• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt cô trốn tránh, vội vàng sửa miệng: “Cho dù muốn đi thì cũng phải đưa tôi về công ty đã, hừ, nếu không...”

Diệp Đan Quỳnh chìa tay về phía Tô Đát Kỷ: “Trả tiền cho em”.

“Đưa, nó đưa cậu về được chưa?”, Tô Đát Kỷ đẩy Lưu Phong một cái: “Đưa Diệp tổng về công ty rồi đi xem mắt cũng không muộn”.

“Thôi được rồi”, Lưu Phong miễn cưỡng đồng ý, uống hết sữa trong cốc: “Đi thôi”.

Sau đó đi thẳng ra ngoài.

Diệp Đan Quỳnh lập tức đi theo.

Nhìn bóng lưng của hai người, đôi mắt của Tô Đát Kỷ cong lại thành hình vành trăng.

“He he, Đan Quỳnh ơi là Đan Quỳnh, nhìn dáng vẻ của cậu thì hình như đã thích cậu em trai đáng yêu của mình rồi”.

Bên ngoài.

Lưu Phong ngồi lên xe mô tô.

Lần này không chờ Lưu Phong lên tiếng, Diệp Đan Quỳnh đã ngồi lên phía sau, ôm lấy eo anh.

Đồng thời còn nhéo “cậu em trai” của Lưu Phong một cái.

“Vãi, cô làm cái gì vậy?”, Lưu Phong kêu lên.

“Tôi... tôi thích thế!”, gò má Diệp Đan Quỳnh đỏ ửng, nhưng trong lòng lại kinh ngạc không thôi.

Tuy đã từng làm chuyện thân mật với Lưu Phong.

Nhưng lúc đó chỉ là lần đầu tiên, cô đâu rảnh suy nghĩ những chuyện khác?

Nhưng mấy ngày nay được Tô Đát Kỷ hun đúc, Diệp Đan Quỳnh cũng hiểu thêm rất nhiều về đàn ông.

Vừa nãy vì quá tức giận, Diệp Đan Quỳnh liền bất giác chộp một cái.

Không ngờ của anh lại to lớn như vậy.

Đồng thời, trong lòng cô cũng ngại muốn chết.

Mình bị làm sao thế này?

Vốn dĩ vô cùng trong sáng ngây thơ, sao lại trở nên như bây giờ?

Cũng may Lưu Phong cũng không truy cứu, chỉ bình thản nói: “Ôm lấy eo tôi, đừng ôm nhầm chỗ”.

Soạt!

Khuôn mặt Diệp Đan Quỳnh đỏ bừng lên.

20 phút sau.

Đến tập đoàn Đan Quỳnh.

Sau khi thả Diệp Đan Quỳnh xuống xe, Lưu Phong liền chào hỏi đám Trần Binh, sau đó xoay người đi mất.

“Lý nào lại vậy?”, Diệp Đan Quỳnh thấy Lưu Phong chẳng thèm chào mình câu nào, tức đến mức giậm chân, xoay người đi vào công ty.

“Diệp tổng”.

Một bảo vệ vội vàng chào Diệp Đan Quỳnh.

Trần Binh giơ tay gõ người kia một cái, nhỏ giọng nói: “Diệp tổng cái gì? Gọi là chị dâu!”.

“Chị dâu?”, cậu bảo vệ kia ngây người ra, tỏ vẻ không hiểu.

“Chúng ta gọi anh Lưu là anh, Diệp tổng là bạn gái của anh Lưu thì đương nhiên phải gọi là chị dâu rồi”, Trần Binh trừng mắt nhìn cậu bảo vệ, giải thích.

Cậu bảo vệ bừng tỉnh, chào Diệp Đan Quỳnh: “Chào chị dâu”.

Sắc mặt Diệp Đan Quỳnh sầm xuống.

Trần Binh thầm kêu không tốt, vội vàng lùi lại.

Trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào gọi nhầm rồi sao?

Nào ngờ Diệp Đan Quỳnh lại nhìn về phía cậu bảo vệ kia: “Anh tên là gì?”.

“Báo cáo chị dâu, em tên là Cẩu Tử”, cậu bảo vệ vội đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK