• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Lâm Vãn biết có lẽ anh sẽ rất vui, nhưng không ngờ anh lại vui đến như vậy, có thể thấy bọn họ đều đang phát run, bởi vì trước đó hai người đã dự định sau khi kết hôn thì sẽ không tránh thai nữa. Bởi vì tuổi của hai người cũng không còn nhỏ nữa.

Hơn nữa bố mẹ hai bên cũng đã nói, sau khi đứa nhỏ sinh ra cũng không cần hai người chăm, muốn làm gì thì cứ làm, hai người vẫn sẽ có thời gian tự do, bởi vì bọn họ sẽ mời bảo mẫu cho hai người.

Cộng thêm hai người Lục Lâm Vãn và Lục Hoài Chuẩn cũng đều thích trẻ con, tuổi bây giờ vừa đúng, nếu không chơi đùa thêm vài năm, có lẽ sẽ không hồi phục tốt được như bây giờ.

Vì vậy sau khi hai người kết hôn thì không tránh thai nữa, lần nào anh làm chuyện đó cũng đều mặc sức bắn vào, nên có con cũng là chuyện sớm muộn. Trước kia hai người đi kiểm tra trước khi kết hôn, báo cáo đã nói hai người không có vấn đề gì, mang thai chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Mặc dù Lục Hoài Chuẩn biết có lẽ đứa con này sớm muộn sẽ đến, nhưng anh không ngờ lại đến nhanh như vậy, bây giờ anh đã sắp trở thành bố rồi. Anh rất kích động, không nhịn được mà đứng lên.

Lúc Lục Lâm Vãn vẫn chưa phản ứng kịp, anh đã vội vàng đi ra ngoài, chạy một vòng bên ngoài rồi chạy trở vào sờ bụng cô. Cô nghe thấy tiếng anh hít hít mũi, có lẽ là do anh quá kích động.

"Chúng ta có cục cưng rồi, là con gái sao? Cục cưng trong bụng là con gái sao?"

Lục Lâm Vãn nghe thấy lời nói của anh thì bị chọc cười, bây giờ mới bao lớn, làm sao có thể kiểm tra ra là con gái hay trai được chứ?

"Bây giờ vẫn chưa biết có phải là con gái không, nhưng em cũng hy vọng là con gái."

Tay Lục Hoài Chuẩn run run sờ lên bụng cô, vẫn không dám tin bên trong đã có cục cưng rồi.

Chắc chắn là con gái, anh muốn có con gái.

Lục Hoài Chuẩn không nhịn được dán tai lên da bụng của cô, cứ nghĩ đến trong này có cục cưng, đến bây giờ anh vẫn chưa hoàn hồn.

Sau đó, Lục Hoài Chuẩn bị Lục Lâm Vãn đuổi đi trung tâm thương mại mua đồ, không cho anh ở trong phòng bệnh nữa, bảo anh mua đồ xong thì đem đến bệnh viện.

Cô liệt kê một danh sách cho anh, gửi đến điện thoại của anh, bảo anh mua theo danh sách.

Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy mấy thứ chai chai lọ lọ, cảm thấy đầu sắp nổ tung rồi.

Vốn dĩ con gái có rất nhiều đồ dưỡng da, trước kia Lục Lâm Vãn chăm sóc da và trang điểm, anh thấy trên bàn đều là mấy thứ đồ trang điểm, đồ dưỡng da, đầu anh sắp không đủ dùng rồi, không biết tại sao con gái lại có nhiều đồ như vậy. Lúc hai người dọn nhà, anh đã cố tình để dành cho cô một căn phòng để quần áo, và một căn phòng để đồ trang điểm.

Lục Hoài Chuẩn chiếm một phần nhỏ của phòng để quần áo, bây giờ nhìn thấy mấy chai lọ thì càng không được rồi.

Anh trực tiếp tìm nhân viên của nhãn hiệu này, đưa danh sách cho nhân viên đó xem.

Lục Lâm Vãn nghĩ đến việc mình mang thai rồi, đồ dưỡng da trước kia chắc chắn không thể dùng được nữa, phải đổi sang loại chuyên dùng cho phụ nữ mang thai, hơn nữa còn phải dùng một số dầu chuyên dùng để chống rạn da cho phụ nữ sau khi mang thai.

Nếu một người yêu cái đẹp như cô bị rạn da, cô cảm thấy mình sẽ không chịu nổi mất, nên bắt anh mau chóng đi mua.

Khi Lục Hoài Chuẩn ra ngoài mua đồ, cũng đã nói chuyện cô mang thai với hai nhà, người hai nhà đều vô cùng vui mừng, nói là trễ chút sẽ đến tìm Lục Lâm Vãn.

Một tuần sau, Lục Lâm Vãn xuất viện, dì nhỏ của cô nói là không có vấn đề gì nữa, sau này phải chú ý một chút, đừng làm những vận động kịch liệt nữa.



Sau khi trở về, cô lại uể oải nằm vài ngày. Cô cảm thấy sau khi mang thai thì cả người đều trở nên lười nhác, lại còn ăn rất nhiều.

Cô không bị nôn nghén, nên lúc đầu mới không phản ứng kịp. Nhưng sau khi về nhà thì cô bắt đầu nôn nghén, nhưng nôn không nhiều lắm. Dì nhỏ nói có những người có thể chất như vậy, chuyện tốt là thể chất của cô không nôn nghén nhiều, nên chỉ nôn một tuần rồi không nôn gì mấy nữa.

Trước kia cô thấy người khác mang thai còn tưởng là rất vất vả, không ngờ đến lượt mình lại chẳng nôn nghén mấy, thật là tốt.

Cô có một cơ quan bồi dưỡng chẳng bao giờ rảnh rỗi, lại vừa mở cửa, nên sau khi cơ thể ổn rồi thì đã đi làm. Cô đồng ý với người trong nhà, cũng đồng ý với Lục Hoài Chuẩn rằng mỗi ngày chỉ đi làm vài tiếng, đợi đến khi mang thai mấy tháng sau thì sẽ không đi làm nữa. Chủ yếu là do cô ở nhà quá buồn chán, không có gì để làm.

Cô đã trải qua những tháng đầu tiên của thai kỳ như vậy. Cô mang thai vô cùng thoải mái, đến bản thân cô cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Mặc dù cơ thể chẳng cực khổ gì, nhưng cô cảm thấy mình đã thật sự mập lên rất nhiều. Người ta sau khi mang thai không có khẩu vị, tại sao đến lượt cô mang thai lại ăn như heo thế? Mấy tháng này, hình như cô ăn khẩu phần của mấy người thì phải?

Trước đây Lục Lâm Vãn đi ra ngoài ăn cơm này nọ với Lục Hoài Chuẩn đều ăn không hết, những món cô gọi đến cuối cùng đều do Lục Hoài Chuẩn ăn hết.

Nhưng sau khi mang thai, cô ăn hết những món mình gọi, hơn nữa còn gọi thêm một phần. Có lúc đói lên, cơm của Lục Hoài Chuẩn cũng bị cô ăn hết.

Lúc đầu, cô cũng không có cảm giác gì, dù sao mang thai nghĩa là bao gồm cân nặng của hai người, ăn nhiều cũng là chuyện bình thường. Nhưng hôm nay khi cô soi gương, nhìn thấy bản thân mình trong gương, gương mặt tròn lên một vòng, cơ thể cũng mập lên một vòng, cô mới ngây người.

Quá mập rồi.

Trước kia thân hình của cô rất đẹp, mặc dù ngực nhỏ nhưng cô lại vô cùng ốm.

Con gái bình thường cảm thấy mình vô cùng ốm thì thân hình sẽ không tệ, trước kia cô nghĩ như vậy, nhưng bây giờ cô đã mập đến sắp không nhận ra bản thân rồi.

Lục Hoài Chuẩn tắm xong đi ra, lau lau tóc, thấy dáng vẻ lắc lư trước gương của cô, không nhịn được mà ôm lấy cô từ đằng sau, còn làm nũng dựa lên vai cô.

Dáng vẻ uể oải lờ đờ này.

Bây giờ Lục Lâm Vãn sắp đánh người rồi, nếu không phải tại anh, cô sẽ không đến mức mập như vậy. Bây giờ cô đã mập thành như thế này, nên cô tức giận đẩy anh ra: "Anh xem anh, anh xem anh, đều vì anh mà bây giờ em mới trở nên mập như vậy, đều là vì mang thai con của anh, cả người em đã mập lên cả một vòng."

Lục Hoài Chuẩn nghe thấy câu này, nhíu mày nhìn cô, sờ bụng cô một cái rồi nói: "Nói lung tung, thân hình em cũng đâu có mập, ai nói em mập? Em như vậy không phải là vừa vặn sao? Hơn nữa, không phải em đang mang thai sao? Trong bụng còn có một đứa nhỏ thì làm sao ốm được?"

Lục Lâm Vãn đột nhiên tức giận đẩy anh ra, không muốn quan tâm đến anh.

Lục Hoài Chuẩn vỗ về cô, mè nheo nói: "Thật sự không mập, dáng vẻ này của em rất vừa vặn. Hơn nữa bây giờ em chỉ là vì mang thai nên mới như vậy, đợi sinh con ra rồi thì sẽ ốm lại thôi."

Lục Lâm Vãn nghĩ cũng đã như vậy rồi, không còn cách nào khác. Mặc dù cô mập lên rất nhiều, nhưng sau khi mang thai có thể giảm cân lại, đến lúc đó cô đăng ký một lớp luyện tập cá nhân để giảm cân.

Lục Lâm Vãn nghĩ thông rồi, nằm lên giường bắt đầu dưỡng thai.

Tối nào cô cũng giáo dục cục cưng trong bụng, chủ yếu là cô muốn bồi dưỡng bầu không khí nghệ thuật, nhà bọn họ không có ai có trình độ nghệ thuật cao, nên cô muốn phát triển bé con theo hướng này, mỗi ngày đều cho đứa nhỏ nghe những bản nhạc piano.



Bây giờ cô đã giáo dục con xong, chuẩn bị đi ngủ.

Lục Hoài Chuẩn thấy cô đã giáo dục con xong, anh cũng nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ, kết quả Lục Lâm Vãn đột nhiên có vài suy nghĩ nên không ngủ được, nhìn người bên cạnh, nói: "Lục Hoài Chuẩn, hình như... bên dưới của em hơi ngứa, em muốn."

Vốn dĩ Lục Hoài Chuẩn sắp ngủ rồi, nhưng nghe thấy câu này mắt của anh phát sáng lên. Từ sau khi cô mang thai, hai người vẫn luôn duy trì cuộc sống tình dục thế này. Trước kia hai người chơi hơi mạnh, sau khi mang thai thì không thể chơi cái gì cả, vẫn luôn kiên trì trải qua bảy tháng như vậy.

Anh định tiếp tục nhịn, đợi đứa nhỏ sinh ra vài tháng rồi nói tiếp.

Nhưng bây giờ nghe thấy câu nói trêu đùa thế này của Lục Lâm Vãn, Lục Hoài Chuẩn không nhịn nổi nữa, hai mắt sáng lên. Nhưng anh lại sợ làm con bị thương, dù sao cái đó của anh quá dài, hai người mà thật sự chơi thì sẽ rất high.

Vì vậy, anh không dám đi vào. Nhưng mà anh nghe nói phụ nữ sau khi mang thai, phương diện đó sẽ hơi mãnh liệt, Lục Lâm Vãn mang thai nhiều tháng như vậy không thể nào không có nhu cầu. Nhưng lần nào anh cũng liếm cho cô, vỗ về một chút, phun ra là thoải mái rồi.

Lần này Lục Hoài Chuẩn cũng muốn làm vậy, chỉ liếm một chút cho Lục Lâm Vãn, liếm bên dưới cho cô thoải mái là được rồi.

Anh nói: "Hay là anh liếm miệng nhỏ cho em nhé?"

Cảm giác bất thình lình của Lục Lân Vãn là bên dưới rất ngứa, cô nghe thấy lời của anh, cảm thấy cũng được, nên gật gật đầu ngồi dậy.

Sau khi mang thai, hai chân của cô không thể khép lại được, nên tách ra cũng khá thoải mái, cứ như vậy mà dựa vào đầu giường.

Cô để anh liếm, từ sau khi mang thai, cơ thể của cô vô cùng nhạy cảm, đặc biệt là miệng nhỏ và ngực, chỉ cần đụng một cái cô sẽ chảy nước.

Đến cô cũng giật mình bởi mức độ nhạy cảm đến mức này. Bây giờ cô bị tay anh sờ một cái, bên dưới đã run rẩy rồi.

Sau khi Lục Hoài Chuẩn sờ một lúc, thì dán miệng lên miệng nhỏ của cô liếm. Sau khi đầu lưỡi liếm lông mu một lúc, thì lấp đầy khe hở miệng nhỏ bên dưới của cô. Anh liên tục đưa lưỡi vào bên trong, bắt chước tốc độ đâm vào rút ra của côn thịt, vừa liếm vừa mút bên trong âm mộ của cô.

Bên dưới của cô vô cùng nhạy cảm, nên cao trào đến rất nhanh. Cô nắm lấy tóc anh, không nhịn được mà phun ra, âm tinh như một cột nước phun vào miệng anh.

Lục Hoài Chuẩn uống hết chất lỏng mà cô phun ra, uống xong thì rời khỏi miệng nhỏ của cô, chuẩn bị lấy khăn giấy ở đầu giường lau cho cô.

Lúc Lục Lâm Vãn bị anh chạm vào thì vô cùng ngứa, bây giờ có lấy khăn giấy lau cũng vô dụng, cô nắm lấy tay anh nói: "Em không cần khăn giấy lau, em muốn cắm vào. Bên dưới vẫn rất ngứa, không để gì đó cắm vào thì không thể đỡ được."

Lục Hoài Chuẩn thấy dáng vẻ của cô, không còn cách nào khác. Trước kia bác sĩ đã nói, nếu thật sự không nhịn được thì cũng có thể thử tư thế nữ ở trên.

Dù sao như vậy sẽ không cọ trúng đứa nhỏ, cũng có thể xoa dịu một chút. Vì vậy anh ngoan ngoãn nằm xuống, để mặc Lục Lâm Văn ngồi lên.

Tối nay Lục Lâm Văn cũng không biết tại sao mình lại muốn đến vậy, trước đây cô chưa bao giờ có phản ứng kịch liệt như vậy, nên bây giờ khá ngại ngùng. Dù sao cô đỡ lấy cái bụng to mà ngồi lên, khiến cô cảm giác như đang làm ở trước mặt con vậy.

Mặc dù cô cảm thấy ngại ngùng, nhưng cơ thể lại vô cùng thành thực mà ngồi lên côn thịt của anh, cứ như vậy mà từ từ tiến vào.

Bên dưới nhạy cảm đã đủ ướt át, nên sau khi tiến vào, hai người đều cùng lúc thở ra một hơi. Đã rất lâu không làm rồi, khi đi vào quả thực là thoải mái muốn chết.

Lục Lâm Văn không khống chế được cảm giác ngứa ngáy phía dưới, sau khi tiến vào thì bắt đầu nhéo bụng anh, miệng nhỏ vô cùng nhỏ từ từ xoắn lại, ma sát với vật đó của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK