiểu hoa, họ đã ghét cô từ rất lâu.

Đào Y Y cũng không phải người dễ bắt nạt, cô che chở cho chiếc váy trên người Amy, chỉ không ngờ là đám người đó dường như cố ý, khi xô đẩy đã kéo rách quần áo trên người Amy.

Đây là chiếc váy Amy sẽ trình diễn tối nay!

“Dừng tay, dừng tay lại hết cho tôi!”

Tuy nhiên họ hoàn toàn không nghe, thậm chí còn giơ ngón giữa lên làm mặt quỷ của Đào Y Y, phát ra tiếng chửi thề.

Không chỉ có người hâm mộ vây quanh bên ngoài mà còn có rất nhiều phương tiện truyền thông nước ngoài.

Amy chẳng bận tâm tới bản tâm, chỉ sợ Đào Y Y bị người ta giẫm phải nên vội vàng bảo vệ cô ấy, không ngờ hiện trường lại có nhiều người như vậy, lại còn đá vào bắp chân cô.

“Chết tiệt!”

Tiếng chửi của Amy ở bên cạnh khiến Đào Y Y đang bị đám đông vây quanh đột nhiên quay người, cô nhìn thấy rõ ràng dấu giày và vết bầm tím trên bắp chân trắng nõn của Amy.

“Tránh ra! Là ai làm, hôm nay đừng ai mong có thể đi được.”

Amy bị đạp vào chân đau đớn, đến sức để đứng thẳng cũng chẳng còn.

Khung cảnh hỗn loạn, bên phía Tiểu hoa cũng khiến cho không ít người vây quanh, nhưng phần lớn đều lo lắng cho buổi trình diễn sắp tới nên đều bỏ đi không quan tâm.

“Giám đốc Đào, không sao chứ?”

Vincent dẫn theo đội an ninh tới, nhưng ánh đèn flash vẫn tiếp tục hướng về phía Amy chụp điên cuồng, đám người đang giẫm đạp cũng giải tán vào lúc này.

“Các người, đứng lại!”

Dù Đào Y Y có hét thế nào cũng chẳng ai nghe, đám người tụ tập quá đông mới dẫn đến việc giẫm đạp, muốn định tội một người cũng rất khó.

Amy lắc đầu, giọng cô ấy chẳng còn sức sống.

“Đưa chị đến bệnh viện đi, buổi biểu diễn chắc không đến được nữa rồi.”

Ngoài đám đông còn có một vài người trông như xã hội đen đang đi bộ trên đường ở một nơi không xa, họ đi vào một con hẻm.

Có một người phụ nữ đang đứng đợi ở đó, một người trong số đó lên tiếng, nói tiếng Việt rất lưu loát: “Chuyện không thành rồi, đạp nhầm người.”

An Mịch hung ác nhìn xe cấp cứu đã chạy tới hiện trường, còn có vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của Đào Y Y, nhìn cô an toàn bên giường cáng thì cô ta lại càng thêm tức giận.

“Đám phế vật vô dụng, đừng nói là đã gặp tôi.”

Ném một xấp phong bì lại, An Mịch kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, nhanh chóng rời khỏi con phố.

Amy nằm trên giường cáng, xung quanh là màu trắng chói mắt, bác sĩ đang tiến hành một số biện pháp cấp cứu để ngăn vết thương ở chân cô ấy trở nên tồi tệ hơn.

Làn da trắng nõn và mềm mại ban đầu vì bị đạp phải, mặc dù không rách da nhưng có thể nhìn thấy một mảng tím xanh đã sưng tấy bằng mắt thường.

Đào Y Y ngồi bên cạnh, kinh hồn bạt vía nắm tay Amy.

“Bác sĩ, vết thương của cô ấy thế nào?”

Không có ai nói được tiếng Trung, Đào Y Y càng thêm lo lắng, sau khi hiểu ra cô mới dùng tiếng Anh để hỏi lại, câu trả lời của bác sĩ khiến cô sợ hãi.

Amy không chỉ bị xuất huyết dưới da mà thậm chí còn có vết thương gãy xương rất rõ ràng ở bắp chân phải.


Nói cách khác, cô ấy không chỉ không tham gia được buổi trình diễn tối nay, mà trong mấy tháng tới cô ấy cũng không thể lên được sân khấu chữ T.

“Tôi cầu xin các bác sĩ, đôi chân này của bạn tôi rất quan trọng…”

Đào Y Y không biết mình bị làm sao, khi bị Cố Thâm lăng nhục cô cũng không khóc, khi không nhìn được cô cũng không khóc.

Nhưng lúc này cô lại khóc nức nở trong góc xe cứu thương, nếu cô nhớ không nhầm thì Amy bị thương là do bảo vệ cô.

“Em có ngốc không vậy?” Môi Amy tái đi vì đau, giọng nói trở nên yếu ớt: “Vốn dĩ chị cũng đã hết thời rồi, có đi hay không cũng chẳng có gì khác nhau lắm, em khóc cái gì.”

“Xin lỗi…”

Đào Y Y lắc đầu, cô ấy sẽ không hiểu được lý do vì sao cô buồn.

Buổi trình diễn lần này đương nhiên là quan trọng nhất với Amy, nhưng với Đào Y Y mà nói, điều này cũng có nghĩa là sự hợp tác với Vương Hữu Đông đã kết thúc trong thất bại.

Bất kể Amy đã hết thời hay chưa thì cô ấy cũng là một phần quan trọng trong hạng mục lần này, hơn nữa cô ấy còn bị thương vì Đào Y Y.

Không ngờ hạng mục đầu tiên mình phụ trách lại gặp phải sự cố như vậy, thậm chí cô còn không có dũng khí để liên lạc với Vương Hữu Đông.

Chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện, Đào Y Y đợi bên ngoài phòng phẫu thuật với tư cách là người giám hộ quan trọng nhất.

Mà ở nơi cách hành lang bệnh viện không xa, Doãn Minh Tước đứng khuất trong lối đi an toàn, điện thoại rung lên liên tục.

“Alo.”

“Tổng giám đốc Doãn, người của chúng ta vẫn chưa ra tay, không ngờ đã xảy ra vụ việc này, cô Đào không sao chứ ạ?”

Dù sao Hứa Mộc cũng biết Doãn Minh Tước coi trọng Đào Y Y, ban đầu cô còn tưởng rằng Doãn Minh Tước sẽ vì cô ấy mà do dự, không ngờ điều đó vẫn xảy ra.

Chỉ cần hợp đồng giữa Đào Y Y và Vương Hữu Đông không thành thì Doãn thị sẽ phải bồi thường thiệt hại gấp đôi cho Tập đoàn Thần Quang.

Nhìn Đào Y Y đang ngồi bên ngoài phòng cấp cứu với khuôn mặt tái nhợt, Doãn Minh Tước không nhẫn nhịn được, bèn nói.

“Tra được là ai làm chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng chúng tôi đã cử thêm người rồi ạ.”

“Ừ, tình hình bên phía thành phố Hải Châu thế nào rồi?”

“Cậu cả đã sử dụng khoản tiền kia rồi.”

Nghe được tin tức này, Doãn Minh Tước gật đầu, cúp điện thoại rồi bước ra khỏi bóng tối.

Đào Y Y đang ngồi xổm ngoài cửa phòng phẫu thuật, chờ mãi cũng không thấy đèn tắt, bỗng nhiên một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt, cô đột ngột đứng lên, chỉ cảm thấy một đợt choáng váng.

“Cẩn thận.”

Doãn Minh Tước nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại, sợi dây căng thẳng đã lâu của Đào Y Y rốt cuộc cũng đứt vào giây phút này.

Cô là một người mới còn non trẻ, lại đang ở nước ngoài, hạng mục thất bại cũng thôi đi, còn khiến Amy bị thương thay mình.

Giờ phút này, Đào Y Y không thể gắng gượng được nữa, cô bật khóc thành tiếng.

“Cô ấy vì tôi mới bị thương…”

“Tôi biết.”

Ban đầu tiếng khóc của người trong lòng anh chỉ thút thít, sau đó đã nhanh chóng biến thành tiếng khóc thảm thiết, Doãn Minh Tước không ngờ Đào Y Y lại sẵn sáng thể hiện mặt này trước mặt mình.

Nơi cứng rắn, kiên cường trong lòng dần được nới lỏng.

“Đều là do tôi gây ra, nếu không phải do tôi vô dụng thì bây giờ cô ấy đang đứng trên sân khấu chữ T rực rỡ hàng quang rồi…”

“Đừng nói nữa, không phải lỗi của em.”

Cho dù không phải vì Đào Y Y thì hạng mục này cũng sẽ thất bại, chỉ là có người đã ra tay thay anh, tạm thời vẫn chưa tìm được người đó mà thôi.

Nói cách khác, dù hôm nay người bị thương là ai, chỉ cần Đào Y Y không sao thì đều là chuyện tốt.



Dựa vào vòng tay anh, Đào Y Y khóc không thành tiếng, cô không ngờ lần đầu tiên của mình lại thất bại như thế này, thậm chí cô còn không có dũng khí để gọi điện thông báo cho bên phía Vương Hữu Đông.

Nhưng Đào Y Y biết, giấy không gói được lửa.

Cho dù cô không nói thì truyền thông nước ngoài cũng sẽ lập tức đưa tin này lên mạng.

Ở một góc khác của bệnh viện, An Mịch ghen ghét núp trong bóng tối, nhìn Đào Y Y được Doãn Minh Tước ôm vào lòng nhẹ giọng dỗ dành, cô ta không nhịn được nữa.

“Tôi sẽ ra giá gấp đôi, nhất định phải truyền những tấm ảnh này đi cho mọi người thấy trong thời gian ngắn nhất, còn nữa, chuyện dự án đầu tiên của mợ cả nhà họ Doãn thất bại cũng phải phát sóng ngay lập tức cho tôi.”

May mắn thay lần này cô ta vẫn còn một kế sách, cái ngày Doãn Minh Tước ăn cơm với Đào Y Y ở Thanh Phong Lâu, cô ta nghe thấy Doãn Minh Tước hỏi Đào Y Y có phải định đi nước ngoài hay không, cô ta đã biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Cho nên cô ta đã bí mật mua vé máy bay cùng chuyến với Doãn Minh Tước, điều càng khiến cô ta không ngờ là.

Doãn Minh Tước lại bạo gan đến mức ngồi cùng chuyến bay với Đào Y Y, vì thế thật ra là cả ba người họ cùng tới.

Cũng đến bây giờ cô ta mới thực sự biết, thì ra Doãn Minh Tước thích chị dâu mình.

Nếu cô ta không có được thì cô ta cũng nhất định không thể để Doãn Minh Tước có được thứ anh mong muốn.

Không đợi Đào Y Y về tới khách sạn, Vương Hữu Đông đã gọi tới thông báo chấm dứt hợp đồng, ông ta vẫn tỏ ra mình là người người tốt.

“Chúng tôi thực sự không còn cách nào khác, cô biết đấy, thật ra Amy không phải đối tượng đào tạo trọng điểm của chúng tôi, cũng là do cô cầu xin rất lâu nên công ty mới chấp thuận cho cô ấy ra khỏi danh sách bị loại lần trước, đây cũng là cơ hội cuối cùng mà công ty dành cho cô ấy, dù gì cô ấy cũng đã ba mươi rồi.”

“Các người sẽ làm gì cô ấy?”

Đào Y Y khóc một trận nên đã bình tĩnh lại, cô biết đương nhiên công ty chỉ nhìn vào lợi ích nên hy vọng giữ được Amy có lẽ rất nhỏ.

“Cô Đào, đương nhiên bên phía chúng tôi sẽ chỉ nói về chuyện hợp đồng thôi, còn về chuyện của Amy thì vẫn cần phải giải quyết sau khi thảo luận với cấp cao.”

“Được rồi.”

“Còn thủ tục bồi thường chúng tôi sẽ sớm cử luật sư đến Doãn thị giải quyết.”

Vương Hữu Đông đã không còn nói những lời khách sáo nữa, Đào Y Y biết số tiền này không lớn nhưng cũng không nhỏ, ít nhất thì nó cũng liên quan đến số phận của những người mẫu nữ này.

Nhìn Amy vẫn chưa tỉnh lại sau ca phẫu thuật, đầu cô nhất thời nóng lên.

“Ông Vương.”

Đầu bên kia đang định cúp máy thì nghe thấy Đào Y Y gọi, trong lòng ông ta hơi kinh hãi, cũng không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này.

Dù sao người đề nghị ông ta tới hợp tác là Đào Gia Thiên, sự việc không thành là điều mà ai cũng không ngờ tới.

Nếu ông ta không cần Đào Y Y phải chịu trách nhiệm, vậy thì lẽ nào ông ta sẽ phải chịu trách nhiệm với số tiền 210 tỷ này?

Vì vậy, ông ta vẫn thực hiện thủ tục bình thường với Đào Y Y, ông ta cũng không muốn nói thêm gì, chỉ sợ sẽ khiến Đào Y Y không vui, đến khi đó sẽ liên luỵ tới việc hợp tác với Đào Gia Thiên.

“Nếu các ông không định đào tạo Amy thì tương lai cô ấy sẽ thế nào?”

Thì ra là cô hỏi chuyện này, Vương Hữu Đông thở phào nhẹ nhõm.

“Thật ra cô không cần phải lo lắng gì cả, không làm người mẫu nữa không có nghĩa là đời này đã hết, cô ấy sẽ trở lại cuộc sống của người bình thường.”

Nhưng đối với người đã từng bước trên bục vinh quang, mất đi ánh sáng này không phải có nghĩa là mất đi tất cả sao?

Đào Y Y cân nhắc một lát: “Cần bao nhiêu tiền bồi thường để các ông không bỏ qua cô ấy nữa.”

Nghe cô nói như vậy, thật ra Vương Hữu Đông cũng không ngạc nhiên, nhưng mỗi một khoản đầu tư của công ty giải trí đều dồn hết vào những chỗ cần thiết nhất, sao có thể chi cho một nữ người mẫu đã hết thời không còn danh tiếng?

“Cô Đào, cô đừng làm khó tôi nữa.” Vương Hữu Đông cười nịnh nọt: “Tôi biết nhà họ Đào không thiếu tiền, nhưng dù sao công ty vẫn chưa có quyết định…”

“Đừng nói những lời này với tôi, không phải các ông muốn đầu tư sao? Sau này tôi sẽ đầu tư cho Amy.”

“Cô Đào…”

“Chị đang nói nhảm nhí gì vậy?”

Amy ở trên giường bệnh không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nghe được cuộc nói chuyện của cô với Vương Hữu Đông thì càng thêm tức giận muốn ngồi dậy.

Đào Y Y hết cách, chỉ đành vội vàng cúp điện thoại, đi tới đỡ cô ấy ngồi vững, kê một cái gối sau lưng, sợ chân đang bó bột của cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì.

“Chị đang nói chuyện đầu tư cái gì với họ vậy? Họ chỉ đang tiếp tay cho những kẻ hút máu, trước kia em đã kiếm được bao nhiêu tiền cho công ty chị có biết không? Bây giờ không còn giá trị nữa, chẳng phải vẫn bị lãng quên sao?”

Thấy vẻ mặt kích động của cô ấy, đương nhiên Đào Y Y không dám nhắc tới những chuyện đó.

Nhưng mọi chuyện đều do cô gây ra, cho dù đã huỷ hợp đồng với Thần Quang thì Amy cũng không thể bị huỷ hoại vì cô.

“Nhưng sự thực là cô đã vì tôi mới không tham gia được buổi diễn hôm nay, tôi…”

Đào Y Y chưa bao giờ tự trách mình như lúc này.

Từ nhỏ cô đã luôn gây chuyện cho người khác, trong nhà luôn có người chịu trách nhiệm thu dọn tàn cuôc, vì vậy cô chưa từng trải qua cảm giác phải chịu trách nhiệm là như thế nào.

Nhưng bây giờ nhìn Amy mất đi cơ hội, cô lại vô cùng hổ thẹn.

“Công ty còn chưa có quyết định, em có thể đợi…”

Amy nhìn sang một bên, lời này thật ra cô cũng không chắc chắn.

Lần này cơ hội tới gõ cửa cũng là do cô cầu xin rất lâu mới có được, nhưng ai ngờ lại xảy ra tai nạn này.

Nói xong Amy cũng hơi nghẹn ngào, tâm trạng Đào Y Y cũng rất phức tạp.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại Amy đổ chuông, cô ấy nhìn thoáng qua thấy là người đại diện mình gọi tới, vì phải phụ trách cả những ca sĩ khác nên người đại diện không có thời gian đi cùng cô.

Cho nên cô ấy không có trợ lý, là một người bị bỏ rơi.

“Em nghe cho chị.”

Đào Y Y vừa định đưa tay thì Amy đã ổn định lại cảm xúc, nhấn nghe máy.

“Cô có biết lần này công ty tổn thất bao nhiêu không? Chặn súng cho người khác? Cô đã ba mươi rồi đấy Lý Tịnh Nặc, cô đã không phải là tiểu hoa nổi tiếng khi xưa nữa rồi, vào thời khắc mấu chốt cô có thể làm gì?”

Không đợi Amy lên tiếng thì người đại diện đã lên tiếng chửi rủa.

Đây cũng là lần đầu tiên Đào Y Y biết tên thật của Amy, là Lý Tĩnh Nặc.

“Susan, tôi biết, nhưng người khác đạp vào tôi, người bị thương là tôi.”

Amy còn định nói thêm vài câu, không ngờ Susan đã ngắt lời cô ấy: “Cũng chẳng liên quan, dù sao tôi cũng không trông mong cô kiếm được tiền, có tin đồn trong công ty là sẽ chấm dứt hợp đồng với cô, tiền bồi thường là 30 tỷ, tôi xem cô trả tiền thế nào.”

Hợp đồng của nữ người mẫu kéo dài bảy đến tám năm, đây là lần đầu tiên Amy bị đóng băng kể từ khi quay trở lại, cứ như vậy mà chết yểu, còn phải mang trên mình tiền bồi thường vi phạm hợp đồng 30 tỷ.

Cô ấy nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy dài.

Đào Y Y cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, cô cướp lấy điện thoại.

“Tôi sẽ trả tiền vi phạm hợp đồng cho cô ấy, không làm thì không làm.”

Từ lúc Vương Hữu Đông ấp úng là Đào Y Y đã biết Amy nói đúng, người không thể mang lại lợi ích cho công ty thì sẽ không nhận được một nửa lợi ích.

Chỉ là cô không ngờ, chỉ một lần bị thương lại huỷ hoại tương lai có thể hào quang vô tận của Amy.

Thở phì phò cúp điện thoại, trên khuôn mặt đẫm lệ của Amy lại mang nụ cười.

“Được lắm giám đốc Đào, sau này bà đây sẽ dựa vào chị rồi.”

Amy bị thương về cô, đương nhiên Đào Y Y sẽ không bỏ mặc cô ấy không quan tâm.



“Được thôi, cùng lắm thì tôi làm bà chủ của cô, tôi đã muốn bỏ cái nghệ danh quê mùa Amy của cô từ lâu rồi.”

Hợp đồng với tập đoàn Thần Quang đã kết thúc, lại thêm chuyện xảy ra ở ngoài khách sạn rất nổi tiếng nên Đào Y Y không thể không về nước sớm hơn.

Mà vì vấn đề sổ sách của khách sạn mà Doãn Minh Tước cần ở lại thêm một ngày, mặc dù chuyện này chỉ là một lớp nguỵ trang nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục tiến hành.

Đào Y Y không nhận được cuộc điện thoại nào của Doãn Minh Thần, dù là một lời hỏi trách cũng không có.

Trên máy bay, cô tâm sự nặng nề nhìn tờ đơn yêu cầu bồi thường mà tập đoàn Thần Quang gửi tới, cô phải trả 210 tỷ, mà vì Doãn thị khiến Thần Quang mất đi một nữ người mẫu có tiếng mà phải bồi thường gấp đôi.

Nói cách khác, lần này Đào Y Y khiến Doãn thị phải bồi thường 420 tỷ.

“Nữ người mẫu có tiếng, thế mà các người cũng nghĩ ra được từ này, chẳng phải chỉ là muốn tôi bồi thường nhiều thêm thôi sao!”

Lý Tĩnh Nặc giễu cợt, không còn công ty đại diện, cách ăn mặc của cô ấy cũng trở nên đơn giản hơn, nhưng vẫn giữ được khí chất của một siêu mẫu, đi tới nơi nào cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

“Lần này đúng là do em.” Đào Y Y cảm thấy khó chịu trong lòng, lần trước vừa xảy ra chuyện đã bị Doãn Minh Thần trách cứ, lần này lại bình tĩnh lạ thường như vậy, lòng cô mơ hồ bất an: “Ngủ một giấc đi đã, đợi về tới thành phố Hải Châu, em sẽ tới công ty đại diện thảo luận về việc chấm dứt hợp đồng với chị.”

Lý Tĩnh Nặc kéo bịt mắt xuống, không biết là vì muốn trốn tránh hay là thật sự không quan tâm.

“Bà đây không muốn làm từ lâu rồi.”

Thạch cao trên chân vẫn còn cứng, vết thương cũng vẫn còn đau, nhưng may mà cô ấy đã có thể xuất viện.

Người đã từng bước lên đỉnh cao, đột nhiên rơi xuống vực sâu sao có thể không để tâm.

Đào Y Y biết cô ấy chỉ đang mạnh miệng mà thôi.

“Em nói rồi, sau này chuyện của chị chính là chuyện của em, nếu chị vẫn muốn tiếp tục bước lên sân khấu chữ T thì em sẽ bỏ tiền ra nâng đỡ chị.”

Dưới tấm bịt mắt là một đôi mắt mờ sường, Lý Tĩnh Nặc gắng nhịn sự chua xót nơi chóp mũi, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.

Cô đã ba mươi tuổi ba tháng rồi, cơ hội lần này thật sự là thành quả mà cô đã nỗ lực rất lâu, nhưng cô biết nếu khi ấy cô trơ mắt nhìn Đào Y Y bị người khác đạp bị thương, cô nhất định cũng không mong muốn.

“Được rồi.” Lý Tĩnh Nặc khịt mũi, chỉ giả bộ buồn ngủ: “Vậy sau này chị sẽ đi theo em đó.”

Nhà của Lý Tĩnh Nặc không ở thành phố Hải Châu, nhưng sau khi nói chuyện với cô ấy Đào Y Y mới biết, ngay từ những năm đầu đời cô ấy đã không có ba, mẹ cũng phải nằm viện một thời gian dài vì bệnh ung thư. Đây cũng là nguyên nhân cô ấy đã lớn tuổi mà vẫn mặc kệ tất cả mặt dày tranh giành cùng với tiểu hoa.

Chỉ có sàn catwalk là mơ ước của cô, cũng có thể khiến cô kiếm được miếng cơm.

Theo lý mà nói, Lý Tĩnh Nặc vì bị thương nên đã khiến chương trình mất đi một lượng tài nguyên nhất định, Thần Quang yêu cầu bồi thường 30 tỷ cũng không phải là quá đáng, cũng là đúng pháp luật.

Đào Y Y đã giúp cô ấy trả phí hợp đồng.

Mặc dù cô là một cô gái giàu có, sau khi kết hôn với Doãn Minh Thần, quà cưới cộng thêm của hồi môn của mình công lại, số tiền cô có cũng rất lớn.

Nhưng cô sẽ không sử dụng số tiền đó nếu như chưa đến lúc đường cùng.

Không lâu sau khi hai người hạ cánh xuống sân bay phía Tây của thành phố Hải Châu, Lý Tĩnh Nặc thấy trong toàn khoản mình có thêm 36 tỷ thì hơi ngạc nhiên.

“Y Y, em làm gì vậy…”

Đào Y Y chỉ mỉm cười: “Không phải mẹ chị đang chưa bệnh cũng cần tiền sao? Đợi chị về thành phố Vân Châu chăm sóc mẹ, dưỡng thương ở chân khỏi thì hãy nghĩ cách kiếm tiền cho em.”

Hai người đứng ngoài sân bay, từ Paris tuyết bay mịt mù trở về, nhìn thấy thành phố Vân Hải xám xịt trước mặt, trong lòng vẫn chưa quen.

Mắt Lý Tĩnh Nặc hơi đau nhưng cố gắng kìm nén.

Thấy cô ấy sắp khóc, Đào Y Y chỉ cười nhạt: “Đừng cảm động quá, em cũng là một bà chủ xấu xa đó, chị về nhà chăm sóc mẹ trước đi, khi nào bàn chuyện giải trừ hợp đồng em sẽ cử luật sư đến giúp chị.”

“Không phải em nói đi cùng chị sao?”

Lý Tĩnh Nặc đưa tay quệt khoé mắt, ba mươi năm nay cô luôn một mình, người thân không ra người thân, nhà cũng chẳng phải nhà.

Chưa bao giờ cô cảm thấy ấm áp như lúc này.

Một cơn gió lạnh từ ngoài sân bay thổi vào, Đào Y Y kéo cao cổ áo, vẻ mặt có chút buồn bã vô cớ.

“Lần này quay về em còn vài việc cần xử lý, không sao đâu, luật sư nói tốt hơn em nhiều, chắc khi đó có thể lấy lại được chút tiền mồ hôi xương máu cho chị.”

“Cũng được.”

Chẳng mấy chốc đã có xe tới đón, trên đường về Đào Y Y bắt đầu thấp thỏm.

Chưa kiếm được 210 tỷ thì cũng thôi đi, bây giờ còn phải trả gấp đôi số tiền bồi thường, cô đã đưa cho Lý Tĩnh Nặc hơn một nửa số tiền mình đang có, mấy tỷ còn lại cũng chỉ là một con số rất nhỏ trong khoản bồi thường này.

Cô giống như một đứa trẻ làm sai, nhất thời có chút bối rối.

Cầm điện thoại nhưng không biết có nên gọi cho Đào Gia Thiên hay không, cầm lên lại đặt xuống, cô đã nương tựa vào gia đình âu như vậy, từ nhỏ đến lớn gây phiền phức gì cũng đều do Đào Gia Thiên giúp cô dọn dẹp tàn cuộc.

Lần này cũng nên tự mình đối mặt thôi.

Nhà họ Doãn.

Đào Y Y còn chưa về mà cả nhà họ Doãn đã loạn hết lên, tài liệu của tập đoàn Thần Quang đã được gửi tới công ty từ lâu, khoản tiền bồi thường không phải một con số nhỏ, mặc dù công ty có thể có nhiều tiền như vậy để bồi thường.

Nhưng nếu điều đó xảy ra thì Doãn thị cũng sẽ phải tuyên bố phá sản.

Trong phòng làm việc, ông cụ cau mày đi tới đi lui, Lục Tố Anh lại càng nhíu chặt lông mày nhìn Doãn Minh Thần vẫn bình tĩnh như núi ngồi trước mặt ông cụ.

Nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, Lục Tố Anh cũng vừa mới biết, Lục Thiên Hùng sẽ dùng dao đe doạ Doãn Minh Thần và lấy đi 60 tỷ từ trong tay anh ta.

Mà để bù vào khoản thiếu hụt trong tài khoản gốc của công ty, anh ta đã đầu tư hết 150 tỷ còn lại vào đó.

Bây giờ Thần Quang muốn tăng gấp đôi, bọn lại lại chẳng lấy ra được một đồng nào.

Bây giờ Lục Tố Anh thật sự sợ nếu Doãn Minh Thần bị ép đến cuống lên sẽ nói hết chuyện bà ta vẫn luôn lén lấy tiền của công ty để cứu tế cho Lục Thiên Hùng.

Dù sao xảy ra chuyện lớn như vậy, có vẻ anh ta thật sự không chống đỡ được.

“Tiền đâu? 210 tỷ cứ vậy mà biến mất?”

Doãn Đình Vĩ vung tay đi qua đi lại, nhìn Doãn Minh Thần mặt không đổi sắc, ông có chút tức giận.

Chuyện quan trọng như vậy giao cho một người không có tí kinh nghiệm nào như Đào Y Y cũng thôi đi, bây giờ tài khoản công ty lại tự nhiên thâm hụt mất 210 tỷ.

Nếu không phải lần này Thần Quang vượt qua Doãn Minh Thần, trực tiếp đòi tiền bồi thường từ ông cụ thì có lẽ ông sẽ vẫn không biết.

“Ông, ông ép Minh Thần cũng vô dụng thôi, mấy ngày nay bộ phận tài chính chẳng phải vẫn do Minh Tước phụ trách đó sao? Sao lại thiếu 210 tỷ này, ông nên hỏi Minh Tước mới đúng.”

Vào lúc này, Lục Tố Anh biết không thể để Doãn Minh Thần ngã ngựa, cho dù làm vậy thì bà ta sẽ là người đầu tiên khiến Doãn Đình Vĩ không vui nhưng bà ta cũng không thể khiến quan hệ hai ba con vì chuyện này mà trở nên tồi tệ được.

Doãn Minh Thần sững sờ ngồi đó, ban đầu còn có chút lơ mơ.

Nghe Lục Tố Anh nhắc tới điểm này, anh ta mới giật mình, gật đầu ngay lập tức.

“Đúng thế đó ba, từ khi Minh Tước tiếp quản bộ phận tài chính, phê duyệt khoản tiền nào cũng do em ấy quyết định, con không hề động đến sổ sách của công ty.”

Doãn Đình Vĩ trừng mắt nhìn anh ta, nhưng vẫn cảm thấy những gì họ nói không phải không có lý.


“Minh Tước đâu? Thằng nhóc đó đi đâu rồi?”


Thấy cuối cùng ông cụ cũng chuyển mục tiêu, không còn truy trách Doãn Minh Thần nữa, lúc này Lục Tố Anh mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí trong phòng làm việc cũng dịu đi nhiều.


“Tôi đi nhờ em năm tìm, đều là con nhà chúng ta, ông cũng đừng quá nóng giận, cứ hỏi bình thường thôi.”


“Người đâu, gọi bà năm vào phòng làm việc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK