Vết máu ấy, sau khi khô lại, chắc chắn sẽ đạt được cấp độ màu như trên bức tranh gốc.
Không ít hoạ sĩ trên thế giới vẽ tranh bằng máu, nhưng để vẽ một bức tranh máu mà người khác không nhận ra là máu thì đúng là cần một kỹ thuật tài tình và lượng máu không nhỏ.
Thông thường một bức tranh lớn dùng một trăm phần trăm máu để vẽ ra thì hoạ sĩ dùng máu bò, máu heo, chẳng mấy ai dám can đảm dùng máu người. Máu loãng và chỉ có vài cấp độ màu tuỳ theo lượng máu ít hay nhiều nên vẽ sẽ khó hơn rất nhiều so với vẽ màu bình thường.
Bức tranh hoàn thiện sẽ chờ cho máu bị oxy hóa đến một màu ổn định thì sẽ được phủ lên một lớp keo bảo vệ, giúp máu bám chặt hơn.
Đơn hàng đặc biệt này đã được gửi đến rất nhiều kẻ chép tranh, nhưng không ai có thể sao chép được. Lão hoạ sĩ cũng từng tuyên bố, sẽ không ai có thể sao chép bức tranh này khiến bao kẻ chép tranh cảm thấy bị thách thức.
Tất nhiên là không ai có thể sao chép rồi. Vì ai mà ngờ rằng bức tranh ấy được vẽ bằng máu kia chứ. Lão cũng chưa từng công bố về điều đó. Và chẳng một kẻ chép tranh nào dám mạo hiểm dùng một lượng máu lớn của mình, hoặc của người khác để tạo chép ra nó.
Hùng Thuận lưỡng lự một chút nhưng xem xét nên làm gì tiếp theo sau khi đã khám phá ra bí mật của sắc đỏ kia. Đôi mày cậu nhíu lại, ngón tay vẫn đang nhỏ máu xuống mặt sàn lạnh lẽo. Cậu biết mình phải làm gì. Cái giá phải trả, có lẽ đã nằm trong dự liệu.
***
“Cậu ta sống ở đây sao?”
Đình Trường và Khải Luân nhìn khu chung cư cũ kỹ đã xuống cấp nằm gần nghĩa trang của họ.
Từ ngày dọn về vùng này, Khải Luân cũng không đi đâu nhiều. Đa phần thời gian cậu đều ở trong khu nghĩa trang để lo mọi việc. Hiện tại, sau khi ký giao ước trở thành người dẫn dắt linh hồn, cả hai đã thu xếp gọn nhẹ lại mọi việc liên quan. Thuê thêm người phụ giúp họ những khi họ vắng mặt và đặt luôn các thiết bị giám sát tăng cường. Riêng ngôi nhà cũ kỹ thì họ chưa vội sửa sang, tạm thời cứ để thế đã.
Họ tiến vào khu chung cư, hỏi thăm người tên Hùng Thuận. Hàng xóm xung quanh có vẻ quá quen thuộc với hoạ sĩ khép kín này, họ rất nhanh đã cho họ vài thông tin. Nhưng đa phần chỉ là biết cậu là hoạ sĩ, ít ra ngoài, có khi cả tuần không ra khỏi phòng, rác ở phòng cậu ta toàn là hộp cơm, giấy vẽ mà thôi. Người sống ở đây, nước sông không phạm nước giếng nên mạnh ai lo thân người nấy thôi.
Cả hai chỉ hỏi xung quanh và quan sát căn hộ mà Hùng Thuận đang ở. Họ không tiện ra mặt, cũng không thể đột ngột đến trước cửa nhà cậu ta và nói lung tung nên đành chờ ở đây là nghe ngóng thêm tin về Hùng Thuận.
Nhưng đã ba ngày trôi qua, ngoài người giao cơm đến và cậu ta ló mặt ra để nhận hàng thì hầu như không thấy xuất hiện điều gì khác.
Khải Luân sốt ruột nhìn thời gian đến gần và trong một buổi tối tĩnh lặng. Bất chợt đồng hồ quả quýt rung lên. Suốt thời gian qua, nó nằm trong túi của Đình Trường nhưng không có động tĩnh gì. Tức lúc tên sứ giả quẳng nó cho bọn họ thì nó vẫn chưa từng hoạt động. Họ còn ngỡ rằng đây là một chiếc đồng hồ hư.
Đình Trường kéo chiếc đồng hồ quả quýt đang không ngừng rung lên ra khỏi túi. Anh mở ra xem thì kỳ lạ là lúc này cây kim đang dịch chuyển. Nhưng cây kim đang đi lùi thay vì xoay theo đúng chiều tiến của nó. Nó đang đếm ngược thời gian của nhiệm vụ này. Họ phải đưa linh hồn Hùng Thuận vào địa ngục trước khi hết giờ.
Đã ba ngày trôi qua, Khải Luân và Đình Trường không quên hỏi Quy Tử một số câu hỏi, nhưng quyển sổ này không có bất kỳ phản hồi gì thêm.
Cả hai chạy nhanh vào khu chung cư, đi thẳng đến căn hộ của Hùng Thuận và “Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra. Không khí trong phòng vô cùng lạnh lẽo và đầy mùi hôi. Những bức tường cũ kỹ, cửa sổ bị vỡ nát tạo nên một cảm giác u ám. Những cái giá dựng tranh dưới ánh đèn lờ mờ tạo nên cái bóng kỳ lạ trên sàn nhà. Khi tiến vào căn nhà, Đình Trường và Khải Luân không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Họ cảm thấy tim mình đập nhanh và cảm giác sợ hãi tràn đầy.
Họ bắt gặp một hình bóng mờ mịt đang đứng giữa phòng. Đó là Hùng Thuận, cậu ta đang gục đầu trên giá vẽ. Đôi mắt của Khải Luân lập tức chuyển sang màu bạc.
“Cậu ta chết rồi. Hồn đang ở bên cạnh.” Đình Trường thì thầm. Giờ anh đã có thể nhìn thấy rõ ràng thứ mà Khải Luân cũng đang nhìn thấy.
Linh hồn của cậu ta trắng nhợt, đôi mắt ngơ ngác như đang không biết mình ở đâu. Hồn ma nhìn chằm chằm vào Đình Trường và Khải Luân, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng của họ.
Linh hồn của Hùng Thuận bắt đầu phát ra những âm thanh lạ, như tiếng khóc và thở dốc. Đình Trường và Khải Luân cảm nhận được nỗi đau và sự cô đơn của câu ta.
Đình Trường tiến lại gần hồn ma, cố gắng trấn an bằng giọng nói nhẹ nhàng.
“Chúng tôi đến để giúp cậu. Chúng tôi không có ý định làm hại hoặc gây phiền toái.”
Khải Luân cũng gia nhập và cố gắng chia sẻ cảm xúc của mình với hồn ma.
“Cậu đã chết và chúng tôi để đây để giúp cậu thực hiện nguyện ước cuối cùng trước khi rời khỏi thế giới này.”
Linh hồn của Hùng Thuận lay động. Cậu chết rồi sao? Nhưng vừa nãy cậu còn đang ngồi vẽ kia mà. Nhưng bức tranh máu còn chưa xong, cậu phải hoàn thành nó.
Không ít hoạ sĩ trên thế giới vẽ tranh bằng máu, nhưng để vẽ một bức tranh máu mà người khác không nhận ra là máu thì đúng là cần một kỹ thuật tài tình và lượng máu không nhỏ.
Thông thường một bức tranh lớn dùng một trăm phần trăm máu để vẽ ra thì hoạ sĩ dùng máu bò, máu heo, chẳng mấy ai dám can đảm dùng máu người. Máu loãng và chỉ có vài cấp độ màu tuỳ theo lượng máu ít hay nhiều nên vẽ sẽ khó hơn rất nhiều so với vẽ màu bình thường.
Bức tranh hoàn thiện sẽ chờ cho máu bị oxy hóa đến một màu ổn định thì sẽ được phủ lên một lớp keo bảo vệ, giúp máu bám chặt hơn.
Đơn hàng đặc biệt này đã được gửi đến rất nhiều kẻ chép tranh, nhưng không ai có thể sao chép được. Lão hoạ sĩ cũng từng tuyên bố, sẽ không ai có thể sao chép bức tranh này khiến bao kẻ chép tranh cảm thấy bị thách thức.
Tất nhiên là không ai có thể sao chép rồi. Vì ai mà ngờ rằng bức tranh ấy được vẽ bằng máu kia chứ. Lão cũng chưa từng công bố về điều đó. Và chẳng một kẻ chép tranh nào dám mạo hiểm dùng một lượng máu lớn của mình, hoặc của người khác để tạo chép ra nó.
Hùng Thuận lưỡng lự một chút nhưng xem xét nên làm gì tiếp theo sau khi đã khám phá ra bí mật của sắc đỏ kia. Đôi mày cậu nhíu lại, ngón tay vẫn đang nhỏ máu xuống mặt sàn lạnh lẽo. Cậu biết mình phải làm gì. Cái giá phải trả, có lẽ đã nằm trong dự liệu.
***
“Cậu ta sống ở đây sao?”
Đình Trường và Khải Luân nhìn khu chung cư cũ kỹ đã xuống cấp nằm gần nghĩa trang của họ.
Từ ngày dọn về vùng này, Khải Luân cũng không đi đâu nhiều. Đa phần thời gian cậu đều ở trong khu nghĩa trang để lo mọi việc. Hiện tại, sau khi ký giao ước trở thành người dẫn dắt linh hồn, cả hai đã thu xếp gọn nhẹ lại mọi việc liên quan. Thuê thêm người phụ giúp họ những khi họ vắng mặt và đặt luôn các thiết bị giám sát tăng cường. Riêng ngôi nhà cũ kỹ thì họ chưa vội sửa sang, tạm thời cứ để thế đã.
Họ tiến vào khu chung cư, hỏi thăm người tên Hùng Thuận. Hàng xóm xung quanh có vẻ quá quen thuộc với hoạ sĩ khép kín này, họ rất nhanh đã cho họ vài thông tin. Nhưng đa phần chỉ là biết cậu là hoạ sĩ, ít ra ngoài, có khi cả tuần không ra khỏi phòng, rác ở phòng cậu ta toàn là hộp cơm, giấy vẽ mà thôi. Người sống ở đây, nước sông không phạm nước giếng nên mạnh ai lo thân người nấy thôi.
Cả hai chỉ hỏi xung quanh và quan sát căn hộ mà Hùng Thuận đang ở. Họ không tiện ra mặt, cũng không thể đột ngột đến trước cửa nhà cậu ta và nói lung tung nên đành chờ ở đây là nghe ngóng thêm tin về Hùng Thuận.
Nhưng đã ba ngày trôi qua, ngoài người giao cơm đến và cậu ta ló mặt ra để nhận hàng thì hầu như không thấy xuất hiện điều gì khác.
Khải Luân sốt ruột nhìn thời gian đến gần và trong một buổi tối tĩnh lặng. Bất chợt đồng hồ quả quýt rung lên. Suốt thời gian qua, nó nằm trong túi của Đình Trường nhưng không có động tĩnh gì. Tức lúc tên sứ giả quẳng nó cho bọn họ thì nó vẫn chưa từng hoạt động. Họ còn ngỡ rằng đây là một chiếc đồng hồ hư.
Đình Trường kéo chiếc đồng hồ quả quýt đang không ngừng rung lên ra khỏi túi. Anh mở ra xem thì kỳ lạ là lúc này cây kim đang dịch chuyển. Nhưng cây kim đang đi lùi thay vì xoay theo đúng chiều tiến của nó. Nó đang đếm ngược thời gian của nhiệm vụ này. Họ phải đưa linh hồn Hùng Thuận vào địa ngục trước khi hết giờ.
Đã ba ngày trôi qua, Khải Luân và Đình Trường không quên hỏi Quy Tử một số câu hỏi, nhưng quyển sổ này không có bất kỳ phản hồi gì thêm.
Cả hai chạy nhanh vào khu chung cư, đi thẳng đến căn hộ của Hùng Thuận và “Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra. Không khí trong phòng vô cùng lạnh lẽo và đầy mùi hôi. Những bức tường cũ kỹ, cửa sổ bị vỡ nát tạo nên một cảm giác u ám. Những cái giá dựng tranh dưới ánh đèn lờ mờ tạo nên cái bóng kỳ lạ trên sàn nhà. Khi tiến vào căn nhà, Đình Trường và Khải Luân không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Họ cảm thấy tim mình đập nhanh và cảm giác sợ hãi tràn đầy.
Họ bắt gặp một hình bóng mờ mịt đang đứng giữa phòng. Đó là Hùng Thuận, cậu ta đang gục đầu trên giá vẽ. Đôi mắt của Khải Luân lập tức chuyển sang màu bạc.
“Cậu ta chết rồi. Hồn đang ở bên cạnh.” Đình Trường thì thầm. Giờ anh đã có thể nhìn thấy rõ ràng thứ mà Khải Luân cũng đang nhìn thấy.
Linh hồn của cậu ta trắng nhợt, đôi mắt ngơ ngác như đang không biết mình ở đâu. Hồn ma nhìn chằm chằm vào Đình Trường và Khải Luân, tạo nên một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng của họ.
Linh hồn của Hùng Thuận bắt đầu phát ra những âm thanh lạ, như tiếng khóc và thở dốc. Đình Trường và Khải Luân cảm nhận được nỗi đau và sự cô đơn của câu ta.
Đình Trường tiến lại gần hồn ma, cố gắng trấn an bằng giọng nói nhẹ nhàng.
“Chúng tôi đến để giúp cậu. Chúng tôi không có ý định làm hại hoặc gây phiền toái.”
Khải Luân cũng gia nhập và cố gắng chia sẻ cảm xúc của mình với hồn ma.
“Cậu đã chết và chúng tôi để đây để giúp cậu thực hiện nguyện ước cuối cùng trước khi rời khỏi thế giới này.”
Linh hồn của Hùng Thuận lay động. Cậu chết rồi sao? Nhưng vừa nãy cậu còn đang ngồi vẽ kia mà. Nhưng bức tranh máu còn chưa xong, cậu phải hoàn thành nó.