• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế giới này không thiếu nhất chính là những kẻ thích hóng hớt.

Mọi người xung quanh xôn xao bàn tán.

Vẻ mặt Lâm Ấu Nương vô cùng lo lắng.

"Anh ơi, Lưu tiên sinh sẽ không sao chứ?" Lâm Ấu Nương cuối cùng cũng không nhịn được mà cất tiếng hỏi Diệp Phùng Xuân ban nãy đi cùng Lưu Phong.

"Có lẽ...có lẽ, chắc sẽ không có chuyện gì phải không?"

Đầu óc Diệp Phùng Xuân lúc này cũng trống rỗng.

Trước khi bước vào quán bar, anh ta cảm thấy mình đã là một chàng trai vàng trong làng cua gái rồi.

Nhưng vừa rồi Lưu Phong chỉ nói có hai câu mà đã được Dạ Tường Vi mời lên lầu.

Diệp Phùng Xuân càng nghĩ càng không hiểu nổi.

Sự tự tin ban nãy của anh ta lập tức bị đập vỡ.

Ngành công nghiệp cua gái này đúng là cao thâm khó đoán.

Tầng hai.

Văn phòng.

Sau khi hai người họ đi vào, Dạ Tường Vi lập tức đóng cửa lại.

"Trai đẹp, cậu gọi tôi là gì?" Dạ Tường Vi nhìn anh mỉm cười ám muội.

Giây tiếp theo.

Ánh mắt cô ta lại đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Sau đó, trong tay Dạ Tường Vi xuất hiện một con dao găm, cô ta nhanh chóng kề con dao vào cổ Lưu Phong.

Lưu Phong dễ dàng né được, anh nắm lấy cổ tay Dạ Tường Vi, nói: "Người đẹp, cô muốn giết chồng mình à?"

Dạ Tường Vi muốn thoát ra nhưng phát hiện cổ tay mình như bị một chiếc vòng sắt kẹp chặt. Cô ta lại giơ chân lên định đá Lưu Phong.

Tuy nhiên, Lưu Phong lại dễ dàng bắt được.

Lưu Phong còn thuận thế cởi giày của Dạ Tường Vi.

“Thật là một bàn chân nhỏ xinh đẹp”, Lưu Phong nhéo chân đối phương khen ngợi.

"Cậu, thả tôi ra!" Dạ Tường Vi đỏ mặt, không khỏi run rẩy.

Bàn chân là bộ phận mà Dạ Tường Vi tự hào nhất, cũng là một bộ phận vô cùng nhạy cảm.

Vậy mà lại bị gã trai trẻ trước mặt chạm vào.

Trong lòng cô ta không khỏi kinh ngạc trước thân thủ của Lưu Phong. Dạ Tường Vi hết cách bèn hét lớn: “Nếu cậu không buông ra, tôi sẽ hét lên".

"Hét lên?" Lưu Phong cười nói: "Chị đã mời tôi lên tận đây rồi, giờ lại còn la hét om sòm thì những người bên dưới sẽ nghĩ thế nào?"

"Ha ha, e rằng kẻ gọi là ông Lữ đó căn bản không làm chị thỏa mãn được phải không? Đường đường là Dạ Tường Vi mà vẫn còn là trinh nữ, không phải rất đáng ngạc nhiên sao?"

"Cậu, sao cậu biết?"

Dạ Tường Vi vô cùng kinh ngạc.

Mọi người đều biết Dạ Tường Vi là người phụ nữ của ông Lữ, nhưng không ai biết rằng ông Lữ bị bất lực trong vấn đề đó.

Dạ Tường Vi đi theo ông ta chỉ là giúp ông ta che mắt thiên hạ mà thôi.

Cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Phong, hỏi: "Cậu và chủ nhân rốt cuộc có quan hệ gì?"

Lưu Phong không trả lời mà đưa mặt áp sát Dạ Tường Vi.

Dạ Tường Vi bất giác lùi lại.

Nhưng một tay một chân đều bị Lưu Phong giữ chặt, cô ta đành phải nhảy lùi bằng một chân.

Một lát sau, Dạ Tường Vi trực tiếp bị đè xuống bàn, hai chân dang rộng thành một đường thẳng.

Tư thế này khiến người ta muốn chảy máu mũi.

Dạ Tường Vi mặt đỏ bừng: "Cậu, thả ra đi!"

“Người đẹp, chị biết lão già quái đản đó sao?” Lưu Phong hỏi với vẻ trêu đùa.

"Lão già quái đản?", đồng tử Dạ Tường Vi co rút lại: "Ý cậu là Nhân Hoàng?"

“Quả nhiên”, Lưu Phong buông cái tay đang giữ chân Dạ Tường Vi ra, lấy chiếc nhẫn ngọc ra đeo vào ngón cái.

Ngay khi cô ta nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc.

Vẻ mặt Dạ Tường Vi đột nhiên thay đổi.

Sau đó, cô ta lập tức quỳ một chân xuống: "Dạ Tường Vi hân hạnh được gặp cậu chủ".

"Cô là người của ông già đó sao?" Lưu Phong nheo mắt lại, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Dạ Tường Vi.

Ồ, dáng đẹp, mông cong.

Tuy nhiên, độ tuổi không phù hợp.

Đây có lẽ không phải vợ của ông già kỳ quái kia.


"Nói cho tôi biết, sao cô biết tôi và ông già đó có quan hệ?" Lưu Phong kéo ghế, ngồi đối diện Dạ Tường Vi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK