• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại reo chuông, đang đánh răng để chuẩn bị đi ngủ, Ngô Thùy Dương không kịp chạy vào giường lấy điện thoại. Một hồi chuông kết thúc, sau đó không còn thêm một cuộc gọi nào nữa, mà là tiếng thông báo tin nhắn.

Cô vẫn đinh ninh là Uyên gọi, thế nên vừa cầm vào điện thoại định ấn gọi lại thì thấy một cuộc gọi nhỡ từ Đặng Minh Duy, sau đó là một tin nhắn với nội dung ngắn gọn “Nói chuyện với em được không?”

Xem xong tin nhắn, bỗng nhiên tim đập thình thích, Ngô Thùy Dương không lý giải được là tại sao, có một chút ngạc nhiên cũng có một chút vui vẻ.

Cách đó gần 2 giờ đồng hồ, cô còn nghĩ giữa cả hai lại tiếp tục im lặng cùng nhau, nhưng tự nhiên anh lại chủ động muốn nói chuyện trước khiến Thùy Dương bối rối.

Chần chừ hơn 1 phút, Ngô Thùy Dương gửi lại một tin nhắn:

“Em đây! Có chuyện gì thế ạ? ”

Rất nhanh sau đó, một cuộc gọi từ Đặng Minh Duy được kết nối, phía bên anh có vẻ hơi ồn nhưng xa, có thể là anh đang trốn ở một góc nào đó để gọi cho cô.

Thấy anh im lặng chưa nói gì, Ngô Thùy Dương chủ động lên tiếng:



“Khi nãy em chưa kịp nói, chúc mừng anh và cảm team nha!”

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng khàn khàn, rất giống như đang say:

“Ừm, cảm ơn em!”

“Anh, là đang đi ăn cùng mọi người hả?”

Anh ừm một tiếng, sau đó thì nói bằng giọng rất nhẹ nhàng, trầm ấm, khiến Ngô Thùy Dương bối rối:

“Khi nãy, không biết tại sao lại tắt điện thoại của em mà không nói lời nào. Sau đó anh đã nghĩ rất nhiều. Anh vừa uống hơi nhiều, nhưng anh vẫn biết mình đang nói gì. Cứ cho như là anh mượn rượu để nói những lời này…”

Anh dừng vài giây, như là đang nghĩ xem có nên nói ra hay không, cuối cùng quyết định nói tiếp:

“Những ngày qua không nói chuyện với em, anh cảm thấy rất khó chịu, nhưng anh lại không biết lấy lý do gì để tiếp tục nói chuyện với em. Sợ hỏi han em sẽ thấy anh phiền. Cứ ảo tưởng là em sẽ lấy trận chung kết vừa rồi để chúc anh thi đấu tốt một câu, đáng tiếc là 2 tuần rồi anh im lặng. Em cũng im lặng.”

Ngô Thùy Dương ngạc nhiên, cô không nghĩ đến một người kiêu ngạo như anh lại có thể nói ra những lời như thế, nhưng nghĩ lại là có thể anh đang say, nên cô không nghĩ nhiều nữa, nhưng cũng không biết nói chen vào câu nào, chờ anh nói tiếp.

“Khi nãy, lúc thấy em gọi, anh đã thực sự rất vui, dù là lý do gì, gọi chúc mừng anh xã giao cũng được, chỉ là em gọi là được. Nhưng cuối cùng em lại bảo em ấn nhầm.”

“Trước kia anh vẫn luôn thấy tự tin, vì tất cả những gì anh có và những gì anh có thể làm được. Nhưng cho đến khi gặp em, chưa bao giờ anh lại cảm thấy tự ti đến như thế, anh không biết làm như thế nào để lấy lòng một cô gái xinh đẹp như em. Anh luôn cảm thấy mình không xứng với một người xuất sắc như thế…”

Ngô Thùy Dương sửng sốt, cô thật sự không tin được người đang nói là Đặng Minh Duy, nhưng rõ ràng là giọng của anh, rất quen thuộc, nhưng lại cũng rất lạ, khiến cô không kịp thích nghi được.



“Anh thích em như vậy, em có cảm nhận được một chút nào không?”

Điện thoại đang cầm trên tay bỗng không có lực giữ lại, rơi tuột xuống bàn học, vang lên một tiếng va chạm rất lớn.

Ngô Thùy Dương nhất thời không biết là mình đang tỉnh hay đang mơ.

Đặng Minh Duy thích cô, chính anh vừa tự nói ra những lời đó?

Không tin, không tin, đến bao giờ anh đứng trước mặt cô nói 3 từ đó cô sẽ tin.

Nhưng cũng không tránh được trái tim cô đang đập loạn nhịp, không thể diễn tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, rất hỗn loạn.

Bình tĩnh lại một chút, cô nhặt điện thoại lên, cuộc gọi vẫn đang được kết nối, chỉ là vừa rồi, không biết anh đã nói thêm những gì, cô không thể nghe được.

“Em xin lỗi, vừa rồi wifi yếu, em không nghe được anh nói gì cả ý.”

“Ừ, không sao. Về nước anh sẽ nói lại cho em nghe, được không?”

Là anh đang hứa hẹn điều gì đấy hay sao?

Ngô Thùy Dương thực sự đang ảo tưởng để nghĩ ra là anh hứa, về nước anh sẽ tỏ tình với cô?

“Được, về nước em sẽ mời nhà vô địch đi ăn kem nha!”

Cô nghe được tiếng cười của anh qua điện thoại, chắc hẳn anh đã nghĩ là cô đang làm lơ đi tất cả những lời thật lòng anh nói nãy giờ, cô không để ý đến.


Anh không nói tiếp, cuộc gọi lại rơi vào khoảng lặng hơn 30 giây, cuối cùng Ngô Thùy Dương cũng lên tiếng trước:


“Đặng Minh Duy, trong mắt em anh thực sự rất xuất sắc, em rất ngưỡng mộ anh. Thật đấy!”


“Ừm, anh cảm ơn! Muộn rồi, em đi ngủ đi. Xin lỗi đã làm phiền em.”


“Không phiền tí nào luôn á. Vậy em đi ngủ trước nha! Nhà vô địch thế giới không được phép nói linh tinh như vừa rồi nữa đâu đấy nhé!”


Đầu dây bên kia rất nhiều tiếng ồn, mà Đặng Minh Duy lại không nói thêm gì nữa, Ngô Thùy Dương quyết định tắt điện thoại.


Thùy Dương thả lưng xuống chiếc giường êm ái, cô có quá nhiều thứ phải sắp xếp lại sau cuộc trò chuyện kia, phải nghĩ rất rất nhiều, còn khó khăn hơn cả việc giải bài Toán khó lúc thi học sinh giỏi quốc gia, bởi vì bài Toán sau cũng cũng sẽ có đáp án đúng sai, còn trường hợp này cô không biết như thế nào mới đúng.


Con người này, thật là thích gây tương tư và khiến người ta mất ngủ mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK