Khải Luân với Đình Trường gật đầu, ngay khi ngón tay của Khải Luân còn cách chỗ ký tên tầm một cen-ti-mét thì cây kim từ trong tờ giấy trồi ra, đâm một nhát vào ngón tay cậu. Vết thương không sâu, vừa đủ để máu từ trong đó rơi xuống, tạo thành một ấn ký.
Máu vừa rơi, khói đen từ tờ giấy tuồn ra ngoài mất kiểm soát. Nó quấn quanh thân thể cả hai, đem cả hai vùi lấp trong làn khói đen kịt. Đình Trường siết chặt Khải Luân trong lòng, muốn dùng thân thể mình để che chở người thương. Làn khói bao quanh cả hai trong một lúc rồi rút xuống, Khải Luân lẫn Đình Trường thấy cơ thể mình khoan khoái hẳn, giống như vừa được tắm qua một làn nước mát, giúp cho cơ thể được thông thoáng.
Ngoại trừ việc cơ thể trông có vẻ khỏe mạnh hơn, còn lại thì chẳng thấy gì hết. Hai người nghi hoặc, ánh mắt nhìn sứ giả hiện lên mờ mịt. Sứ giả địa ngục đối mắt với hắn, lạnh nhạt đáp.
“Có những thứ phải tự trải nghiệm mới được hưởng trái ngọt. Đừng bao giờ tìm kiếm sự giúp đỡ từ một người có thể giết chết các ngươi bất kỳ lúc nào.”
Lời vừa dứt, thì một tiếng động lớn bất ngờ vang lên, thu hút sự ý của sứ giả địa ngục. Đình Trường ngỡ ngàng, không thể tin vào mắt mình. Các linh hồn đang hiện rõ trong tầm mắt anh. Đó là những linh hồn mờ nhạt, xanh rờn một sắc màu anh từng thấy trên tivi. Đôi mắt họ vô hồn, còn thân thể thì trắng toát. Càng nhìn lâu, anh càng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Khải Luân lo lắng nhìn anh, anh vỗ nhẹ tay cậu.
“Không có gì đâu, chỉ là tự dưng nhìn thấy rõ các linh hồn thôi.”
“Thấy rõ hơn sao?”
Khải Luân kinh ngạc, cậu liếc mắt về phía sứ giả địa ngục hòng từ đó tìm ra đáp án về hiện tượng này.
Sứ giả địa ngục nhún vai, mãi tới khi bị ánh mắt soi xét của Khải Luân làm cho khó chịu, hắn mới thờ ơ đáp: “Đó là năng lực của kẻ sẽ làm nhiệm vụ dẫn dắt linh hồn. Không gây hại gì cho tên đó đâu mà lo. Mấy hôm trước thì giống như bị cận, còn giờ thì có kính đeo lên thôi.”
Tình yêu của loài người luôn làm sứ giả kinh tởm chết đi được. Bất kỳ thứ gì bắt nguồn từ đó đều dẫn đến sự đau khổ sau này, chẳng hạn như phản bội hoặc ly tán. Những thứ đó luôn làm người ta trở nên yếu đuối, mà hắn thì ghét sự yếu đuối.
Khải Luân gật đầu, miễn không gây hại gì cho Đình Trường thì sao cũng được. Đợi một lúc khi Đình Trường đã thích ứng được với năng lực, cả hai mới tiếp tục lắng nghe sứ giả giới thiệu về nhiệm vụ tiếp theo.
Khói đen chầm chậm bốc lên, từ tay của sứ giả địa ngục hiện lên một cuốn sổ nhỏ, bìa đen với dòng chữ vàng choé. Hai tổ hợp màu trộn lẫn vào nhau càng làm nổi bật hình hài xấu xí của quyển sổ. Đó là một cuốn sổ rách rưới, với những trang giấy bạc màu. Tuy nhiên, thứ ẩn chứa trong cuốn sổ đó lại là sự sống của nhân loại.
“Đây là danh sách những kẻ sắp chết, gồm mười người.”
Tên sứ giả giới thiệu sơ về công việc của người dẫn dắt linh hồn. Cụ thể là vào đúng giờ thần chết điểm danh, những con người này sẽ phải bỏ lại thể xác của mình và đi vào địa ngục. Hai người họ sẽ giúp những linh hồn này thực hiện nguyện vọng cuối cùng, để họ buông bỏ chấp niệm mà rời đi.
“Chúng tôi sẽ giúp thực hiện nguyện vọng cuối và dẫn họ vào địa ngục, nhưng vào bằng cách nào?” Như vậy không khác gì tử thần báo chết cho người khác là bao.
“Khi hoàn thành nguyện vọng thì tự khắc sẽ có cánh cửa mở ra. Các ngươi chỉ việc đi đưa họ đi qua đó.”
Thời gian lắng đọng, nhịp tim thuộc về hai nhân loại vang vọng khắp chốn.
Tên sứ giả quẳng cho cả hai chiếc đồng hồ quả quýt và danh sách rồi nói: “Nhớ là phải chuẩn xác thời gian, nếu không sẽ bị trừng phạt.”
Nói xong hắn lập tức biến mắt trong những cơn gió.
Đình Trường cầm danh sách trong tay, cảm nhận được sức nặng ngàn cân mà nó mang lại. Đây không còn trò đùa hay phim viễn tưởng mà anh thường xem. Đây là sự thật, là số phận của anh và Khải Luân.
Khải Luân vỗ vai anh, ánh mắt tràn ngập động viên, dịu dàng nói với anh: “Chúng ta có nhau. Về nhà thôi anh.”
“Ừm.” Đình Trường đáp lại, đáy lòng nở rộ tình yêu bao la. Đúng vậy, họ còn có nhau.
***
Sau khi trở về, Đình Trường lập tức vào trong phòng tắm pha nước ấm cho Khải Luân. Anh tỉ mỉ chỉnh nhiệt độ vừa vặn, rồi ra ngoài pha một ly sữa để gần bồn tắm. Làm xong xuôi, anh vào phòng chuẩn bị khăn tắm và quần áo đặt ở nơi cậu thường lấy, cuối cùng là ra ngoài gọi cậu vào.
Đình Trường xuất hiện sau lưng cậu, ôm lấy con người đang cuộn mình trên ghế sofa, anh nhẹ nhàng nói: “Vào tắm đi em, anh chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm.” Khải Luân nhẹ mỉm cười, quay đầu lại hôn vào má anh mấy cái.
Cậu vào tắm, Đình Trường vào bếp nấu ít đồ cho cả hai. Bình thường việc bếp núc sẽ do Khải Luân phụ trách, vì anh phải đi làm. Tuy nhiên, trình độ nấu nướng của anh lại tốt hơn cậu một bậc, có thể nói một phần cậu bị anh thuyết phục cũng do những món ăn anh nấu.
Anh dựa theo khẩu vị của Khải Luân để nấu, những món ăn do anh làm đều có màu sắc hấp dẫn và bắt mắt người xem. Dạo gần đây, sắc mặt của Khải Luân rất kém, anh lúc nào cũng lo cho sức khỏe của cậu.
Tắm xong, Khải Luân liền ngồi vào bàn ăn. Nhìn một bàn toàn những món cậu yêu thích, khoé mắt cậu cong lên, tựa như vầng trăng treo trên trời. Đình Trường nhìn cậu, cả người liền ngứa ngáy. Cuối cùng, không nhịn được sự thu hút, anh cúi xuống hôn liên tục.
Bữa ăn diễn rất vui vẻ. Đã lâu lắm rồi anh và cậu mới có thời gian để dành cho nhau. Áp lực cuộc sống và lượng công việc quá nhiều đã làm cho những buổi hẹn hò nhỏ của anh và cậu vơi dần đi, tới mức có những ngày, anh chẳng còn hơi sức nào mà trò chuyện tâm tình cùng cậu.
Khải Luân cũng rất hiểu chuyện, chưa bao giờ phàn nàn hay đòi hỏi anh bất kỳ điều gì. Anh dùng tình yêu để tạo ra một chốn về cho Khải Luân, còn cậu đã dùng sự bao dung để yêu thương Đình Trường.
“Anh là tất cả những gì em có.” Khải Luân mấp máy môi, nụ cười của cậu rạng rỡ hơn bất kỳ cảnh sắc nào trên đời.
“Em là nhà của anh.” Đình Trường trao cậu một nụ hôn say đắm.
Bên ngoài, tiếng quạ kêu đinh tai nhức óc, gió thổi lồng lộng khiến lá cây kêu xào xạc. Một đêm dài lại tiếp tục trôi, và những bất ngờ sẽ đến sớm thôi.
Máu vừa rơi, khói đen từ tờ giấy tuồn ra ngoài mất kiểm soát. Nó quấn quanh thân thể cả hai, đem cả hai vùi lấp trong làn khói đen kịt. Đình Trường siết chặt Khải Luân trong lòng, muốn dùng thân thể mình để che chở người thương. Làn khói bao quanh cả hai trong một lúc rồi rút xuống, Khải Luân lẫn Đình Trường thấy cơ thể mình khoan khoái hẳn, giống như vừa được tắm qua một làn nước mát, giúp cho cơ thể được thông thoáng.
Ngoại trừ việc cơ thể trông có vẻ khỏe mạnh hơn, còn lại thì chẳng thấy gì hết. Hai người nghi hoặc, ánh mắt nhìn sứ giả hiện lên mờ mịt. Sứ giả địa ngục đối mắt với hắn, lạnh nhạt đáp.
“Có những thứ phải tự trải nghiệm mới được hưởng trái ngọt. Đừng bao giờ tìm kiếm sự giúp đỡ từ một người có thể giết chết các ngươi bất kỳ lúc nào.”
Lời vừa dứt, thì một tiếng động lớn bất ngờ vang lên, thu hút sự ý của sứ giả địa ngục. Đình Trường ngỡ ngàng, không thể tin vào mắt mình. Các linh hồn đang hiện rõ trong tầm mắt anh. Đó là những linh hồn mờ nhạt, xanh rờn một sắc màu anh từng thấy trên tivi. Đôi mắt họ vô hồn, còn thân thể thì trắng toát. Càng nhìn lâu, anh càng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Khải Luân lo lắng nhìn anh, anh vỗ nhẹ tay cậu.
“Không có gì đâu, chỉ là tự dưng nhìn thấy rõ các linh hồn thôi.”
“Thấy rõ hơn sao?”
Khải Luân kinh ngạc, cậu liếc mắt về phía sứ giả địa ngục hòng từ đó tìm ra đáp án về hiện tượng này.
Sứ giả địa ngục nhún vai, mãi tới khi bị ánh mắt soi xét của Khải Luân làm cho khó chịu, hắn mới thờ ơ đáp: “Đó là năng lực của kẻ sẽ làm nhiệm vụ dẫn dắt linh hồn. Không gây hại gì cho tên đó đâu mà lo. Mấy hôm trước thì giống như bị cận, còn giờ thì có kính đeo lên thôi.”
Tình yêu của loài người luôn làm sứ giả kinh tởm chết đi được. Bất kỳ thứ gì bắt nguồn từ đó đều dẫn đến sự đau khổ sau này, chẳng hạn như phản bội hoặc ly tán. Những thứ đó luôn làm người ta trở nên yếu đuối, mà hắn thì ghét sự yếu đuối.
Khải Luân gật đầu, miễn không gây hại gì cho Đình Trường thì sao cũng được. Đợi một lúc khi Đình Trường đã thích ứng được với năng lực, cả hai mới tiếp tục lắng nghe sứ giả giới thiệu về nhiệm vụ tiếp theo.
Khói đen chầm chậm bốc lên, từ tay của sứ giả địa ngục hiện lên một cuốn sổ nhỏ, bìa đen với dòng chữ vàng choé. Hai tổ hợp màu trộn lẫn vào nhau càng làm nổi bật hình hài xấu xí của quyển sổ. Đó là một cuốn sổ rách rưới, với những trang giấy bạc màu. Tuy nhiên, thứ ẩn chứa trong cuốn sổ đó lại là sự sống của nhân loại.
“Đây là danh sách những kẻ sắp chết, gồm mười người.”
Tên sứ giả giới thiệu sơ về công việc của người dẫn dắt linh hồn. Cụ thể là vào đúng giờ thần chết điểm danh, những con người này sẽ phải bỏ lại thể xác của mình và đi vào địa ngục. Hai người họ sẽ giúp những linh hồn này thực hiện nguyện vọng cuối cùng, để họ buông bỏ chấp niệm mà rời đi.
“Chúng tôi sẽ giúp thực hiện nguyện vọng cuối và dẫn họ vào địa ngục, nhưng vào bằng cách nào?” Như vậy không khác gì tử thần báo chết cho người khác là bao.
“Khi hoàn thành nguyện vọng thì tự khắc sẽ có cánh cửa mở ra. Các ngươi chỉ việc đi đưa họ đi qua đó.”
Thời gian lắng đọng, nhịp tim thuộc về hai nhân loại vang vọng khắp chốn.
Tên sứ giả quẳng cho cả hai chiếc đồng hồ quả quýt và danh sách rồi nói: “Nhớ là phải chuẩn xác thời gian, nếu không sẽ bị trừng phạt.”
Nói xong hắn lập tức biến mắt trong những cơn gió.
Đình Trường cầm danh sách trong tay, cảm nhận được sức nặng ngàn cân mà nó mang lại. Đây không còn trò đùa hay phim viễn tưởng mà anh thường xem. Đây là sự thật, là số phận của anh và Khải Luân.
Khải Luân vỗ vai anh, ánh mắt tràn ngập động viên, dịu dàng nói với anh: “Chúng ta có nhau. Về nhà thôi anh.”
“Ừm.” Đình Trường đáp lại, đáy lòng nở rộ tình yêu bao la. Đúng vậy, họ còn có nhau.
***
Sau khi trở về, Đình Trường lập tức vào trong phòng tắm pha nước ấm cho Khải Luân. Anh tỉ mỉ chỉnh nhiệt độ vừa vặn, rồi ra ngoài pha một ly sữa để gần bồn tắm. Làm xong xuôi, anh vào phòng chuẩn bị khăn tắm và quần áo đặt ở nơi cậu thường lấy, cuối cùng là ra ngoài gọi cậu vào.
Đình Trường xuất hiện sau lưng cậu, ôm lấy con người đang cuộn mình trên ghế sofa, anh nhẹ nhàng nói: “Vào tắm đi em, anh chuẩn bị xong rồi.”
“Ừm.” Khải Luân nhẹ mỉm cười, quay đầu lại hôn vào má anh mấy cái.
Cậu vào tắm, Đình Trường vào bếp nấu ít đồ cho cả hai. Bình thường việc bếp núc sẽ do Khải Luân phụ trách, vì anh phải đi làm. Tuy nhiên, trình độ nấu nướng của anh lại tốt hơn cậu một bậc, có thể nói một phần cậu bị anh thuyết phục cũng do những món ăn anh nấu.
Anh dựa theo khẩu vị của Khải Luân để nấu, những món ăn do anh làm đều có màu sắc hấp dẫn và bắt mắt người xem. Dạo gần đây, sắc mặt của Khải Luân rất kém, anh lúc nào cũng lo cho sức khỏe của cậu.
Tắm xong, Khải Luân liền ngồi vào bàn ăn. Nhìn một bàn toàn những món cậu yêu thích, khoé mắt cậu cong lên, tựa như vầng trăng treo trên trời. Đình Trường nhìn cậu, cả người liền ngứa ngáy. Cuối cùng, không nhịn được sự thu hút, anh cúi xuống hôn liên tục.
Bữa ăn diễn rất vui vẻ. Đã lâu lắm rồi anh và cậu mới có thời gian để dành cho nhau. Áp lực cuộc sống và lượng công việc quá nhiều đã làm cho những buổi hẹn hò nhỏ của anh và cậu vơi dần đi, tới mức có những ngày, anh chẳng còn hơi sức nào mà trò chuyện tâm tình cùng cậu.
Khải Luân cũng rất hiểu chuyện, chưa bao giờ phàn nàn hay đòi hỏi anh bất kỳ điều gì. Anh dùng tình yêu để tạo ra một chốn về cho Khải Luân, còn cậu đã dùng sự bao dung để yêu thương Đình Trường.
“Anh là tất cả những gì em có.” Khải Luân mấp máy môi, nụ cười của cậu rạng rỡ hơn bất kỳ cảnh sắc nào trên đời.
“Em là nhà của anh.” Đình Trường trao cậu một nụ hôn say đắm.
Bên ngoài, tiếng quạ kêu đinh tai nhức óc, gió thổi lồng lộng khiến lá cây kêu xào xạc. Một đêm dài lại tiếp tục trôi, và những bất ngờ sẽ đến sớm thôi.