Sứ giả địa ngục cũng chẳng nén lại lâu. Hắn có quá nhiều việc cần phải làm trong khoảng thời gian ít ỏi này, ví như đi gom các linh hồn và ăn chúng. Khải Luân nhìn bóng dáng khuất dần sau những tấm bia mộ mà tiếng thở dài nín nhịn nãy giờ chợt tràn ra.
Cậu không tin hắn ta, nhưng lời đề nghị của hắn quá mức hấp dẫn, bởi chỉ cần thứ gì liên quan đến Đình Trường, đều khiến cậu lưu tâm.
“Em thấy lời đề nghị của hắn ta khá thú vị.” Cậu thành thật thú nhận với Đình Trường về những gì cậu cảm nhận được. Và chính Đình Trường cũng cảm thấy bản thân bị lung lay bởi những điều đó.
“Nhưng có lẽ sẽ có một cách khác?” Anh thì thầm, có phần thẫn thờ. Bỗng nhiên Khải Luân bật dậy, hai mắt cậu sáng rực.
“Em đã nghĩ ra cách rồi.” Cậu reo lên đầy vui sướng. Đình Trường nhéo má cậu mấy rồi hỏi.
“Cách gì?”
“Em sẽ tiến vào địa ngục để hỏi cha mẹ của anh.”
Nghe câu trả lời của cậu, anh ngỡ ngàng không nói nên lời. Cậu nói cái gì? Vào địa ngục để hỏi chuyện cha mẹ anh?
“Em... cách này thực sự không ổn... Chưa kể sao em chắc cha mẹ có thể cho em câu trả lời?” Anh không biết sắp xếp từ ngữ sao cho hợp lý, chỉ có thể lúng ta lúng túng đáp.
Khải Luân bắt đầu kể về những gì cậu đã thấy ở tiền kiếp của mình. Nhờ vào những ký ức đó cậu có thể biết rõ bản thân mình có năng lực gì, và có thể tiến triển những khả năng đó ra sao. Một trong những khả năng mà cậu nhớ rõ chính là xuất hồn, cậu có thể đưa linh hồn của mình tới địa ngục, và nhờ có khả năng này, mà cậu đã giúp đỡ được rất nhiều linh hồn tìm được chốn về.
Thật ra việc xuất hồn này có một ưu điểm rất lớn là có thể giúp cậu trò chuyện được với các linh hồn một cách thân mật hơn, từ đó giúp cho các linh hồn nghe lời người dẫn hồn và thực hiện những điều họ muốn. Hơn nữa, chỉ có những người có năng lực cao mới có thể xuất hồn, vì hồn phách là một trong những thứ quan trọng trong cơ thể con người, nên việc xuất nó ra và đi khắp nơi là một việc nguy hiểm, đòi hỏi người dẫn hồn phải có năng lực rất mạnh để chuẩn bị ứng phó với mọi tình huống tệ nhất có thể xảy ra. Trong tiền kiếp, cậu chỉ dám dùng khả năng này trong một vài trường hợp đặc biệt vì không ai đảm bảo một trăm phần trăm an toàn.
Càng nghe, Đình Trường càng cảm thấy bản thân như đang chiêm nghiệm ra rất nhiều điều mới mẻ. Anh không ngờ có nhiều thứ hay ho đến vậy, từ việc Khải Luân có thể nhớ lại tiền kiếp cho đến việc cậu có thể học hỏi được những kỹ năng thông qua đó, tất cả đều khiến anh cảm nhận rõ hơn về sức mạnh tâm linh của con người là vô tận.
Còn việc vì sao cha mẹ của Đình Trường có thể cho cậu câu trả lời thì cậu không chắc chắn hoàn toàn. Tuy nhiên, trực giác chưa bao giờ lừa cậu, kết hợp với ngày đó tên sứ giả địa ngục bảo rằng sẽ nói về nguyên nhân cái chết của họ, cậu có thể đoán ra rằng chúng liên quan đến Đình Trường, cụ thể là dòng máu trong người anh.
Cuối cùng sau khi suy tính và thuyết phục Đình Trường, anh đành chấp nhận để Khải Luân xuất hồn đến địa ngục hỏi chuyện cha mẹ của mình.
Khải Luân nằm xuống trên giường, bắt đầu tiến vào cõi mộng. Đình Trường ngồi ở đầu giường nắm tay cậu, gương mặt ánh lên vẻ lo lắng vô cùng. Trong giấc mơ, Khải Luân nhìn thấy rất nhiều thứ, nào là những chuyện trong quá khứ vụt qua như một cơn gió, nào là những tháng ngày hạnh phúc bên Đình Trường, tất cả đều hiển hiện lại như một thước phim.
Thời gian trôi qua, linh hồn của Khải Luân từ từ tỉnh dậy và đứng thẳng lên. Cậu không nghĩ trong lần đầu lại có thể làm được thế này. Đình Trường nhìn thấy linh hồn của Khải Luân. Anh nheo mắt đầy lo lắng, Khải Luân thoáng mỉm cười rồi nhắm mắt, một luồng sáng tức thì bao quanh thân thể.
Khi cậu mở mắt ra, một cánh cửa đã sừng sững trước mặt. Đó là cửa địa ngục, là nơi sẽ chào đón những linh hồn xấu xa và tiễn đưa những linh hồn thiện lương. Cậu muốn vào đó, muốn mở toang cánh cửa đó ra để vào, nhưng việc đó chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Bởi trước cánh cửa địa ngục lúc nào cũng có sự xuất hiện của hai con quỷ dữ, với ngoại hình dữ tợn cùng hàm răng nhăm nhe có thể xử lý bất kỳ kẻ xâm nhập nào.
Khải Luân ớn lạnh trước sự hiện diện của chúng. Nhưng cậu cũng không biết còn cách nào khác ngoài lẻn vào dòng linh hồn đang đi, để ẩn thân tiến về phía trước. Dòng linh hồn hơi liếc cậu, nhưng chẳng nói gì cả. Dẫu sao việc có một linh hồn lạ lẫm từ đâu xuất hiện cũng là chuyện bình thường, cùng lắm là xếp hàng dài thêm một chút cũng không sao. Cậu tiến về phía trước, lắng nghe tiếng gọi tên chẳng biết từ đâu vọng ra. Đến lượt cậu thì giọng nói im bặt, tụi quỷ lập tức chặn cậu lại.
Chúng hơi nheo mắt, gầm gừ cảnh báo cậu.
Cậu hơi sợ, lắp bắp đáp: “Không thể vào được sao?”
Bọn chúng không trả lời, nhưng lại dùng con mắt đỏ vằn nhìn cậu đầy cảnh cáo. Vũ khí dài và nhọn trên tay chúng có thể đâm tan hồn của Khải Luân.
Cậu lùi lại phía sau, biết rõ chúng sắp tấn công mình. Âm khí từ thân thể chúng phát ra quá mãnh liệt. Ngay khi chúng sắp xử lý linh hồn cậu thì Khải Luân tránh xa, chạy đi mất. Cậu thu hồn về, giật mình tỉnh giấc. Đình Trường nãy giờ ngồi kế bên nhanh chóng nắm lấy tay cậu.
Khải Luân lau mồ hôi, thở dốc đáp: “Không có việc gì, chỉ bị giật mình xíu thôi.” Cậu giấu nhẹm việc mình bị truy đuổi, mỉm cười với Đình Trường. Anh yên tâm gật đầu, giúp cậu lau mồ hôi. Cậu kể lại việc bản thân không thể vào cổng địa ngục nếu như không được đọc tên.
Cậu không tin hắn ta, nhưng lời đề nghị của hắn quá mức hấp dẫn, bởi chỉ cần thứ gì liên quan đến Đình Trường, đều khiến cậu lưu tâm.
“Em thấy lời đề nghị của hắn ta khá thú vị.” Cậu thành thật thú nhận với Đình Trường về những gì cậu cảm nhận được. Và chính Đình Trường cũng cảm thấy bản thân bị lung lay bởi những điều đó.
“Nhưng có lẽ sẽ có một cách khác?” Anh thì thầm, có phần thẫn thờ. Bỗng nhiên Khải Luân bật dậy, hai mắt cậu sáng rực.
“Em đã nghĩ ra cách rồi.” Cậu reo lên đầy vui sướng. Đình Trường nhéo má cậu mấy rồi hỏi.
“Cách gì?”
“Em sẽ tiến vào địa ngục để hỏi cha mẹ của anh.”
Nghe câu trả lời của cậu, anh ngỡ ngàng không nói nên lời. Cậu nói cái gì? Vào địa ngục để hỏi chuyện cha mẹ anh?
“Em... cách này thực sự không ổn... Chưa kể sao em chắc cha mẹ có thể cho em câu trả lời?” Anh không biết sắp xếp từ ngữ sao cho hợp lý, chỉ có thể lúng ta lúng túng đáp.
Khải Luân bắt đầu kể về những gì cậu đã thấy ở tiền kiếp của mình. Nhờ vào những ký ức đó cậu có thể biết rõ bản thân mình có năng lực gì, và có thể tiến triển những khả năng đó ra sao. Một trong những khả năng mà cậu nhớ rõ chính là xuất hồn, cậu có thể đưa linh hồn của mình tới địa ngục, và nhờ có khả năng này, mà cậu đã giúp đỡ được rất nhiều linh hồn tìm được chốn về.
Thật ra việc xuất hồn này có một ưu điểm rất lớn là có thể giúp cậu trò chuyện được với các linh hồn một cách thân mật hơn, từ đó giúp cho các linh hồn nghe lời người dẫn hồn và thực hiện những điều họ muốn. Hơn nữa, chỉ có những người có năng lực cao mới có thể xuất hồn, vì hồn phách là một trong những thứ quan trọng trong cơ thể con người, nên việc xuất nó ra và đi khắp nơi là một việc nguy hiểm, đòi hỏi người dẫn hồn phải có năng lực rất mạnh để chuẩn bị ứng phó với mọi tình huống tệ nhất có thể xảy ra. Trong tiền kiếp, cậu chỉ dám dùng khả năng này trong một vài trường hợp đặc biệt vì không ai đảm bảo một trăm phần trăm an toàn.
Càng nghe, Đình Trường càng cảm thấy bản thân như đang chiêm nghiệm ra rất nhiều điều mới mẻ. Anh không ngờ có nhiều thứ hay ho đến vậy, từ việc Khải Luân có thể nhớ lại tiền kiếp cho đến việc cậu có thể học hỏi được những kỹ năng thông qua đó, tất cả đều khiến anh cảm nhận rõ hơn về sức mạnh tâm linh của con người là vô tận.
Còn việc vì sao cha mẹ của Đình Trường có thể cho cậu câu trả lời thì cậu không chắc chắn hoàn toàn. Tuy nhiên, trực giác chưa bao giờ lừa cậu, kết hợp với ngày đó tên sứ giả địa ngục bảo rằng sẽ nói về nguyên nhân cái chết của họ, cậu có thể đoán ra rằng chúng liên quan đến Đình Trường, cụ thể là dòng máu trong người anh.
Cuối cùng sau khi suy tính và thuyết phục Đình Trường, anh đành chấp nhận để Khải Luân xuất hồn đến địa ngục hỏi chuyện cha mẹ của mình.
Khải Luân nằm xuống trên giường, bắt đầu tiến vào cõi mộng. Đình Trường ngồi ở đầu giường nắm tay cậu, gương mặt ánh lên vẻ lo lắng vô cùng. Trong giấc mơ, Khải Luân nhìn thấy rất nhiều thứ, nào là những chuyện trong quá khứ vụt qua như một cơn gió, nào là những tháng ngày hạnh phúc bên Đình Trường, tất cả đều hiển hiện lại như một thước phim.
Thời gian trôi qua, linh hồn của Khải Luân từ từ tỉnh dậy và đứng thẳng lên. Cậu không nghĩ trong lần đầu lại có thể làm được thế này. Đình Trường nhìn thấy linh hồn của Khải Luân. Anh nheo mắt đầy lo lắng, Khải Luân thoáng mỉm cười rồi nhắm mắt, một luồng sáng tức thì bao quanh thân thể.
Khi cậu mở mắt ra, một cánh cửa đã sừng sững trước mặt. Đó là cửa địa ngục, là nơi sẽ chào đón những linh hồn xấu xa và tiễn đưa những linh hồn thiện lương. Cậu muốn vào đó, muốn mở toang cánh cửa đó ra để vào, nhưng việc đó chắc chắn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Bởi trước cánh cửa địa ngục lúc nào cũng có sự xuất hiện của hai con quỷ dữ, với ngoại hình dữ tợn cùng hàm răng nhăm nhe có thể xử lý bất kỳ kẻ xâm nhập nào.
Khải Luân ớn lạnh trước sự hiện diện của chúng. Nhưng cậu cũng không biết còn cách nào khác ngoài lẻn vào dòng linh hồn đang đi, để ẩn thân tiến về phía trước. Dòng linh hồn hơi liếc cậu, nhưng chẳng nói gì cả. Dẫu sao việc có một linh hồn lạ lẫm từ đâu xuất hiện cũng là chuyện bình thường, cùng lắm là xếp hàng dài thêm một chút cũng không sao. Cậu tiến về phía trước, lắng nghe tiếng gọi tên chẳng biết từ đâu vọng ra. Đến lượt cậu thì giọng nói im bặt, tụi quỷ lập tức chặn cậu lại.
Chúng hơi nheo mắt, gầm gừ cảnh báo cậu.
Cậu hơi sợ, lắp bắp đáp: “Không thể vào được sao?”
Bọn chúng không trả lời, nhưng lại dùng con mắt đỏ vằn nhìn cậu đầy cảnh cáo. Vũ khí dài và nhọn trên tay chúng có thể đâm tan hồn của Khải Luân.
Cậu lùi lại phía sau, biết rõ chúng sắp tấn công mình. Âm khí từ thân thể chúng phát ra quá mãnh liệt. Ngay khi chúng sắp xử lý linh hồn cậu thì Khải Luân tránh xa, chạy đi mất. Cậu thu hồn về, giật mình tỉnh giấc. Đình Trường nãy giờ ngồi kế bên nhanh chóng nắm lấy tay cậu.
Khải Luân lau mồ hôi, thở dốc đáp: “Không có việc gì, chỉ bị giật mình xíu thôi.” Cậu giấu nhẹm việc mình bị truy đuổi, mỉm cười với Đình Trường. Anh yên tâm gật đầu, giúp cậu lau mồ hôi. Cậu kể lại việc bản thân không thể vào cổng địa ngục nếu như không được đọc tên.