Chương 1600: Giải quyết thế nào?
Bây giờ sân khấu thuộc về Hall, nên họ cũng sẵn sàng lắng nghe.
"Thế nhưng, chỉ hơn nửa tháng trước, tôi đang uống cà phê trong quán của bạn tôi thì đột nhiên nhìn thấy đối diện có mở một hiệu thuốc Trung Quốc. Lúc đó bạn tôi nói, sau này phải ngửi thấy mùi thuốc Trung y khó ngửi để làm cà phê, tôi nghĩ đây là một câu trêu chọc, nó cũng không thể thu hút sự chú ý của tôi."
"Nhưng mà, khi tôi nhìn sang cửa tiệm đó thì rất tức giận, bởi vì trước cửa hiệu thuốc Trung y này treo một tấm biển đã chọc giận tôi."
"Bệnh máu trắng có thể chữa khỏi, chỉ cần dùng thuốc Trung y."
Khi câu này vừa nói ra, mọi người ở hiện trường đều bật cười.
"Ha ha, thật buồn cười, quả thật Trung y rất thần kỳ."
"Đối với các nhà khoa học Y học chân chính, khi phát hiện ra một quảng cáo bán hàng lố bịch như vậy thì đó là một tai họa."
Cư dân mạng ngây ngẩn cả người.
"Mẹ kiếp, tên này nói cái gì vậy?"
"Đệch, đây không phải là phương thuốc Lâm đại sư nghiên cứu chế tạo ra đó chứ, vị đại ca nào đó đã mang nó ra nước ngoài vậy, sẽ không bị người ta đánh chết đó chứ."
"Nhìn nụ cười của những người phía dưới sân khấu này, tôi biết chắc chắn không phải chuyện tốt gì."
......
Hall nghe giọng nói ồn ào phía dưới nên đưa tay đè xuống: "Đúng vậy, đích thật là Trung y rất thần kỳ, nhưng nó cũng không buồn cười, bởi vì chính nó đã chữa khỏi bệnh máu trắng của vợ tôi.”
Hiện tại mọi người ngây ngẩn cả người, có người đang cười thì nụ cười đông cứng lại, phảng phất như nghe được cái gì đó khó tin.
Hall tiếp tục: "Hơn nữa, sau đó tôi từ ông chủ hiệu thuốc Trung Y kia biết được, phương thuốc Trung y này là do một vị đại sư Trung y của nước bọn họ nghiên cứu chế tạo ra. Đồng thời vị đại sư này cũng được chọn vào giải thưởng Y học lần này. ”
"Khi nghe tôi là người chiến thắng, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là vui vẻ, mà là khiếp sợ. Tôi không thể tin được mình lại có thể đạt giải thưởng, chứ không phải vị đại sư Trung y đã chinh phục bệnh máu trắng kia đoạt giải thưởng."
"Cho nên giải thưởng lần này, tôi cho rằng nên trao trả lại cho vị này, chứ không phải cho tôi."
"Cảm ơn các vị!"
Yên lặng!
Hiện trường trao giải Nobel bỗng chốc rơi vào im lặng, chuyện như thế này trước giờ chưa bao giờ xảy ra, cũng không có nhà khoa học nào khi giành được giải thưởng lại cho rằng bản thân không xứng nhận giải thưởng.
Nhưng bây giờ chuyện này đã thực sự xảy ra, khiến cho bọn họ rất hoang mang, thậm chí là không dám tin.
Chủ tịch giải Nobel cũng ngây người, không biết nên nói cái gì cho phải. Từ khi thành lập giải cho đến giờ, chưa từng xảy ra chuyện như thế này.
Hall cho rằng bản thân mình nên làm chuyện mình nên làm.
Mà thượng đế có lẽ biết ông ta sẽ giành giải thưởng, vậy nên mới để ông gặp được phương thuốc Trung y thần kỳ kia. Ngoài ra còn để cho ông biết được trong số các nhà khoa học được đề cử giải Nobel như ông, có một vị đại sư Trung y đến từ Trung Quốc.
Có lẽ đây chính là sự sắp xếp âm thầm của thượng đế.
Vậy nên Hall cảm thấy bản thân cần phải làm cho rõ ràng.
Hall chậm rãi bước xuống sân khấu, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Hall.
Xôn xao!
Sau một thời gian ngắn ngủi yên tĩnh, hiện trường bây giờ lập tức vang lên những tiếng cảm thán.
Có người không dám tin, cũng có người cho rằng Hall bị điên rồi.
Bệnh máu trắng đã có phương thuốc điều trị?
Chuyện này sao bọn họ không biết?
Sau đó có người ở hiện trường tìm kiếm, muốn tìm ra được đại sư Trung y của Trung Quốc kia, nhưng thật đáng tiếc hiện trường vốn không có một người nào là đại sư Trung Y xuất hiện cả.
“Hall, anh điên rồi.” Khi Hall trở lại chỗ ngồi của mình, nhà khoa học bên cạnh không dám tin nói: “Bạn đồng nghiệp này, tôi không điên, tôi chỉ nói sự thật mà thôi, thành quả tôi nghiên cứu ra so với việc chinh phục được căn bệnh máu trắng này thực sự không đáng nhắc tới. Đây là đột phá mang lại lợi ích cho toàn nhân loại, nếu như thực sự muốn trao giải thì chỉ có vị này mới có tư cách đạt giải.” Hall nói.
“Chuyện này...”
Không biết nên nói cái gì, chuyện này thực sự quá đột ngột khiến người ta không có cách nào phản ứng lại.
Trung Quốc.
“Con mẹ nó, tôi phục ông già kia rồi, đúng là một hảo hán.”
“Không ngờ rằng thái độ của nhà khoa học kia lại tốt như vậy, rõ ràng là bản thân giành được giải, nhưng cuối cùng lại nói ra sự thật.”
"Có lẽ vì bản tính thật thà như vậy mà ông ta may mắn nhận được phương thuốc của Lâm đại sư."
“Không thể không phục người bán phương thuốc kia ra nước ngoài, vậy mà lại vô tình ở giữa giúp Lâm đại sư làm được chuyện lớn như vậy.”
“Ha ha, Trung y cuối cùng bắt đầu vươn ra thế giới rồi, đương nhiên tôi chỉ nói là Lâm đại sư, còn những người khác vẫn là quên đi.”
“Không đúng, còn có đồ đệ của Lâm đại sư là viện trưởng Triệu Minh Thanh nữa, đó cũng là một lão Trung y đức cao vọng trọng.”
“Vậy chuyện bây giờ giải quyết như thế nào đây? Chẳng lẽ phải công bố lại hay sao?”
“Ai mà biết được chứ!”