Xe ngừng lại ở bên ngoài.
Lâm Phàm nhìn đội quản lý trật tự đô thị từ từ nâng xe mình lên, vẻ mặt bất lực, việc này chẳng khác gì chặt đi đường kiếm ăn của hắn rồi.
“Đội trưởng Lưu, đây cũng là lần đầu ta vi phạm, hay là để tôi nộp tiền phạt rồi tha cho tôi đi.” Lâm Phàm nói.
Lưu Hiểu Thiên nhìn Lâm Phàm, sau đó cười mắng: "Thằng nhóc cậu mà vi phạm lần đầu à? Cậu đã là kẻ tái phạm rồi nhé! À, mà đứa cộng sự kia của cậu đâu? Sao nay không thấy người đó nữa.”
“Hắn đi rồi, là do thủ đoạn bàn tay thép của đội trưởng Lưu đuổi hắn đi đó.” Lâm Phàm nói.
"Tôi nói này! Cậu nên làm một thẻ đăng ký đi, kinh doanh hợp pháp. Cậu không ăn trộm ăn cướp, cũng không làm chuyện xấu nên không có gì to tát cả. Thế nhưng hành vi này của cậu lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến bộ mặt thành phố đấy." Lúc này Lưu Hiểu Thiên đi vào trong cục, chuẩn bị lập biên bản với Lâm Phàm
Nhưng mà lúc này, cục trưởng Lưu hứng thú nhìn thoáng qua quầy bánh kếp kia.
“Tay nghề bánh kếp của cậu không tồi, hèn gì dân thành phố không nỡ buông tay.” Lưu Hiểu Thiên cười nói.
Lâm Phàm vừa nghe thấy vậy thì tất nhiên là nội tâm tràn đầy tự hào, nhưng cũng khiêm tốn nói: "Đâu có, đâu có! Tay nghề còn kém, chưa ra hồn đâu ạ.”
“Được rồi, đừng khiêm nhường nữa, tôi làm việc nhiều năm như vậy rồi, đúng là chưa gặp qua trường hợp nào như cậu.” Lưu Hiểu Thiên phẩy tay, sau đó lại vẫy tay với cộng sự mình.
“Tiểu Vương, cậu có đói bụng không?” Lưu Hiểu Thiên hỏi.
“Đội trưởng, tôi không đói bụng.” Tiểu Vương lắc đầu, sau đó lại vùi đầu làm việc.
“Tiểu Lý, cậu có đói bụng không?” Lưu Hiểu Thiên hỏi.
“Đội trưởng, sáng nay tôi vừa ăn rồi, nhưng mà đúng thật là giờ có hơi đói.” Tiểu Lý cũng định nói không đói bụng nhưng đột nhiên nhận ra cuộc hỏi chuyện này có hơi gì đó hơi sai.
Lúc đội trưởng Lưu nói mấy câu này trong cục thì có thử qua, nhưng lại phát hiện ra vấn đề lớn.
Đây không phải là muốn nhắc mình sao?
Đột nhiên, Tiểu Lý nhớ lại lúc trước ngửi được mùi hương này rồi, đây không phải mùi bánh kếp kia sao?
Lúc ấy ngửi được, Tiểu Lý cảm giác cái mũi của mình muốn đi theo mùi hương này luôn rồi.
“À à, hiểu rồi.” Giờ khắc này, tiểu Lý hiểu ra, đội trưởng Lưu đây là muốn dương đông kích tây, muốn nếm thử bánh kếp của tên nhóc này.
Giờ phút này, Tiểu Lý biết bản thân nên nói như thế nào rồi.
“Đội trưởng, tôi đói thật sự đó, nhưng ở đây không đồ ăn. Trong phạm vi mấy dặm, không có hàng rong nào dám bán ở đây.” Tiểu Lý nói.
“Đó mới là vấn đề đó.” Đội trưởng Lưu ý hứng thú nói, rồi tỏ vẻ rất là bất lực.
Lâm Phàm lại không ngốc, làm gì không nghe ra hàm ý trong câu nói đó. Sau đó hắn cười thầm trong lòng, kế sách đã có đã như vậy thì phải chinh phục hoàn toàn các người thôi.
“Ui chao, không ăn cơm sáng là sẽ bị mấy bệnh nguy hiểm lắm đó nha. Đội trưởng Lưu à, tôi thấy hay là để tôi làm mấy cái bánh kếp ngon cho các người ăn đỡ đói nhé.” Lâm Phàm nói.
“Cái này, ây da, tuy là không đúng quy định, nhưng mà so sánh cái này với cơ thể khỏe mạnh thì thân thể vẫn là quan trọng hơn, tôi thấy Tiểu Lý đói đến mặt trắng bệch cả rồi kìa, vậy làm mấy cái đi.” Đội trưởng Lưu luôn nghĩ tới những cái bánh kếp này cơ mà.
Người này cũng rất hiếu kỳ, đặc biệt là sau khi ngửi qua mùi hương này, trong lòng càng nôn nóng hơn nên muốn tự mình nếm thử một phen.
Mà lúc này đây những người của đội quản lý trật tự đô thị cũng đều ngửi thấy được mùi hương kia, đồng thời cũng thấy người dân thành phố ăn rất ngon nên trong lòng cũng có nghĩ tới.
“Tôi cũng đói.”
“Thà là các người đừng nói, hôm nay tôi cũng không ăn cơm sáng đây.”
“Hôm nay vợ tôi không có ở nhà, sáng nay cũng chưa kịp ăn, cho tôi một phần luôn đi.”
Những người của đội quản lý đô thị buôn hết chuyện trong tay, một đám vây quanh lại đây.
Một vài người trong cục quản lý đô thị không nắm bắt được tình hình, không biết ở đây xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không tò mò quá nhiều nên nhìn vài cái rồi rời đi.
Lưu Hiểu Thiên thấy nhiều người vây quanh như vậy cũng không phải cách, sau đó chỉ huy: "Các người cứ làm việc trước đi, lát nữa xong việc rồi gọi các người.”
Đại đội trưởng lên tiếng, bọn họ nào dám không nghe, sau đó nhìn đội trưởng: "Đội trưởng, vậy cũng được nhưng phải gọi bọn tôi đấy nhé.”
“Ừ.” Lưu Hiểu Thiên gật đầu, nhưng thật ra có chút sốt ruột lắm rồi.
Lâm Phàm cười thầm, đi vào trước xe đẩy rồi bắt đầu bận rộn.
Chỉ sợ mình là người đầu tiên bán bánh kếp cho đội quản lý đô thị trong cục thôi.
“Muốn làm được bánh kếp này thì cũng dễ, nhưng muốn làm cho ngon thì phải công phu lắm.” Lâm Phàm vừa bận rộn, vừa giảng giải kiến thức làm bánh kếp.
Vì để đạt được nhiều giá trị bách khoa, Lâm Phàm phải liều mạng thôi.
Nhưng giờ nhìn tình tình này, có vẻ đội quản lý trật tự đô thị không cảm thấy quá hứng thú lắm.