• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để chữa trị vết thương cho Trương Tiểu Hoa và nuôi gia đình này, Lâm Ấu Nương chỉ đành vừa đi làm kiếm tiền vừa đi học.

Hơn nữa, bình thường Lâm Ấu Nương không những chỉ làm hai công việc, chỉ cần là việc có thể kiếm được tiền thì cô ấy đều không từ chối.

Nghe Lâm Ấu Nương kể xong, Trương Tiểu Hoa không ngừng tự tát vào mặt mình, nước mắt đau khổ trào ra.

“Cô là một kẻ khốn nạn, nhất thời mê trai mà hại Ấu Nương, cô chết cũng không đáng tiếc”.

Trương Tiểu Hoa cầm tay Lưu Phong, nghẹn ngào nói: “Đại Ngưu, cô nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, cô không tin ai cả, chỉ cần cháu có thể chăm sóc tốt cho Ấu Nương thì cô chết cũng nhắm mắt”.

“Mẹ, mẹ dẹp suy nghĩ đó đi, mẹ phải sống cho thật tốt”.

Lâm Ấu Nương cố gắng kiềm chế không khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống như chuỗi trân châu bị đứt.

Tâm trạng Lưu Phong rất phức tạp.

Theo lý mà nói, Trương Tiểu Hoa có ngày hôm nay là do tự làm tự chịu.

Đã chừng này tuổi rồi vẫn còn ham mê trai đẹp, tìm một người đàn ông nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy.

Nhưng dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, Lưu Phong thở dài: “Cô Trương, cô nói gì vậy? Sau khi bố mẹ cháu mất tích, cô cũng thường xuyên giúp đỡ hai chị em cháu”.

“Hơn nữa, cháu vẫn luôn coi Ấu Nương như em gái ruột, việc của các cô, cháu không thể khoanh tay đứng nhìn được”.

“Rầm!”.

“Rầm!”.

“Rầm!”.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đạp cửa.

Sau đó, tiếng đàn ông chửi rủa vang lên: “Mẹ kiếp, Trương Tiểu Hoa, mau mở cửa cho tao, đừng tưởng bọn mày trốn đi là tao không tìm được”.

“Mau mở cửa, nếu còn không mở, tao sẽ đạp cửa”.

“Là hắn!”, vừa nghe thấy giọng nam kia, Lâm Ấu Nương liền sợ đến mức nắm chặt lấy tay Trương Tiểu Hoa, lo lắng nói: “Mẹ, làm sao bây giờ? Hắn... sao hắn lại tìm đến đây?”.

Trương Tiểu Hoa quỳ phịch xuống trước mặt Lưu Phong: “Đại Ngưu, cô cầu xin cháu, cháu hãy mau đưa Ấu Nương đi đi. Không ngờ thằng khốn kia lại tìm đến tận đây”.

“Nếu Ấu Nương rơi vào tay hắn thì chắc chắn không có kết cục tốt đẹp”.

“Cô cứ đứng lên đã”, Lưu Phong đỡ Trương Tiểu Hoa đứng dậy, an ủi: “Hôm nay có cháu ở đây, không ai động đến các cô được đâu”.

Dứt lời, anh đi tới kéo cửa ra.

Người đàn ông bên ngoài để tóc húi cua, toàn thân nồng mùi rượu, thoạt nhìn cùng lắm chỉ 40 tuổi.

Hắn đạp hụt một cái, suýt nữa thì ngã nhào.

“Trương Tiểu Hoa, con khốn này, tao tìm mày lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy”.

Hắn ngẩng đầu lên, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng cao to, ánh mắt lạnh lẽo đang đứng trước mặt mình.

“Mày là ai hả?”.

Người đàn ông tóc húi cua sửng sốt, sau đó chỉ tay vào Trương Tiểu Hoa chửi bới: “Mẹ kiếp, Trương Tiểu Hoa, mày quả nhiên là đồ ti tiện, dám nuôi một thằng trai bao. Tao không ngờ mày lại có bản lĩnh như vậy”!.

Hắn giơ tay lên, đẩy về phía Lưu Phong: “Ranh con, có phải mày muốn chơi hai người một lúc không? Mẹ kiếp, hai mẹ con họ đều là của Tăng Bưu tao, mày...”

“Ăn nói cho cẩn thận!”.

Không chờ người đàn ông tóc húi cua nói xong, Lưu Phong đã tóm lấy cổ tay đối phương, rồi đạp một cái vào bụng dưới của hắn.

Sau đó, anh thuận thế trượt xuống dưới.

Người đàn ông tóc húi cua tên Tăng Bưu nặng nề ngã xuống đất, suýt nữa thì tức chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK