"Năm đó, khi anh và chú tìm được em thì em đã mang thai nên anh cũng không biết đứa bé trong bụng em là của ai, anh cũng đã điều tra đời tư của em, quả thật là em từng có một mối tình đầu, thế nhưng đã sớm chia tay, cuộc sống của em rất đơn giản, anh cũng từng hỏi đứa bé trong bụng em là của ai, nhưng em không trả lời, anh cũng không ép em phải trả lời, dù sao... Anh khi đó vẫn chỉ là một kẻ xa lạ đối với em, dù biết anh là anh trai của em, nhưng em vẫn không tin tưởng anh, bởi vì em hận nhà họ Cố, em hận chúng ta đã đến quá muộn, hơn nữa khi ấy em cũng đã mơ hồ biết được chuyện năm xưa của cô khi còn ở nhà họ Cố nên em lại càng hận chúng ta hơn, thêm vào đó em trai của em..."
"Em còn có một đứa em trai sao?" Cố Nhã Thiển lần đầu tiên nghe kể về những chuyện đã từng xảy ra lúc trước.
"Uhm. Cô có nhận nuôi một đứa bé, cậu ấy đã cùng em lớn lên nhưng lại bị mắc bệnh tim.” Cố Giác ngừng lại một chút, đáy mắt anh ta như muốn che giấu một bí mật nào đó: “Về sau… Cậu ấy đã ra đi."
Cố Nhã Thiển sững sờ.
Ra đi...
Những lời này như dội mạnh vào tim cô.
"Do chúng ta đã đến quá trễ, lúc ấy đã định đưa em trở về nhà họ Cố, ông và bà cũng đã biết tin tức về em, thế nhưng em đã mang thai, và em cũng không muốn đi theo chúng ta, chú cũng đã ngỏ ý em có thể không về nhưng đứa bé là con cháu nhà họ Cố nên không thể để nó lưu lạc ở bên ngoài, khi ấy trong nhà đã loạn hết cả lên, trong dòng họ đấu đá rất phức tạp nên không thể cho phép xảy ra chuyện như vậy, bởi vì con của em có thể trở thành đối tượng uy hiếp của những kẻ xấu muốn tranh giành quyền lực, lúc đó anh không đành lòng nên đã cử người đến bệnh viện canh chừng, em luôn cho rằng mình chỉ mang thai một đứa bé, và vì muốn tránh mặt nên chẳng lâu sau đó em đã rời khỏi thành phố Hải Châu, sau khi em hạ sinh anh và chú đã đi trước một bước, chỉ đưa Dạ Lê đi, còn bé gái vẫn sống với em, em không muốn quay về nhà họ Cố anh cũng không muốn ép, anh luôn cho rằng em sẽ sống tốt ở thành phố Lệ Châu, thỉnh thoảng anh vẫn nhận được tin về em nhưng mãi đến hai năm trước anh mới biết tin em gặp tai nạn xe và đã chạy suốt đêm từ thành phố Vân Châu đến.
"Cho nên, Dạ Lê là con của em và Tô Ngọc Kỳ đúng không?" Cố Nhã Thiển khẽ nhếch mép cười khẩy một cách thản nhiên, không ngờ... Không ngờ đến tận bây giờ cô mới biết...
Cố Giác bưng tách trà lên rồi đáp lời không chút chần chừ: “Uhm."
Anh ta nhìn cô sau đó uống một hớp nước trà, trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Có điều ông bà không biết chuyện này."
"Về chuyện em bị mất trí nhớ, Nhã Thiển... Chuyện này rất phức tạp, mọi người không hề muốn làm em bị tổn thương, ai cũng muốn bảo vệ em, rồi sẽ có ngày em hiểu được."
Cố Giác lim dim đôi mắt sâu không thấy đáy của anh.
Cố Nhã Thiển rời khỏi chỗ của Cố Giác để đến Chủ Uyển chào ông bà và trò chuyện với họ một lúc.
Trong phòng đọc sách, Cố Nhã Thiển bắt đầu giúp bà ngoại lấy bức tranh mà bà đã vẽ suốt mấy ngày nay, cô nhìn vào ngăn kéo vừa mở.
Bên trong có một bức ảnh chụp.
Cô mở ngăn kéo, lấy tấm ảnh ra, là một tấm ảnh gia đình được chụp từ mười mấy năm trước và được bảo quản rất kỹ.
Được cất trong ngăn kéo trong phòng đọc sách của bà nội, có lẽ là vừa mới được lấy ra xem và được cất vào chưa lâu.
Ông ngoại và bà ngoại ngồi ở hàng đầu tiên, còn có một vài người mà cô không biết mặt, mọi người đều cười rất tươi, chỉ có nét mặt của ông ngoại là hơi nghiêm túc một chút.
Nhưng Cố Nhã Thiển lại chú ý đến người con gái trẻ tuổi đứng chính giữa hàng thứ hai, ngay sau lưng ông ngoại, giơ tay hình chữ V phía trên lưng ông, gương mặt xinh đẹp trắng như trứng gà bóc, nụ cười tươi rạng rỡ vẫn còn vương nét ngây thơ.
Vẻ mặt của ông ngoại trông nghiêm túc, thế nhưng chỉ có cô gái này dám làm như thế khi giơ tay hình chữ V trên vai ông.
Đây là...
Cô lật mặt sau của tấm ảnh lại, bên trên mặt giấy trắng là tên của từng người được bà ngoại viết rất rõ ràng, cô biết bà ngoại sợ mình lớn tuổi sẽ dần quên lãng nên mới làm vậy.
Sau lưng mỗi người đều được đánh dấu bởi một cái tên.
Cô nhìn chăm chú vào…
Hai chữ “Dung Dung.”
Cố Nhã Thiển sững sờ mất vài giây, ngón tay của cô hơi run, cô lật tấm ảnh lại lần nữa để nhìn cô gái tươi cười rạng rỡ trong tấm ảnh, cô đưa tay khẽ lướt nhẹ qua mặt tấm ảnh, người này chính là mẹ của cô.
Cố Nhược Dung.
Cố Nhã Thiển không còn chút kí ức nào nhưng cô vẫn còn nhớ chuyện trước kia nên có lẽ đó là một chuyện rất đau khổ, sự ra đi của mẹ, sự ra đi của em trai, cô đã nhớ ra khi ấy cô nhất định là đã rất thống hận nhà họ Cố.
Cô bình tĩnh ngắm người con gái trong bức ảnh, ông bà ngoại chắc là rất thương yêu mẹ, nếu không, tại sao mẹ của ngày xưa lại có thể tươi cười hồn nhiên như vậy được..
Cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mẹ phải rời khỏi nhà họ Cố, thế nhưng chuyện có thể làm cho ông bà ngoại nổi giận đến mức ông ngoại thậm chí còn công khai cắt đứt quan hệ với mẹ nhất định không thể đơn giản như anh hai đã nói, mẹ đã yêu một người không nên yêu.
Có lẽ chuyện còn phức tạp hơn.
Cũng có lẽ đúng thật là đã yêu một người không nên yêu.