Đến một ngày, cậu bé được Đình Trường kể câu chuyện về một cậu bé trên hành trình tìm kiếm gia đình của mình. Trong chuyến đi đó, cậu đã được gặp và tiếp xúc với rất nhiều người. Người tốt có, người xấu cũng có. Ở mỗi cuộc gặp gỡ, cậu bé sẽ học được thêm nhiều điều mới. Lắm lúc, cậu bé cũng oán hận cha mẹ, tự hỏi vì sao họ phải bỏ cậu một mình bơ vơ như thế. Sau mỗi lần nghĩ như vậy, cậu sẽ tự cố gắng và học cân bằng cảm xúc bằng những suy nghĩ lạc quan khác.
“Thế kết cục như thế nào hở chú?” Bé An hỏi, hai mắt long lanh.
“Cậu bé tìm được gia đình của mình, và sống hạnh phúc với họ đến hết cuộc đời.” Đình Trường gấp sách lại, chuẩn bị lấy cuốn khác ra đọc cho nó.
Bé An ngẩn ngơ với các suy nghĩ về tình thương, về tình mẫu tử, đáy lòng cũng nhàn nhạt hiện lên những suy tư.
Thời gian cứ thế trôi qua, trong một đêm nọ của nhiều năm sau, khi Đình Trường và Khải Luân đã là những người dẫn dắt linh hồn thực thụ và bé An cũng dần lớn lên trong sự chăm sóc của họ.
Đêm ấy, bé An bỗng nhiên đánh thức Đình Trường và Khải Luân dậy. Đình Trường nheo mắt, nâng gương mặt ngái ngủ lên, dò xét hỏi: “Có chuyện gì vậy con?”
“Con… con muốn tìm mẹ.” Bé An ngượng ngùng đáp, gương mặt mờ ảo dưới ánh đèn càng lộ vẻ lúng túng.
Khải Luân và Đình Trường kinh ngạc, đây được xem là một trong những chuyển biến tâm lý rõ rệt nhất của nhóc con này. Qua vài năm dẫn hồn, cả hai biết rằng, chỉ cần linh hồn có nguyện ước thì chắc chắn họ có thể đến cổng địa ngục.
Tuy nhiên, có rất nhiều linh hồn dù đã hoàn thành nguyện ước cuối cùng nhưng vẫn chưa được gọi tên để bước qua cánh cổng vì thiếu người dẫn dắt linh hồn đưa tiễn. Và không phải ai cũng có thể trở thành người dẫn hồn cho họ nếu không đủ duyên. Chính vì thế, dù Khải Luân rất muốn giúp hết các linh hồn đang chờ đợi trước cổng địa ngục, nhưng cũng đành bất lực.
Bé An rất may mắn vì đã có duyên gặp Đình Trường và Khải Luân. Chỉ cần có nguyện ước cuối cùng thì nó sẽ sớm được vào địa ngục và đi đầu thai.
Bình thường chỉ cần hơi nhắc tới mẹ là bé An sẽ khó chịu gào lên, nay tự dưng hỏi về bà ấy, có lẽ nó đã suy nghĩ thông suốt.
“Con nghĩ thông rồi à? Con cũng biết là nếu như gặp mẹ mình, con xem như đã hoàn thành nguyện ước. Hai chú sẽ đưa con đến cánh cổng địa ngục và con có thể đi đầu thai.” Khải Luân muốn chắc chắn rằng cậu nhóc đã hiểu hết mọi việc.
“Con biết…” Cậu bé đáp, giọng ỉu xìu.
Nó muốn biết, rốt cuộc là sau chừng ấy thời gian, mẹ cảm thấy thế nào khi mất nó. Liệu bà có thấy buồn không? Có hối hận không? Đó là những câu hỏi mà nó không cách nào giải đáp được.
May mắn thay, trong mấy năm qua, Khải Luân và Đình Trường đã luôn tìm kiếm thông tin về mẹ của bé An. Trời không phụ người có lòng, cuối cùng họ đã thu được quả ngọt. Mẹ của bé An tên là An Hạ, sống ở ngoại thành cách thị trấn của họ năm tiếng chạy xe.
Thế là ngay trong đêm đó, Khải Luân cùng Đình Trường đã quyết định đưa bé An đi tìm mẹ của mình. Anh ra nghĩa địa đào quan tài của cậu nhóc lên, rồi giao cho Khải Luân. Trong màn đêm hư ảo, xe của Đình Trường vụt qua mặt đường hệt như một cơn gió.
Tờ mờ sáng, cả ba đã có đứng trước cửa nhà của mẹ bé An. An Hạ lúc này đang quét lá ngoài sân, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của hai người. Nhiều năm trôi qua, thân thể của An Hạ càng lúc càng tệ đi, cả người cô gầy gò, hốc mắt cô trũng sâu, quầng thâm nặng nề càng khiến cô trở nên vô hồn.
Như có linh tính gì đó, cô chợt đưa mắt nhìn hai người đàn ông đứng ở cửa. Trong tích tắc, cô trông thấy chiếc hộp trên tay Khải Luân. An Hạ sững sờ, nước mắt cô lăn dài trên má, đôi môi run rẩy nhưng không thể nói ra bất kỳ lời nào.
Cô tiến lại gần, mở ra cánh cổng cũ kỹ, đôi tay run lên khi ôm chiếc hộp vào lòng. Cô dường như không nhận ra sự hiện diện của Đình Trường và Khải Luân. Cô chỉ cúi đầu ôm con mình, thì thầm lời xin lỗi. Sau khi cơn xúc động đi qua, An Hạ mới nhìn đến hai người đàn ông đã đưa con của cô đến đây. Cô mời cả hai vào nhà.
Mọi thứ bên trong ngôi nhà vô cùng đơn giản, nhìn qua dường như không có sự hiện diện của đàn ông, có lẽ cô sống một mình. An Hạ cảm ơn họ, rồi cơn xúc động lại kéo đến khi cô nhớ về khoảng thời gian đã qua.
Qua câu chuyện, cả hai biết được cô không còn khả năng làm mẹ, cũng không còn luyến tiếc người đàn ông phụ bạc kia.
“Tôi đã nhiều lần muốn đến đón thằng bé, nhưng... tôi không vượt qua được tội lỗi... Tôi không thể tha thứ cho chính mình.”
An Hạ bật khóc. Trong những đêm dài hối tiếc, cô để nỗi đau gặm nhấm linh hồn như để bù đắp cho sai lầm tuổi trẻ của mình.
“Cậu nhóc được tên là Bình An.” Khải Luân nhẹ nói.
“Thế kết cục như thế nào hở chú?” Bé An hỏi, hai mắt long lanh.
“Cậu bé tìm được gia đình của mình, và sống hạnh phúc với họ đến hết cuộc đời.” Đình Trường gấp sách lại, chuẩn bị lấy cuốn khác ra đọc cho nó.
Bé An ngẩn ngơ với các suy nghĩ về tình thương, về tình mẫu tử, đáy lòng cũng nhàn nhạt hiện lên những suy tư.
Thời gian cứ thế trôi qua, trong một đêm nọ của nhiều năm sau, khi Đình Trường và Khải Luân đã là những người dẫn dắt linh hồn thực thụ và bé An cũng dần lớn lên trong sự chăm sóc của họ.
Đêm ấy, bé An bỗng nhiên đánh thức Đình Trường và Khải Luân dậy. Đình Trường nheo mắt, nâng gương mặt ngái ngủ lên, dò xét hỏi: “Có chuyện gì vậy con?”
“Con… con muốn tìm mẹ.” Bé An ngượng ngùng đáp, gương mặt mờ ảo dưới ánh đèn càng lộ vẻ lúng túng.
Khải Luân và Đình Trường kinh ngạc, đây được xem là một trong những chuyển biến tâm lý rõ rệt nhất của nhóc con này. Qua vài năm dẫn hồn, cả hai biết rằng, chỉ cần linh hồn có nguyện ước thì chắc chắn họ có thể đến cổng địa ngục.
Tuy nhiên, có rất nhiều linh hồn dù đã hoàn thành nguyện ước cuối cùng nhưng vẫn chưa được gọi tên để bước qua cánh cổng vì thiếu người dẫn dắt linh hồn đưa tiễn. Và không phải ai cũng có thể trở thành người dẫn hồn cho họ nếu không đủ duyên. Chính vì thế, dù Khải Luân rất muốn giúp hết các linh hồn đang chờ đợi trước cổng địa ngục, nhưng cũng đành bất lực.
Bé An rất may mắn vì đã có duyên gặp Đình Trường và Khải Luân. Chỉ cần có nguyện ước cuối cùng thì nó sẽ sớm được vào địa ngục và đi đầu thai.
Bình thường chỉ cần hơi nhắc tới mẹ là bé An sẽ khó chịu gào lên, nay tự dưng hỏi về bà ấy, có lẽ nó đã suy nghĩ thông suốt.
“Con nghĩ thông rồi à? Con cũng biết là nếu như gặp mẹ mình, con xem như đã hoàn thành nguyện ước. Hai chú sẽ đưa con đến cánh cổng địa ngục và con có thể đi đầu thai.” Khải Luân muốn chắc chắn rằng cậu nhóc đã hiểu hết mọi việc.
“Con biết…” Cậu bé đáp, giọng ỉu xìu.
Nó muốn biết, rốt cuộc là sau chừng ấy thời gian, mẹ cảm thấy thế nào khi mất nó. Liệu bà có thấy buồn không? Có hối hận không? Đó là những câu hỏi mà nó không cách nào giải đáp được.
May mắn thay, trong mấy năm qua, Khải Luân và Đình Trường đã luôn tìm kiếm thông tin về mẹ của bé An. Trời không phụ người có lòng, cuối cùng họ đã thu được quả ngọt. Mẹ của bé An tên là An Hạ, sống ở ngoại thành cách thị trấn của họ năm tiếng chạy xe.
Thế là ngay trong đêm đó, Khải Luân cùng Đình Trường đã quyết định đưa bé An đi tìm mẹ của mình. Anh ra nghĩa địa đào quan tài của cậu nhóc lên, rồi giao cho Khải Luân. Trong màn đêm hư ảo, xe của Đình Trường vụt qua mặt đường hệt như một cơn gió.
Tờ mờ sáng, cả ba đã có đứng trước cửa nhà của mẹ bé An. An Hạ lúc này đang quét lá ngoài sân, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của hai người. Nhiều năm trôi qua, thân thể của An Hạ càng lúc càng tệ đi, cả người cô gầy gò, hốc mắt cô trũng sâu, quầng thâm nặng nề càng khiến cô trở nên vô hồn.
Như có linh tính gì đó, cô chợt đưa mắt nhìn hai người đàn ông đứng ở cửa. Trong tích tắc, cô trông thấy chiếc hộp trên tay Khải Luân. An Hạ sững sờ, nước mắt cô lăn dài trên má, đôi môi run rẩy nhưng không thể nói ra bất kỳ lời nào.
Cô tiến lại gần, mở ra cánh cổng cũ kỹ, đôi tay run lên khi ôm chiếc hộp vào lòng. Cô dường như không nhận ra sự hiện diện của Đình Trường và Khải Luân. Cô chỉ cúi đầu ôm con mình, thì thầm lời xin lỗi. Sau khi cơn xúc động đi qua, An Hạ mới nhìn đến hai người đàn ông đã đưa con của cô đến đây. Cô mời cả hai vào nhà.
Mọi thứ bên trong ngôi nhà vô cùng đơn giản, nhìn qua dường như không có sự hiện diện của đàn ông, có lẽ cô sống một mình. An Hạ cảm ơn họ, rồi cơn xúc động lại kéo đến khi cô nhớ về khoảng thời gian đã qua.
Qua câu chuyện, cả hai biết được cô không còn khả năng làm mẹ, cũng không còn luyến tiếc người đàn ông phụ bạc kia.
“Tôi đã nhiều lần muốn đến đón thằng bé, nhưng... tôi không vượt qua được tội lỗi... Tôi không thể tha thứ cho chính mình.”
An Hạ bật khóc. Trong những đêm dài hối tiếc, cô để nỗi đau gặm nhấm linh hồn như để bù đắp cho sai lầm tuổi trẻ của mình.
“Cậu nhóc được tên là Bình An.” Khải Luân nhẹ nói.