Ngô Thùy Dương liếc nhìn anh, giả vờ khó chịu: “Anh bỏ ra, mọi người thấy bây giờ.”
Đặng Minh Duy không vui nói: “Anh không quan tâm. Ai lại làm gì để em khó chịu rồi?”
“Em khó chịu bao giờ?”
“Còn không à? Hai chữ khó chịu viết luôn lên trán em rồi đây này.” Anh đưa tay gõ trán cô.
“Xin lỗi, cơ mặt em nó vậy, không thể tươi cười và nói giọng dịu dàng được như các chị gái xinh đẹp vừa rồi nói chuyện với anh.”
Đặng Minh Duy à một tiếng.
Thì ra là thế.
Cô không vui vì vừa rồi anh nói chuyện với gái xinh theo nhận xét của cô.
Cô không để anh kịp nói gì nữa, cô chạy lên khoác tay Uyên đi trước.
Sau đó cả team lên xe đi ăn cùng chủ nhiệm câu lạc bộ cùng vài người trong đội tuyển thể thao điện tử, Đặng Minh Duy không có cơ hội để giải thích bất cứ điều gì.
“Mày giận dỗi thật đấy à?” Uyên liếc nhìn Ngô Thùy Dương.
Trước giờ cô không phải người thích kiếm chuyện giận dỗi người khác, càng không vô lý đến mức chỉ vì bạn trai nói chuyện với người khác giới liền giận dỗi nên Uyên không tin cô dỗi Đặng Minh Duy.
“Cố tình trêu cho vui.”
Thu Hà đi bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng rồi, thằng này nó quen được người khác yêu thích rồi nên nó không biết mùi bị ghét bỏ như nào đâu. Dỗi vài hôm cho biết.”
Uyên chỉ thở dài: “Nhưng vấn đề là bạn em dễ bị dụ chị ạ. Lát nữa anh Duy chỉ cần cầm hộp kem đứng trước mặt nó nói mấy lời ngọt ngào nó liền bị xem như không có chuyện gì liền.”
Ngô Thùy Dương bĩu môi, đúng là cô không được lý trí lắm trong chuyện tình cảm, đặc biệt là đối phương còn đẹp trai.
Cô không nỡ đi giận dỗi trai đẹp nhà cô được.
Sau đó, cả Thùy Dương cùng Uyên dẫn Thu Hà vào các quán ăn mà hai người hay ăn, từ ăn bữa chính cho đến bữa phụ, ngay cả các loại nước uống hay đồ ăn ngọt cũng không bỏ qua.
Mãi đến 3 giờ chiều Thu Hà mới về lại Gaming house, còn Ngô Thùy Dương và Uyên lên xe bus về nhà.
Vốn dĩ nếu như không dỗi anh thì cô cũng vẫn phải về nhà vì buổi chiều sẽ ăn cơm ở nhà bà nội.
Ông bà nội có 3 người con, bố Ngô Thùy Dương là con trai đầu, đến cô hai, rồi tới chú út.
Mà cô ruột đã lập gia đình và làm việc ở nước ngoài, hơn một năm mới về nên cả gia đình lớn lâu lắm mới đoàn tụ, Ngô Thùy Dương lại còn là cháu gái duy nhất trong nhà, được cưng chiều vô cùng cho nên nếu cô có phải đi học thì mọi người cũng sẽ lên rước về.
Huống hồ gì còn chưa phải đi học, Ngô Thùy Dương không thể trốn để ở lại đi chơi với bạn trai.
Hơn nữa, cô còn đang giả vờ dỗi anh cơ mà.
Chú út lúc này thì không còn trêu cô ảo tưởng được nữa.
Lần trước Ngô Thùy Dương khoe ảnh chụp chung với bạn trai chú cũng không tin, mà cho xem tin nhắn mở ra trang cá nhân của anh chú cũng kêu là giả, cho đến khi cô gọi video với Đặng Minh Duy trước mặt chú và bắt anh gọi một tiếng chú chú mới tin.
“Điện thoại chị đâu rồi?”
Ngô Thùy Dương đang trò chuyện cùng mọi người trong nhà thì Tùng Dương chạy từ trên phòng khách xuống hỏi.
Ngô Thùy Dương không biết cậu hỏi làm gì cũng trả lời: “Ở nhà.”
“Bảo sao.”
Tùng Dương thở dài một tiếng rồi lại gõ gõ cái gì đó vào điện thoại, chắc là đang nhắn tin với ai đó, Ngô Thùy Dương nghĩ vậy.
“Làm sao?” Ngô Thùy Dương lại hỏi.
“Bạn trai chị hỏi em có phải chị đang không vui không? Hỏi chị đang làm gì mà gọi không được.”
Ngô Thùy Dương cũng không bất ngờ, mỗi lần về nhà anh không liên lạc được với cô quá 6 tiếng thì đều nhắn tin hỏi Tùng Dương xem cô đang làm gì.
“Bảo là chị cố tình không thích nghe đấy.”
Ngô Thùy Dương nói rồi quay qua nói chuyện với cô và chú út tiếp.
Cũng không phải là cố tình không nghe điện thoại của anh mà là từ lúc về đến nhà Ngô Thùy Dương không có thời gian xem điện thoại.
“Lại giận dỗi bạn trai hả?”
“Vẫn không hiểu sao Dương nhà mình cua được Estella.” Chú út vẫn có 1001 câu hỏi chủ đề này mặc dù cô luôn miệng trêu là anh theo đuổi nhưng chú nhất định không tin.
Cô còn chưa kịp nói gì thì Tùng Dương lại đưa điện thoại cho cô, cô liếc nhìn qua thấy chữ “Anh rể” hiện trên màn.
Từ bao giờ anh em nhà này thân thiết với nhau thế?
Mẹ đang ngồi ở gần, lại còn có cô hai và chú út, Ngô Thùy Dương không thể tiếp tục giả vờ giận dỗi người yêu được nữa, liền cầm điện thoại đứng lên đi ra ngoài nghe.
Cô chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia giọng nói dịu dàng của Đặng Minh Duy truyền đến: “Anh qua gặp em được không?”
Ngô Thùy Dương ngồi trên chiếc xích đu mây ngay cạnh hồ cá, cố ý xoay xích đu từ bên này qua bên kia rồi thả ra để nó tự động xoay vòng rồi mới lên tiếng: “Anh đoán xem.”
“15 phút thôi, à 20 phút đi. Gặp một chút rồi anh về, được không em?”
Ngô Thùy Dương không có cách nào chống cự được với cái giọng nhẹ nhàng kia của anh, khóe môi mở nụ cười vui vẻ, tuy nhiên lời nói ra vẫn còn giận dỗi: “14 phút.”
Đặng Minh Duy bên kia bật cười, cô nói lại anh như thế chứng tỏ đã không còn giận gì nữa rồi.
Anh chưa kịp nói thêm gì thì Ngô Thùy Dương lại tiếp tục ra điều kiện: “Em muốn ăn kem.”
“Đang đau bụng không ăn kem, hôm sau ăn bù nhé?”
Ngô Thùy Dương bĩu môi, buổi trưa đi ăn chè cô còn không dám ăn đá vì sợ đau bụng, nhưng cứ nghĩ đến kem là cô lại muốn bất chấp.
Thấy cô không nói gì anh lại nói tiếp: “Mẹ vừa đi Nhật về, có gửi Mochi cho em, rất nhiều vị.”
“Sao sáng nay anh không đưa cho em?”
“Sáng nay có người tỏ ra không quen anh.”
“Cho anh 1 tiếng để mang mochi của cô giáo em cho em.”
“Không cần, anh cho em 5 phút để đứng ở cổng nhà.”
Ngô Thùy Dương hả một tiếng.
Hóa ra là, anh đã đến cổng nhà cô rồi mới gọi.
Thế nếu như Tùng Dương cũng không nghe máy thì anh sẽ đứng đợi sao?
Ngô Thùy Dương ôm đầu thở dài một tiếng, cô thật sự là tội lỗi mà.
“Anh có thể nào đi bộ thêm 100m, sau đó đến ngã ba thì rẽ trái, rồi đi thẳng lên 300m để đón em được không?” Ngô Thùy Dương hạ giọng nũng nịu.
Đương nhiên Đặng Minh Duy cũng không thể chống đỡ được mỗi khi cô làm nũng.
Anh liền đồng ý, tắt xe rồi xuống đi bộ.
Ngô Thùy Dương chạy vào nhà trả điện thoại cho Tùng Dương rồi chào ông bà, xin phép được về trước.
Cả nhà đều không biết nói gì, có mỗi đứa cháu gái thì vừa nghe bạn trai gọi đã không cần quan tâm ai nữa rồi.