• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Thùy Dương vừa vặn skincare xong đã 23 giờ 54 phút, còn 6 phút cô chuẩn bị để gọi video với bạn trai đón sinh nhật cô giống như lần sinh nhật anh vào ngày 22 tháng 8 vừa qua.

Trước sinh nhật anh cô đã cố tình chuẩn bị quà để gửi qua Singapore cho anh, còn cố tình mua thêm một chiếc bánh kem và đợi đúng qua 00:00 để gọi cùng chúc mừng sinh nhật anh.

Lúc đấy Đặng Minh Duy đã rất bất ngờ, anh còn không nghĩ ra được cô còn mua bánh kem rồi thổi nến hộ anh.

Và sinh nhật lần này của cô anh cũng sẽ làm thế.

“Thế bánh kem tao mua thì sao?” Uyên liếc nhìn Ngô Thùy Dương hỏi.

“Nói chuyện một xíu thôi, sau đó thổi nến bánh của mày.”

Uyên lắc đầu, rõ ràng là có bạn trai liền quên mất bạn bè.

Đúng 00:00 ngày 16 tháng 10, Đặng Minh Duy gọi cho cô, nhưng không phải gọi video mà gọi bằng số điện thoại.

Lẽ nào anh bận nên không thể chúc mừng sinh nhật cùng cô được hay sao?

Ngô Thùy Dương nghĩ ngợi vài giây cũng ấn nghe máy.

Cô còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia nói mấy chữ khó tin: “Em xuống dưới nhà đi.”

“Hả?” Ngô Thùy Dương ngơ ngác.

“Anh đang đứng dưới sân trước tòa E2.”

“Anh á? Sao anh lại đứng ở đấy được?” Ngô Thùy Dương vẫn có chút không tin Đặng Minh Duy đang đứng dưới tòa chung cư cô ở.

Cô mãi mới bình tĩnh để lắp bắp được mấy từ: “Anh về bao giờ?”

“Nhanh lên không nến sắp tắt rồi này.”

Ngô Thùy Dương vẫn ngơ ngác không tin nhưng vẫn luống xuống chạy ra ngoài, vào đến thang máy mới phát hiện ra cô còn đang đi đôi dép bông trong nhà.

Nhưng điều đó không quan trọng, cô vẫn đang không tưởng tượng được là Đặng Minh Duy sẽ về nước, lại còn cố tình đến đúng 00:00 để chúc mừng sinh nhật cô.

Điều này còn khó tin hơn cả lần trước anh bay từ Sài Gòn về tỏ tình với cô.

Trước đó Ngô Thùy Dương vẫn luôn trêu anh, ước gì được ôm người yêu yếuau một ngày dài mệt mỏi thì thích biết bao.

Lúc anh hỏi cô có đặc biệt thích thứ gì không, sinh nhật cô nhất định anh sẽ tặng, cô vẫn nửa đùa nửa thật nói là chỉ muốn gặp anh, lúc đấy anh cũng áy náy bảo khoảng thời gian quay về trường này anh rất bận, không có ngày nào nghỉ ngơi.

Thế nhưng lúc này anh lại bảo anh đang đứng đợi cô dưới nhà.

Ở trong thang máy, Ngô Thùy Dương vô cùng khẩn trương, trách sao thang máy lại chuyển động chậm đến vậy.



Tim đập thình thịch, Ngô Thùy Dương bước ra khỏi thang máy có chút không vững.

Bên ngoài, nhìn qua cửa kính thấy bạn gái anh còn mặc nguyên một bồ đồ ngủ màu hồng rất đáng yêu, chân còn đi dép trong nhà, tay cầm điện thoại vội vàng bước ra.

Đặng Minh Duy mới lấy bật lửa thắp nến lên chiếc bánh kem anh đang cầm trong tay.

Ngô Thùy Dương mở cửa kính lớn dưới sảnh đi ra, thấy bạn trai cô đang cầm bánh kem đứng đó đang nhìn cô cười.

Bỗng nhiên sống mũi cay cay, Ngô Thùy Dương không kiềm lại được liền òa khóc.

Suốt 2 phút vừa rồi từ lúc anh gọi đến lúc được thấy anh, Ngô Thùy Dương vẫn không chắc chắn là có thật hay không, cô có chút không tin lắm.

Nhưng đến lúc này thấy anh, Ngô Thùy Dương không kìm nén được cảm xúc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

“Sao anh lại về?” Ngô Thùy Dương lau nước mắt ngước lên hỏi anh.

“Về đón sinh nhật với em.” Đặng Minh Duy một tay cầm bánh kem, tay còn lại kéo cô ôm ôm.

“Nào, sao lại khóc?” Anh dịu dàng xoa đầu cô.

“Nhưng mà em không dừng khóc lại được.” Ngô Thùy Dương vùi đầu trên vai anh nức nở.

Đặng Minh Duy bật cười xoa xoa lưng cô rồi kéo Ngô Thùy Dương ra:

“Thổi không nến tắt.”

Ngô Thùy Dương ngước lên nhìn anh, rồi lại nhìn bánh kem, cô không biết mình phải làm sao cho xứng với tình cảm anh dành cho cô.

Buổi trưa lúc anh gọi, anh còn vừa kết thúc buổi học và đang ăn trưa để học buổi chiều, nhưng lúc này anh lại đứng ở đây, cố tình trở về để đón sinh nhật cô, chuẩn bị cả bánh kem chỉ để làm cho sinh nhật của cô trở nên đáng nhớ.

Ngô Thùy Dương cố gắng không khóc nữa, chiếc nến trên bánh kem sắp chỉ còn một nửa.

Lúc này cô còn không nghĩ đến việc chụp ảnh chiếc bánh kem, nhắm mắt ước một điều ước.

Mong muốn mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cả hai.

Lúc cô thổi nến xong, Đặng Minh Duy cúi người, nhẹ nhàng hôn cô.

“Chúc mừng sinh nhật công chúa!”

Ngô Thùy Dương không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, cảm giác hai từ cảm ơn như thế nào cũng không đủ, nhưng cô vẫn nói cảm ơn anh sau đó nhón chân hôn anh lần nữa.

“Em cuống quá không kịp quay chụp gì cả, đáng nhẽ ra em phải quay lại khoảnh khắc em chỉ dám mơ đến như này chứ.”

Ngô Thùy Dương ôm anh không nỡ buông, giọng nũng nịu nói.

Đặng Minh Duy vuốt nhẹ tóc cô nói: “Anh quay giúp em rồi.”

Ngô Thùy Dương không tin, ngẩng mặt, chớp mắt nhìn anh xác nhận lại.

Đặng Minh Duy gật gật đầu, cầm tay cô đi lại lấy chiếc điện thoại thoại anh đặt quay ở trên bồn hoa, tất cả góc độ đều rất phù hợp.

Ngô Thùy Dương không tin được anh lại có thể làm được điều này.

Từ ngày yêu Ngô Thùy Dương, anh học được cách quay chụp ảnh, quay video để ghi lại bất cứ khoảnh khắc nào cho cô.

“Ơ… hình như anh quên ấn quay rồi.” Đặng Minh Duy đưa tay tắt video, cố tình trêu cô.

Ngô Thùy Dương đứng hình nhìn anh, cảm giác giống như đang đứng trên mây xong bị đá xuống đất là cảm xúc của cô lúc này.

Tất cả sự cảm động nãy giờ của cô chỉ còn sót lại một chút ít, cô thật lòng muốn đá anh một cái.

“Anh đùa đấy.” Đặng Minh Duy bật cười, anh đưa điện thoại cho cô xem lại video.

Ngô Thùy Dương chăm chú xem hết hơn 5 phút đoạn video vừa rồi, từ lúc cô òa khóc trước mặt anh.



Ngô Thùy Dương vui vẻ ôm eo anh anh, cọ cọ mặt vào ngực anh.

“Em yêu anh nhất trên đời.”

“Thế còn muốn có thêm mấy anh người yêu nữa không?”

“Dạ không, mình anh đủ rồi.”

Nói rồi cô lại nhón chân hôn hôn mấy cái lên khắp mặt anh bày tỏ sự hạnh phúc của mình.

“Anh về mấy ngày?”

“7 giờ sáng mai bay, chiều mai anh còn phải đến công ty.”

Ngô Thùy Dương nghe xong lại đứng hình vài giây.

Cô nhất thời không biết nói gì nữa.

Tự nhiên cảm thấy rất thương anh.

Chỉ vì để làm cô vui, vừa đi học vừa đi làm xong liền bay về nước, chưa được nghỉ ngơi gì đã ở đây với cô, sáng mai nhất định phải dậy sớm để ra sân bay rồi lại tiếp tục công việc.

“Nào, không khóc. Anh không thấy mệt, trên máy bay anh đã ngủ rồi.” Anh cười ôn nhu, xoa xoa vai cô an ủi.

“Em thương anh lắm.” Cô tựa đầu vào ngực anh, vòng tay ôm eo anh thật chặt.

Đặng Minh Duy không nói gì, im lặng tựa cằm lên trán cô.

Hai người ôm nhau, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim đối phương.

Lúc này, nói những lời yêu thương cảm giác như thế nào cũng không thể diễn tả hết được cảm xúc của cả hai.

“Sáng sớm em đưa anh ra sân bay nhé?”

“Không được, một lát nữa lên phòng đi ngủ, anh cũng về đi ngủ một lát. Sáng mai không phải là một môn kiểm tra một môn thuyết trình sao?”

Ngô Thùy Dương vẫn cảm thấy áy náy.

Kỳ thật, cả ngày hôm qua cô cũng đã rất mệt, tưởng chừng như chỉ cần nằm lên giường là liền có thể ngủ.

Lúc đầu chỉ dự định nói chuyện với bạn trai một lát rồi sẽ đi ngủ luôn vì sáng hôm sau tiết học bắt đầu từ 6 giờ 45 mà còn làm bài kiểm tra.

Thế nhưng từ lúc thấy bạn trai, cô không còn chút buồn ngủ nào nữa, hoàn toàn tình tảo để có thể ở cùng nhau đến lúc anh ra sân bay.

Nhưng chắc chắn Đặng Minh Duy sẽ không cho cô làm thế vì cả ngày tiếp Ngô Thùy Dương cũng sẽ vừa học vừa làm từ sáng đến tối, nếu như không ngủ cô sẽ không chịu được.

Ngô Thùy Dương sụt sịt, ngước mặt nhìn anh chằm chằm, rồi lại đưa tay sờ sờ mặt anh.

“Sao thế em?”

“Cảm giác không chân thật lắm, vẫn thấy giống như em đang mơ.”

Đặng Minh Duy bật cười, không nói gì nhẹ nhàng hôn cô một chút, bàn tay vuốt lưng cô, dịu dàng nói: “Đủ chân thật chưa?”

Ngô Thùy Dương không nói gì, ngại ngùng cúi đầu xuống, chui vào ngực anh lại tiếp tục ôm anh.

“Nhưng lát đi ngủ nhớ mơ anh nhiều vào.”

“Chưa bao giờ mơ thấy anh.” Ngô Thùy Dương nói thật.

Đặng Minh Duy bất lực: “Đừng nói những lời tổn thương anh thế.”

Cô cũng không tiếp tục trêu anh nữa.

30 phút rất nhanh trôi qua.



Đặng Minh Duy không nỡ để cô thức khuya đến sáng còn phải dậy sớm học nên bắt cô lên phòng đi ngủ.

“Lên phòng đi ngủ nhé. Anh đi đây.”

“Không.” Ngô Thùy Dương lắc đầu.

“Muộn rồi, đi ngủ đi em.”

Cô vẫn có chút không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ anh ra.

Đợi cô đi vào trong, Đặng Minh Duy mới xoay bước đi.

Anh không về nhà nữa, dù sao cũng đã muộn, về nhà chỉ 4 tiếng sẽ làm phiền bố mẹ đang ngủ, mà anh cũng không nói với bố mẹ là anh về nên trực tiếp bắt xe đến sân bay, thuê khách sạn ngủ tạm 4 tiếng.

Ngô Thùy Dương về đến phòng, có chút buồn bã.

Vừa nãy cô còn có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trên đời, thế nhưng lúc này lại thấy không phải.

“Đi đâu đấy?” Uyên thấy cô đứng thẫn thờ ở cửa cầm chiếc bánh kem thắc mắc.

“Anh Duy về.”

Uyên ngây ngốc, ngạc nhiên hỏi: “Hả? Về bao giờ?”

“Vừa về, nhưng đi luôn rồi. 6 giờ phải ra sân bay.”

Uyên suýt thì buông câu chửi thề, cô mới thật sự không hiểu, sao những người yêu nhau lại có thể làm được những điều không ai làm được như thế kia.

“Gặp nhau 30 phút rồi đi?” Uyên liếc nhìn đồng hồ lại hỏi.

Ngô Thùy Dương lại gật gật đầu.


Uyên không biết nói gì nữa, cô cũng không hiểu được những người yêu đương nghĩ gì.


Chờ mãi Ngô Thùy Dương mới trở về, Uyên cũng phải lấy bánh kem cô mua ra, thắp nến để Ngô Thùy Dương thổi nến tiếp.


Dự là ngày mai cô cũng sẽ phải thối nến thêm rất nhiều lần nữa.


Một ngày sinh nhật vui vẻ từ lúc bắt đầu sang ngày mới đến cuối ngày.


Ở trên lớp các bạn cũng tổ chức sinh nhật cho cô, đến công ty các anh chị trong nhóm cũng mua cho cô một chiếc bánh kem.


Sau giờ làm, Ngô Thùy Dương được bố đón về nhà, mẹ đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, cũng có bánh kem mẹ tự làm cho cô.


Một ngày sinh nhật rất bận rộn, nhưng cũng là ngày sinh nhật ý nghĩa nhất trong 19 năm qua của cô, cũng là năm đầu tiên có bạn trai, một chiếc bạn trai rất tuyệt vời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK