Bố mẹ đi làm, em trai đi học, cô cũng không thể làm gì khác ngoài nằm rồi lại ngồi dậy đọc sách, xong rồi xem điện thoại.
Có rất nhiều tin nhắn hỏi thăm và những cuộc gọi nhỡ, cô cũng không biết nên trả lời từ đâu hay gọi là gọi lại cho ai trước.
Ngô Thùy Dương dành ra 30 phút để đọc và trả lời lại tất cả tin nhắn của mọi người do nhắn tin bằng một tay thực sự rất lâu.
Xem tin nhắn cô mới biết, hóa ra cũng thực sự không quá tệ khi cô đã giành được giải “Nữ sinh tài năng”, xem ra đây là giải thưởng an ủi cho thương tích mà cô đang phải chịu sau cuộc thi lần này.
Hoa khôi của cuộc thi lần này là một bạn nữ rất xinh đẹp và nổi tiếng, Ngô Thùy Dương cũng không xa lạ gì với cái tên này nữa, cô rất thường hay thấy xuất hiện trên Tik Tok của mình và cả sự nổi bật trong suốt các vòng thi.
Cô không quá bất ngờ với kết quả vì Nguyễn Lê Tường Vy thực sự xứng đáng.
Mặc dù không đạt được mục tiêu đặt ra, nhưng ít ra so với buổi tối hôm qua, cô đã cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều, đặc biệt sau khi đọc hết tin nhắn quan tâm từ mọi người.
Nhất là tin nhắn của một người hơi đặc biệt: “Em sao rồi? Anh từ sân bay về khách sạn ngủ một giấc giờ mới tỉnh.”
Sau khi đưa cô ra xe để đến bệnh viện chụp X-quang thì Đặng Minh Duy đã trở về Gaming house luôn vì còn nhiều việc phải chuẩn bị cho chuyến đi Singapore 3 tháng.
Tất nhiên cả hai không hề thân thiết đến mức cô biết tất cả công việc việc của anh, mãi đến khi đọc được tin nhắn anh hỏi về kết quả khám như thế nào rồi, anh mới bảo là anh sẽ bay qua Singapore vào sáng sớm, sau đó là cuộc gọi nhỡ nhưng đều không nhận được lời hồi đáp như Ngô Thùy Dương.
Không nghĩ ngợi gì, cô ấn vào gửi tin nhắn thoại cho Đặng Minh Duy vì đang nằm mà một tay không thể nào nhắn tin rất khó.
“Em rất ổn rồi ạ! Cảm ơn anh nhiều vì buổi tối hôm qua, rõ ràng sáng nay phải bay sớm mà vẫn sắp xếp được thời gian đến vì lời hứa với em.”
Rất nhanh sau đó anh đã trả lời lại, tuy nhiên thì cả hai nhắn qua lại không nhiều vì Thùy Dương chỉ có thể dùng voice chat còn anh thì phải đi luyện tập.
Anh bảo rằng 3 tháng sắp tới anh rất bận vì lịch luyện tập dày đặc.
Một năm sẽ có một đợt, sau khi kết thúc giải đấu trong nước thì cả đội phải qua trụ sở chính của công ty ở Singapore để luyện tập chuyên nghiệp nâng cao trình độ cho giải đấu quốc tế, thế nên các tuyển thủ đều không có nhiều thời gian để sử dụng mạng xã hội để “cua gái”.
Ngô Thùy Dương còn đang nằm xem lại phần trình diễn buổi tối chung kết của cô thì vừa nghe 2 tiếng gõ cửa, cô chưa kịp làm gì thì cánh cửa mở ra, Tú Uyên bước vào trên tay cầm theo một túi đồ ăn vặt cho cô.
“Tụi nó định kéo cả lớp qua thăm mày mà tao bảo thôi, ai lại để các bạn thấy bộ dạng thảm hại của mày như này đâu đúng không?”
Thùy Dương bĩu môi, chống tay ngồi dậy nói:
“Cũng hơi, nhưng mà tao chỉ bớt xinh một tí thôi.”
“Nghe cái giọng là thấy chắc không buồn nữa đâu nhỉ?”
“Không, tao vẫn buồn. Để hết buồn thì tao nghĩ mày và Tuấn Anh nên đi mua cho tao 2 ly Cream Frappuccino thì có khi đỡ buồn hơn 1 tí á.”
“Cút!”
Trịnh Tú Uyên suýt chút nữa đã cầm gối ném vào người cô, cũng may nhớ ra người bạn đang thương tích đầy mình nên đã dừng lại.
Nhưng làm gì có ai buồn mà đòi hỏi nhiều như thế không?
Thùy Dương thở dài rồi cầm ly trà sữa uống một hơi, việc nên làm nhất mỗi khi buồn chỉ có thể là ăn uống thật nhiều.
“Túi áo Zara hôm qua là của mày đúng không? Lúc tao bảo không phải mà chị nào ý cứ bảo của mày vì thấy mày cầm vào.”
Ngô Thùy Dương vừa nghe đến túi áo liền dừng việc uống trà sữa, đưa mắt long lanh nhìn Uyên, không phải Uyên đã không cầm về cho cô đấy chứ?
“Không cần về à?”
“Có, nhưng tự nhiên đi mua áo lúc nào thế, còn lắm tiền mua Zara?”
Cô thở phào một cái, tiếp tục uống trà sữa rồi nói: “Anh Duy tặng tao đấy.”
“Duy nào?”
“Đặng Minh Duy”
Trịnh Tú Uyên nghe thì có vẻ không tin, nhưng với cái khuôn mặt rất thản nhiên và không phải đang đùa của Thùy Dương thì có vẻ là đúng, nhưng mà cũng hơi lạ, không phải bạn cô lại quen thêm một người nào nữa có tên giống Estella đấy chứ?
Nhận ra khuôn mặt biểu cảm có chút không tin của bạn mình, Ngô Thùy Dương đành phải kể lại câu chuyện cô bình luận trêu anh rồi không ngờ được anh mua cho một cái giống hệt của anh rồi mang tặng cho cô.
“Vậy là áo này của Estella mua cho mày á?”
Thùy Dương gật gật đầu nhưng không nói gì cả, tại sao bạn cô lại có thể ngạc nhiên như thế nhỉ?
Ừmmm… thực ra chính Ngô Thùy Dương cũng thấy ngạc nhiên.
Sau đó Trịnh Tú Uyên ngồi suy nghĩ, một lúc không thấy nói gì, sau đó nói một câu làm Dương đang uống trà sữa liền bị sặc cay cả sống mũi.
“Vậy thì, chắc chắn là Estella thích mày rồi!”
Dừng lại vài giây Uyên lại nói tiếp: “Không lý nào tự nhiên ổng lại đi xem mày, bao nhiêu sự kiện được mời chẳng thèm đi, lại xuất hiện đi xem mấy cuộc thi như này. Đã thế lại còn tặng áo, mày có thấy vô lý không?”
Ngô Thùy Dương không nói gì cũng gật gật đầu.
Nếu Đặng Minh Duy thích cô là thật thì cũng không quá vô lý vì cũng không phải lần đầu cô được trai đẹp để ý.
Nhưng mà là Đặng Minh Duy thì…
Càng nghĩ càng thấy cứ sao sao, Ngô Thùy Dương vội xua tay giải thích:
“Bọn tao là anh em tốt, ổng còn hứa vào đại học sẽ giới thiệu cho tao một anh đẹp trai cao m8 rồi.”
“Cũng đúng, xét về gu chung của mấy ông nổi tiếng thường sẽ thích các bạn nữ cũng hơi nổi tiếng, xinh đẹp các thứ chứ không ai lại đi thích một đứa học sinh cấp 3 lại còn dở hơi như mày được.”
“Tao cũng xinh, anh Duy bảo thế.”
Trịnh Tú Uyên đưa mắt liếc nhìn Ngô Thùy Dương: “Ghét thế nhờ! Một anh Duy, hai anh Duy, mày thích Đặng Minh Duy đúng không?”
“Không phảiiiii!”
Ngô Thùy Dương liền gào lên phủ nhận, cô không biết là lúc này hai má của mình đã ửng hồng và rất dễ để Tú Uyên nhận ra.
Uyên đã nằm lăn ra giường cười ngất, biểu hiện của người lần đầu thích ai đấy có muốn giấu cũng khó mà.