Gió luồn vào khe cửa sổ chưa đóng kín, vô tình chạm vào gót chân thuộc thiếu nữ xinh đẹp đang mơ màng ngủ thiếp trên giường. Cô ấy có một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, hàng mi cong vút mơ màng, làn da mềm mại ửng hồng bởi nắng ấm chiếu vào phòng cùng khuôn môi trái tim xinh xắn. Nằm lười biếng trên giường một hồi lâu, thiếu nữ mới miễn cưỡng bị đánh thức dậy bởi tiếng gọi của cô bạn cùng phòng.
“Minh Nguyệt, sao cậu chưa dậy nữa.” Cô bạn hét lớn, thiếu điều chọc thủng cái lỗ tai của Minh Nguyệt.
Cô mệt mỏi ngồi dậy, ánh mắt ráo riết đuổi theo biểu cảm dữ tợn của bạn mình. Minh Nguyệt cong môi, khe khẽ nở ra một nụ cười cầu hòa. Cô quên mất hôm nay mình có tiết buổi sáng, hèn gì mới sáng ra đã phải nhận lấy cơn thịnh nộ của Bảo Ngọc, cô bạn cùng phòng của mình.
“Tớ xin lỗi, qua chạy báo cáo dữ quá! Ngọc cho tớ ba phút, tớ đảm bảo xong xuôi ngay.”
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường để làm vệ sinh cá nhân. Bảo Ngọc nhìn cô hấp ta hấp tấp, đụng chỗ này, té chỗ kia, mà chỉ có thể bất lực thở dài, thay Minh Nguyệt thu xếp mọi thứ cho ổn thỏa.
Minh Nguyệt là một người rất tốt chỉ mỗi tội hơi vụng về. Bạn bè thân thiết đều biết tính của cô nên cũng thường giúp cô. Tính tình của Minh Nguyệt dễ gần nên thường không có xích mích gì với bạn bè cùng phòng.
Bảo Ngọc tiếp tục thay Minh Nguyệt dọn dẹp chỗ nằm. Một lát sau, Minh Nguyệt từ phòng tắm đi ra, chưa kịp chải tóc đã vội lôi kéo bạn mình đi. Trên đường tới lớp, cả hai ghé qua căn tin để ăn vội bữa sáng, thà rằng trễ học một xíu còn hơn bỏ bụng đói đi học, đó là châm ngôn để đời của Minh Nguyệt.
“Mấy ngày cuối năm tớ đi làm ca đêm ở tiệm, nên chắc không về được. Cậu ở một mình trong ký túc ổn chứ?” Bảo Ngọc vừa nhai vội ổ bánh mì, tiện thể nói về kế hoạch của mình trong mấy ngày tới.
“Được mà. Tớ chỉ lo cậu ở lại chỗ làm ngủ không có ngon thôi.” Minh Nguyệt gật gù, chăm chú lắng nghe.
“Không sao, tớ có đem chăn nệm đến đó làm ổ rồi. Ngủ vài ngày cũng không đến mức nào.” Cô bạn khẽ cười, cảm động trước sự lo lắng của bạn mình.
Nắng sớm sưởi ấm bầu không khí vắng lặng của căn tin, tiếng bài giảng từ đâu vang vọng đến, cùng với tiếng cười đùa giữa các bạn sinh viên đang náo nức nói cười cùng nhau.
Đời sống sinh viên cứ chầm chậm trôi qua như thế, tựa như một nốt nhạc bình dị giữa dàn giao hưởng, gieo vào lòng những cô cậu học trò một ký ức an yên ở năm tháng hiện tại, và sâu nặng ở những tháng ngày tương lai.
Minh Nguyệt ngắm nhìn khung cảnh đó, đôi mắt long lanh trong trẻo khắc họa màu của nắng, của những miền ký ức xa xăm, của một tâm hồn nhạy cảm.
Cô đưa mắt nhìn ra khoảng sân trước cửa lớp, bóng dáng của Đình Bá chợt xuất hiện. Anh nhoẻn nụ cười khi bắt gặp ánh mắt của cô rồi vẫy tay chạy sang lớp khác.
Mặt của Minh Nguyệt chợt đỏ lên, Bảo Ngọc ngồi kế bên trông thấy dáng vẻ ấy lập tức trêu chọc: “Thấy tình lang rồi à?”
Minh Nguyệt quay sang cố trừng mắt với cô bạn cùng phòng nhưng cái dáng vẻ ấy chẳng hù dọa được ai lại còn toát lên vẻ hờn dỗi vô cùng đáng yêu.
“Tình lang cái đầu cậu.”
Mỗi lần nhắc đến Đình Bá, mặt của Minh Nguyệt đều bất giác ửng hồng. Cô và anh quen nhau từ những ngày đầu bước chân vào Đại học, đến nay cũng đã hơn một năm rồi. Tuy chuyên ngành khác nhau nhưng tính tình cả hai rất hợp nhau, nói chuyện đều tâm đầu ý hợp. Thiếu nữ nào lại không mơ mộng và Minh Nguyệt cũng như thế. Cô cũng thường vẽ lên một câu chuyện tình lãng mạn và một tương lai đầy hoa mộng với Đình Bá rồi bất giác mỉm cười.
Nhưng dạo gần đây, lòng cô thường dấy lên một suy nghĩ bất an mà chính cô cũng không rõ là do đâu. Bởi lẽ, trời ngoài kia vẫn sáng, con đường vẫn đông đúc người qua kẻ lại, nhưng hồn cô chẳng biết là lạc mất ở nơi nào. Mãi đến khi Bảo Ngọc đánh thức người con gái đang chìm trong mộng tưởng kia bằng cách cốc nhẹ vào đầu cô, Minh Nguyệt mới giật mình tỉnh dậy, mỉm cười cùng bạn mình lên lớp học.
Ở nơi cô không nhìn thấy, nguy hiểm tiềm tàng đã bắt đầu cuộc truy đuổi con mồi.
***
Sứ giả địa ngục, một nhân vật những tưởng chỉ có trong truyền thuyết. Họ thật sự tồn tại, ngự trị ở mọi nơi trên toàn thành phố, tìm kiếm những linh hồn lạc lối và đưa họ đến nơi cần đến.
Nhưng kẻ trùm áo choàng đen kín mít kia lại không phải là một vị sứ giả thiện lương. Hắn khoác lên mình bộ áo choàng, tự nói danh xưng là sứ giả nhưng thật ra là để che đậy bản chất ma quỷ của mình nhằm tiếp cận con người, hay nói chính xác hơn là các linh hồn một cách dễ dàng.
Hắn đang ráo riết truy tìm người phù hợp với bản thân mình, để hắn có thể gieo vào người họ mầm mống của tai hoạ. Hắn đã đi mãi, tìm kiếm mãi trong suốt một thời gian dài, cho đến khi hắn gặp được Minh Nguyệt, một con mồi có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.
Áo choàng đen lẩn khuất xung quanh Minh Nguyệt, dõi mắt theo con mồi của mình suốt một thời gian dài để quan sát. Hắn cảm nhận được con mồi của hắn đang hoang mang lo sợ, dường như ả đã biết được thế lực thần bí của hẳn. Hắn biết cô ả có thể biết được điều đó, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
“Minh Nguyệt, sao cậu chưa dậy nữa.” Cô bạn hét lớn, thiếu điều chọc thủng cái lỗ tai của Minh Nguyệt.
Cô mệt mỏi ngồi dậy, ánh mắt ráo riết đuổi theo biểu cảm dữ tợn của bạn mình. Minh Nguyệt cong môi, khe khẽ nở ra một nụ cười cầu hòa. Cô quên mất hôm nay mình có tiết buổi sáng, hèn gì mới sáng ra đã phải nhận lấy cơn thịnh nộ của Bảo Ngọc, cô bạn cùng phòng của mình.
“Tớ xin lỗi, qua chạy báo cáo dữ quá! Ngọc cho tớ ba phút, tớ đảm bảo xong xuôi ngay.”
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường để làm vệ sinh cá nhân. Bảo Ngọc nhìn cô hấp ta hấp tấp, đụng chỗ này, té chỗ kia, mà chỉ có thể bất lực thở dài, thay Minh Nguyệt thu xếp mọi thứ cho ổn thỏa.
Minh Nguyệt là một người rất tốt chỉ mỗi tội hơi vụng về. Bạn bè thân thiết đều biết tính của cô nên cũng thường giúp cô. Tính tình của Minh Nguyệt dễ gần nên thường không có xích mích gì với bạn bè cùng phòng.
Bảo Ngọc tiếp tục thay Minh Nguyệt dọn dẹp chỗ nằm. Một lát sau, Minh Nguyệt từ phòng tắm đi ra, chưa kịp chải tóc đã vội lôi kéo bạn mình đi. Trên đường tới lớp, cả hai ghé qua căn tin để ăn vội bữa sáng, thà rằng trễ học một xíu còn hơn bỏ bụng đói đi học, đó là châm ngôn để đời của Minh Nguyệt.
“Mấy ngày cuối năm tớ đi làm ca đêm ở tiệm, nên chắc không về được. Cậu ở một mình trong ký túc ổn chứ?” Bảo Ngọc vừa nhai vội ổ bánh mì, tiện thể nói về kế hoạch của mình trong mấy ngày tới.
“Được mà. Tớ chỉ lo cậu ở lại chỗ làm ngủ không có ngon thôi.” Minh Nguyệt gật gù, chăm chú lắng nghe.
“Không sao, tớ có đem chăn nệm đến đó làm ổ rồi. Ngủ vài ngày cũng không đến mức nào.” Cô bạn khẽ cười, cảm động trước sự lo lắng của bạn mình.
Nắng sớm sưởi ấm bầu không khí vắng lặng của căn tin, tiếng bài giảng từ đâu vang vọng đến, cùng với tiếng cười đùa giữa các bạn sinh viên đang náo nức nói cười cùng nhau.
Đời sống sinh viên cứ chầm chậm trôi qua như thế, tựa như một nốt nhạc bình dị giữa dàn giao hưởng, gieo vào lòng những cô cậu học trò một ký ức an yên ở năm tháng hiện tại, và sâu nặng ở những tháng ngày tương lai.
Minh Nguyệt ngắm nhìn khung cảnh đó, đôi mắt long lanh trong trẻo khắc họa màu của nắng, của những miền ký ức xa xăm, của một tâm hồn nhạy cảm.
Cô đưa mắt nhìn ra khoảng sân trước cửa lớp, bóng dáng của Đình Bá chợt xuất hiện. Anh nhoẻn nụ cười khi bắt gặp ánh mắt của cô rồi vẫy tay chạy sang lớp khác.
Mặt của Minh Nguyệt chợt đỏ lên, Bảo Ngọc ngồi kế bên trông thấy dáng vẻ ấy lập tức trêu chọc: “Thấy tình lang rồi à?”
Minh Nguyệt quay sang cố trừng mắt với cô bạn cùng phòng nhưng cái dáng vẻ ấy chẳng hù dọa được ai lại còn toát lên vẻ hờn dỗi vô cùng đáng yêu.
“Tình lang cái đầu cậu.”
Mỗi lần nhắc đến Đình Bá, mặt của Minh Nguyệt đều bất giác ửng hồng. Cô và anh quen nhau từ những ngày đầu bước chân vào Đại học, đến nay cũng đã hơn một năm rồi. Tuy chuyên ngành khác nhau nhưng tính tình cả hai rất hợp nhau, nói chuyện đều tâm đầu ý hợp. Thiếu nữ nào lại không mơ mộng và Minh Nguyệt cũng như thế. Cô cũng thường vẽ lên một câu chuyện tình lãng mạn và một tương lai đầy hoa mộng với Đình Bá rồi bất giác mỉm cười.
Nhưng dạo gần đây, lòng cô thường dấy lên một suy nghĩ bất an mà chính cô cũng không rõ là do đâu. Bởi lẽ, trời ngoài kia vẫn sáng, con đường vẫn đông đúc người qua kẻ lại, nhưng hồn cô chẳng biết là lạc mất ở nơi nào. Mãi đến khi Bảo Ngọc đánh thức người con gái đang chìm trong mộng tưởng kia bằng cách cốc nhẹ vào đầu cô, Minh Nguyệt mới giật mình tỉnh dậy, mỉm cười cùng bạn mình lên lớp học.
Ở nơi cô không nhìn thấy, nguy hiểm tiềm tàng đã bắt đầu cuộc truy đuổi con mồi.
***
Sứ giả địa ngục, một nhân vật những tưởng chỉ có trong truyền thuyết. Họ thật sự tồn tại, ngự trị ở mọi nơi trên toàn thành phố, tìm kiếm những linh hồn lạc lối và đưa họ đến nơi cần đến.
Nhưng kẻ trùm áo choàng đen kín mít kia lại không phải là một vị sứ giả thiện lương. Hắn khoác lên mình bộ áo choàng, tự nói danh xưng là sứ giả nhưng thật ra là để che đậy bản chất ma quỷ của mình nhằm tiếp cận con người, hay nói chính xác hơn là các linh hồn một cách dễ dàng.
Hắn đang ráo riết truy tìm người phù hợp với bản thân mình, để hắn có thể gieo vào người họ mầm mống của tai hoạ. Hắn đã đi mãi, tìm kiếm mãi trong suốt một thời gian dài, cho đến khi hắn gặp được Minh Nguyệt, một con mồi có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp.
Áo choàng đen lẩn khuất xung quanh Minh Nguyệt, dõi mắt theo con mồi của mình suốt một thời gian dài để quan sát. Hắn cảm nhận được con mồi của hắn đang hoang mang lo sợ, dường như ả đã biết được thế lực thần bí của hẳn. Hắn biết cô ả có thể biết được điều đó, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.