Chương 1574: Chuyện nhức đầu tới rồi
“Bạn lầu trên ơi, lời bạn nói có thật không vậy?”
“Thật 100% luôn. Tôi thề nếu có nửa câu nói dối, thiên lôi sẽ đánh tôi tan xương.”
Đối với cư dân mạng, hơn một năm trở lại đây thì lượng tin tức vượt quá giới hạn thông thường thật sự quá nhiều. Nhiều đến mức khiến họ cảm thấy bản thân như đang sống trong một thế giới khác hoàn toàn.
Sự xuất hiện đột ngột của Lâm đại sư và những chuyện ‘kinh thiên động địa’ mà anh ấy đã làm khiến họ bàng hoàng và bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
Tại phố Vân Lý.
Mấy người Điền Thần Côn đã lâu không thấy Lâm Phàm, nhưng dựa vào những thông tin được đăng trên mạng, họ biết mọi chuyện cuối cùng đã được giải quyết êm đẹp.
Triệu Chung Dương: “Anh Lâm lợi hại quá rồi, có thể cứu viện trưởng Triệu khỏe mạnh trở lại.”
Ngô U Lan cười đắc ý: “Đương nhiên rồi, anh Lâm là ai cơ chứ? Làm gì có chuyện làm khó được anh ấy!”
Điền Thân Côn vẫn thấy rất mơ hồ khó hiểu. Nhưng nghĩ kỹ lại, cảm thấy chuyện này đúng thật không làm khó được tên nhóc thông minh kia.
“Sao vậy? Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Đúng lúc này, Lâm Phàm từ cửa đi vào.
Ngô U Lan nhìn thấy Lâm Phàm, hưng phấn chạy tới, kéo tay hắn, luôn miệng hỏi: “Anh Lâm, mọi người đang nói về chuyện ngày hôm qua của anh đó.”
Lâm Phàm sững sờ, sau đó cười nói: “Chuyện hôm qua thì có gì hay mà nói. Tôi vừa lướt weibo, thấy có rất nhiều người bình luận dưới bài đăng. Lần này lại vô tình trở thành nhân vật hot khiến người khác chú ý nữa rồi, xấu hổ quá!”
Ngô U Lan cười nhẹ, cảm thấy anh Lâm được tiện nghi còn thích khoe mẽ.
“Anh Lâm, có phải sau này anh muốn tiến thân vào ngành giải trí đúng không? Em thấy độ hot hiện tại của anh còn hơn nhiều minh tinh hạng A khác nữa đấy!”
Lâm Phàm nhún vai đáp: “Minh tinh hạng A cái gì chứ, hiện tại tôi còn hot hơn khối minh tinh khác đó chứ!”
Điền Thần Côn: “Trước đừng nói mấy chuyện này vội. Người dân ở đây đã chờ cậu lâu lắm rồi đấy. Cậu biến mất bao nhiêu ngày như vậy, lần này đừng hòng chạy trốn tiếp nữa.”
“Chạy trốn? Ông thấy tôi giống loại người chạy trốn sao? Thôi đi, đừng nói nhảm nữa, mau sắp xếp lại cửa hàng đi, chúng ta chuẩn bị mở cửa buôn bán trở lại.” Lâm Phàm nói.
Người dân nghe tin bánh kếp mở bán trở lại thì trong lòng ai cũng vui mừng đắc ý. Mặc dù đã nghỉ bán mấy ngày, nhưng đó là vì Lâm đại sư có chuyện quan trọng cần phải làm trước, bọn họ ai cũng hiểu và thông cảm.
Sau khi hết bận.
Lâm Phàm nằm trên ghế nghỉ ngơi, nghịch điện thoại.
Trên weibo.
Cư dân mạng cũng đang thảo luận về chuyện này hôm qua. Lâm Phàm đọc một vài bình luận dưới bài đăng, cũng không định nói gì thêm. Bản thân hắn cảm thấy việc này cũng không cần thiết phải giải thích thêm điều gì.
Dù nói có nói ra cũng sẽ có người không tin.
Đinh đinh đinh!
Đúng lúc này, Triệu Minh Thanh gọi điện thoại tới.
Lâm Phàm lập tức nghe máy: “Minh Thanh, có chuyện gì vậy?”
“Lão sư, bên tôi gặp chút khó khăn, tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.” Triệu Minh Thanh nói. Trong chuyến đi lần này, khi ông ấy nhìn thấy vị đại lão kia, cảm thấy vô cùng choáng váng, áp lực trong lòng cũng lớn hơn.
“Nói đi, có chuyện gì khó vậy?” Lâm Phàm hỏi.
Sau đó Triệu Minh Thanh kể lại đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng nói hết tình trạng hiện tại của bệnh nhân. Sau khi nghe xong, Lâm Phàm suy nghĩ một lúc rồi trả lời từng vấn đề.
Sau khi Triệu Minh Thanh được Lâm Phàm chỉ điểm thì bỗng hiểu rõ mọi chuyện, ông cảm thấy bản thân đã tiếp thu được rất nhiều kiến thức quý báu.
Lâm Phàm cũng rất hài lòng với biểu hiện của Triệu Minh Thanh, chuyện này thì cần gì hắn tự thân ra tay chứ? Giao toàn bộ cho Triệu Minh Thanh là được, nếu chuyện gì hắn cũng phải đích thân ra tay, chạy hết chỗ này đến chỗ kia thì mệt chết mất!
Hơn nữa, chuyện này cũng có tác dụng khá lớn đối với y thuật của Triệu Minh Thanh, vậy thì dại gì không để ông ấy làm!
Mặc dù sẽ hơi mệt, nhưng những thứ này cũng vì muốn bồi dưỡng y thuật, tốt cho ông ấy mà thôi.
Trong lòng Lâm Phàm đã suy nghĩ như vậy, cảm thấy rất hợp lý.
Dù đây có phải là mong muốn của Triệu Minh Thanh hay không cũng không liên quan gì đến hắn.
Một thời gian sau.
Triệu Minh Thanh từ thủ đô trở về, kết quả trị liệu rất tốt. Mặc dù tốn khá nhiều thời gian, nhưng qua lần này thì ông cảm thấy bản thân học được rất nhiều thứ.
Còn Lâm Phàm cũng cảm thấy rất hài lòng với số tiền thù lao khám bệnh sau chuyến đi thủ đô này của Triệu Minh Thanh, xem ra mấy lời nói lúc trước của hắn vẫn khá có trọng lượng.
Khi nghe Triệu Minh Thanh nói đối tượng khám bệnh là ai, Lâm Phàm cũng không để ý lắm. Dù đối tượng là ai thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Nhưng chuyện khiến Lâm Phàm nhức đầu lại xảy ra ngay sau khi Triệu Minh Thanh trở về.
Hôm sau.
Tâm trạng Triệu Minh Thanh rất thoải mái, đã đến phố Vân Lý từ sớm.
Lúc Lâm Phàm đến cửa hàng thấy vậy cũng mơ hồ không hiểu. Hắn không biết tại sao mới sáng sớm tinh mơ mà học trò ngoan của hắn đã chạy đến đây rồi.
“Minh Thanh, ông đến sớm có chuyện gì vậy?” Lâm Phàm dò hỏi.