Chương 1445: Xin ngủ nhờ
Lý Dương thân là nhân viên đại diện của công ty dược phẩm, lần này tới Thượng Hải mục đích chính là thương lượng hợp tác với Lâm đại sư.
“Xin hỏi Lâm đại sư có nhà không?” Lý Dương hỏi.
Điền Thần Côn thấy bên ngoài có vài người thì có chút sững sờ, không biết những tên này đến để làm cái gì.
“Các anh là ai?” Điền Thần Côn hỏi.
Lý Dương: “Xin chào, chúng tôi là đại diện công ty y dược, đến tìm Lâm đại sư muốn đàm phán chút chuyện hợp tác. Xin hỏi Lâm đại sư có đây không?”
Lúc này, Điền Thần Côn phản ứng lại, bây giờ ông ta xem như đã hiểu được vì sao tên nhóc kia phải chạy trốn, hóa ra sớm đã biết có người đến làm phiền.
Có điều như vậy cũng không đúng, phải chạy làm cái gì chứ, nói rõ ràng với người ta không phải là được rồi sao.
“Người không có ở đây, hôm nay vừa đi xa rồi cũng không biết bao giờ quay lại.” Điền Thần Côn nói.
Lý Dương vừa nghe thì có chút bất đắc dĩ, sau đó lấy danh thiếp ra nói: “Bên trên có thông tin của tôi, nếu như Lâm đại sư quay lại, mong nói cho tôi biết, gần đây tôi sẽ ở Thượng Hải chờ.”
“Hả?” Điền Thần Côn sững sờ, ông ta không ngờ rằng tên này vậy mà còn chuẩn bị ở Thượng Hải đợi tên nhóc kia quay về, chuyện này...
Hết cách, chỉ có thể nhận danh thiếp.
Sau khi Lý Dương rời đi, không lâu sau lại có một nhóm người đến.
“Xin hỏi Lâm đại sư có đây không?”
Điền Thần Côn chớp chớp mắt nhìn nhóm người bên ngoài, lại nói với bọn họ lời y như vừa rồi nói với Lý Dương.
Sau khi tiễn nhóm người đó đi.
Điền Thần Côn có chút cạn lời: “Những người này muốn làm gì, sao cứ từng đợt từng đợt đến.”
Triệu Chung Dương đang chơi điện thoại, nói: “Còn có thể muốn làm gì, chắc chắn là đến tìm anh Lâm để hợp tác rồi. Xem ra, anh Lâm ra ngoài trốn cũng thực sự là quyết định đúng, nếu không thực sự bị những người này làm phiền chết mất.”
“Đừng nói nữa, lại có người đến, Thần Côn ông tiếp tục nói chuyện với đối phương đi.”
Điền Thần Côn còn chưa kịp phản ứng, quay đầu lại thấy một nhóm người tới.
Chuyện này khiến ông ta sụp đổ, chuyện này có xong hay không vậy.
Con mẹ nó!
Sớm biết sẽ như vậy, ông ta cũng chạy trốn cho rồi. Quả nhiên lại là một đống rối rắm phiền phức chết đi thôi.
...
Buổi tối.
“Con mẹ nó, chỉ đường cái mẹ gì đây, sao lại chỉ đến nơi khỉ ho cò gáy này?” Ban ngày lái xe ngon lành trên đường cao tốc, chỉ đường báo một câu 100m nữa thì rẽ phải, thế là hắn liền rẽ phải. Nhưng càng lái thì phát hiện có gì đó sai sai, đường này càng ngày càng nhỏ, hơn nữa còn rất dốc, điều này khiến hắn suy sụp.
Nhất là bây giờ, trời cũng tối như vậy, xung quanh gì cũng không có, đến một nơi để nghỉ chân cũng không có nốt.
Có điều cũng may, trước mặt hình như có người ở, tối nay xem ra không đi tiếp được rồi, đến nhà người ta nói chuyện xin tá túc một chút.
Về phần ngủ trong xe gì đó thì vẫn nên quên đi.
Nếu như quên mở cửa sổ, còn có thể bị chết ngạt đấy.
Có một vài căn nhà ở ven đường, trong đó có một nhà còn ánh đèn le lói. Đêm nay chỉ có thể xin ở lại một đêm, cả ngày trôi qua cũng đã làm hắn khá mệt mỏi rồi.
Rầm rầm!
“Có ai không?” Lâm Phàm gõ cánh cửa gỗ bên ngoài.
Chờ rất lâu sau thì dường như người bên trong mới lấy hết can đảm nép ở phía xa nhìn Lâm Phàm, giọng nói non nớt: “Chú là ai?”
Mặc dù bây giờ trời hơi tối nhưng dưới ánh đèn, hắn phát hiện ra người đang nói chuyện với mình là một đứa trẻ. Hơn nữa nhìn dáng vẻ cùng lắm thì mới chỉ mười một mười hai tuổi.
“Bạn nhỏ à, chú lái xe đường dài đến đây, trong nhà cháu có người lớn không?” Lâm Phàm hỏi.
Đứa trẻ dưới ánh đèn có hơi căng thẳng nói: “Có… có, chú có chuyện gì không?”
Lâm Phàm nhận ra hình như đứa trẻ này hơi cảnh giác mình, nhưng mà nghĩ lại cũng đúng. Đêm hôm khuya khoắt tự nhiên xuất hiện một người xa lạ, nhất định sẽ bị dọa cho sợ rồi.
Chẳng qua từ giọng điệu của đứa trẻ này thì hắn cảm thấy có vẻ như đứa trẻ này đang nói dối.
“Vậy sao, chú muốn xin nhờ ở lại một đêm, lái xe một ngày rồi làm chú hơi mệt, chú có thể trả tiền. Yên tâm nha, chú không phải người xấu đâu.” Lâm Phàm cố gắng làm cho giọng của mình trở nên dịu dàng nhất có thể.
Đứa trẻ đứng ở đó nghe thấy vậy thì trong lòng vẫn mãi do dự, sau đó yếu ớt nói: “Chú có thể trả bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm được không?” Trong lòng Lâm Phàm hơi bất đắc dĩ, xem ra đứa nhỏ nào cũng thích tiền cả. Nhưng có chỗ ở đã không tệ rồi, còn vấn đề tiền bạc thì đúng là không sao hết.
Đứa trẻ nghe được hai trăm đồng thì vẻ mặt trở nên hưng phấn, sau đó nhanh chóng chạy ra mở cửa, có điều ngay lúc định mở cửa thì ngừng động tác lại: “Chú thật sự không phải người xấu đấy chứ?”
Lâm Phàm không muốn nhiều lời: “Bạn nhỏ à, nếu chú thật sự là người xấu thì chỉ với cánh cửa gỗ cao bấy nhiêu đây có thể cản được chú sao?”
Đứa trẻ suy nghĩ một lúc cảm thấy rất đúng nên sau đó lập tức mở cửa ra: “Được rồi, chỉ có một mình con ở nhà thôi, chú vào đi.”