"Lâm đại sư, phiền ngài giúp tôi tính toán một chút đi."
Quần chúng vẫn hoài nghi về chuyện này, nhưng trong lòng lại có chút tin tưởng.
"Phiền mọi người đừng nóng vội, từng người một đến, từng người một đến."
Lâm Phàm ngược lại không nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy, trong lúc nhất thời cũng hơi luống cuống tay chân.
Lúc này trên khuôn mặt già nua của Điền Thần Côn cũng lộ nụ cười. Tình cảnh thế này quá tốt rồi. Mấy ngày trước không có một bóng khách, hôm nay lại là đông như trẩy hội.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chả mấy chốc mà phát tài ấy chứ.
Rất nhiều khách hàng tràn vào cửa hàng "Lâm đại sư" , ngược lại khiến một số nhân viên cửa hàng đối diện phải ngạc nhiên.
......
Bận rộn đến giữa trưa, sau khi tiễn vị khách cuối cùng trong cửa hàng ra về, Lâm Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.
Đa số những người này thật sự không có gì để tính toán, căn bản không có việc gì.
Điền Thần Côn vội vàng thu tiền cũng mệt muốn chết, nhưng nụ cười trên mặt lại giống như hoa cúc vậy.
"Lợi hại không." Lâm Phàm nằm trên ghế, nhấp một ngụm trà hỏi.
"Lợi hại."
Điền Thần Côn khen không ngớt miệng tiếp tục nói: " Đợt khách buổi sáng này ước chừng thu được hai ngàn tệ, về sau mỗi ngày đều như vậy thì quá được. ”
"Thần Côn, nếu mỗi ngày đều như vậy tôi sẽ mệt chết mất." Lâm Phàm trợn trắng mắt, không nói cái gì khác, cái miệng này sắp nói đến khô cả rồi.
"Ha hả."
Điền Thần Côn cười đểu một tiếng: "Mệt một chút nhưng kiếm được nhiều đấy!”
Lâm Phàm bĩu môi, lão Thần Côn này tuy lừa gạt nhưng trong lòng cũng có chút tính toán: "Mấy ngày nữa chờ một số chuyện xảy ra, phải lập ra bảng nội quy cho tốt, chứ không sau này cứ vậy thì tôi sẽ mệt chết mất.”
"Nội quy gì?" Điền Thần Côn tò mò hỏi.
Lâm Phàm thần bí cười: "Đến lúc đó ông sẽ biết thôi.”
......
Sự việc sáng nay, được một số người dân vây xem và gửi đến vòng tròn bạn bè.
"Chân nhân có thật, thầy bói giúp một nhà ba người tránh thoát một kiếp."
Các tiêu đề khác nhau xuất hiện liên tục thu hút sự chú ý của nhiều người.
Thậm chí, đoạn video còn bị đăng tải trên mạng.
Nhưng có nhiều bình luận ngược lại có chút khó coi.
"Lại lừa gạt, lừa gạt quỷ à?"
"Ông chủ quán xem bói này vừa nhìn đã biết là kẻ lừa đảo."
"Có mấy thằng ngu mới tin chuyện này."
"Cũng không hẳn, thật sự có thầy bói đoán như thần. Hơn nữa nội dung trong điện thoại tuy rằng mơ hồ, nhưng cũng có thể thấy rõ, một nhà ba người mệnh cũng lớn thật."
......
Đối với những chuyện này, Lâm Phàm đương nhiên không rõ lắm, hơn nữa tạo thành ảnh hưởng không lớn, trên cơ bản đều cho như là nói đùa.
Lúc này, Lâm Phàm cầm điện thoại di động, xem tin tức giải trí, một trong những tiêu đề lại khiến Lâm Phàm bật cười.
"Chị cả trong giới catwalk Chu Lỵ Vân từ cầu thang ngã xuống, bị thương ở chân."
"Châu Lỵ Vân tại tuần lễ thời trang mất đi cơ hội."
......
Châu Lỵ Vân ở trong nước tuy rằng không phải là siêu sao lớn gì, nhưng danh tiếng này cũng không nhỏ, tại tuần lễ thời trang quốc tế thì lại nổi tiếng lẫy lừng, có vô số người hâm mộ chú ý.
Nhất là người này bề ngoài không tệ, dáng người lại tốt. Đương nhiên trở thành nữ thần trong lòng vô số nam nhân.
Đối với tin tức như vậy, vô số người trong ngành cảm thấy tiếc nuối. Dù sao tuần lễ thời trang lần này cũng không tầm thường, ảnh hưởng hơn so với bất kỳ tuần lễ thời trang nào trong nước.
Người trong ngành đang nghiên cứu tổn thất lần này của Chu Lỵ Vân, nhưng lại không biết weibo của Chu Lỵ Vân vào thời khắc này hoàn toàn nổ tung.
Bình luận của Chu Lỵ Vân bị đẩy lên top, giờ phút này có vô số người để lại bình luận ở phía dưới.
"Con mẹ nó!!!"
"Gặp tiên tri rồi, không biết hiện tại Chu Lỵ Vân có cảm nghĩ gì."
"Tiên tri cái rắm, đây là đại sư tính ra được. Ma mới như tôi chỉ muốn hỏi một câu, đại sư còn thu đồ đệ hay không?"
"Tuyệt vời, quả nhiên là vô duyên. Chu Lỵ Vân hiện tại nhất định là hối hận cũng không kịp, sớm biết như thế này thì lúc trước đã hỏi rõ vì sao không thể đi rồi."
"Đại sư, tôi sai rồi! Sau này tôi cũng không dám nói xấu ngài nữa, chỉ cầu thông báo số vé số tiếp theo là được."
"Tôi lướt dạo ở weibo của đại sư một vòng, phát hiện có nhiều lời tiên tri hơn nữa, hiện tại Chu Lỵ Vân là người đầu tiên bị nói trúng."
"Đi! Đi! Mau vào Weibo của Lâm đại sư, từ nay về sau tôi là fan não tàn của đại sư."
......
Lâm Phàm nhìn tin tức trên điện thoại di động thì lạnh nhạt cười.
Bây giờ còn chưa đúng lúc, phải để cho tin tức tiếp tục bay đi, sau khi tất cả mọi chuyện đều linh nghiệm thì đó mới chính là thời điểm trời long đất lở.
Điền Thần Côn nhàn nhã ngồi ở đó, nhìn Lâm Phàm khi đó lộ ra nụ cười, nhất thời cả người run lên, nụ cười này thật là âm hiểm.
Bệnh viện, phòng bệnh hạng nhất.
Một người phụ nữ dáng người cao gầy, trước lồi sau lõm nằm trên giường bệnh màu trắng, chân phải được bọc bằng thạch cao nặng nề.
"Chị Vân, nghĩ thoáng một chút đi! Lần này không đi, lần sau chúng ta lại đi." Người đại diện ở một bên an ủi.