Ngô Thùy Dương vẫn biết mình rất vô lý, mà như Uyên nói là dở dở hâm hâm, là nếu như cố tình tìm cách liên lạc với cô thì chắc chắn cô cũng không cho cơ hội nếu cô vẫn chưa tự nguyện gỡ chặn, nhưng nếu không thể liên lạc được cô lại cảm thấy có chút không vui, cảm giác không được quan tâm.
Bởi vì nếu như Tuấn Anh rất hay bị chặn thì cũng là bạn bè, nhưng Đặng Minh Duy đâu còn là mối quan hệ bạn bè bình thường?
Ngô Thùy Dương lần này không nghĩ quá nhiều, đúng hai ngày cô có quá nhiều việc phải làm, đều bận rộn cả ngày nên không có thời để ý đến điện thoại xem có ai nhắn tin hay gọi hay không.
Buổi chiều đi học quên không mang điện thoại, sau đó lại tiếp tục ở lại đi tập nhảy, Ngô Thùy Dương không kịp về lấy điện thoại nên đi thẳng đến nhà bé học sinh để dạy cho xong buổi tối.
Ở lớp cô dụ Uyên cùng các bạn ăn kem, ăn tận 3 cái kem chanh trong giờ ra chơi giữa cái thời tiết chỉ dưới 14 độ, kết quả là cổ họng có chút đau.
Mà rõ là lúc đi học là 1 giờ chiều, có chút nắng, Ngô Thùy Dương thấy không quá lạnh nên không mang theo khăn và bao tay, trời tối, thời tiết xuống thấp hơn, lúc này ngồi trên xe bus đôi bàn tay cô đang lạnh cóng, cổ không được giữ ấm nên có chút khó chịu.
Đứng trước cổng nhà ấn chuông, một lúc sau bác giúp việc ra mở cửa, ngạc nhiên hỏi Thùy Dương:
“Hôm nay cũng học hả con?”
Ngô Thùy Dương cũng thắc mắc trước câu hỏi đó, ngơ ngác:
“Dạ?”
Bác giúp việc vừa đóng cửa vừa quay lại nói với cô: “Hôm nay nhà có khách, bác tưởng là sẽ được nghỉ, chắc là bé Vy vẫn học bình thường. Con vào đi.”
Ngô Thùy Dương cũng không biết là có dạy hay không, bởi vì cô đã không xem điện thoại từ sáng, đi làm xong về ăn cơm xong cùng Uyên đi học luôn mà không cầm thêm điện thoại luôn.
Lúc này, trong phòng bếp tiếng mẹ của Minh Vy vọng ra, hỏi xem có phải Thùy Dương không.
Ngay sau đó thì đi ra, Ngô Thùy Dương từ cửa phòng khách đi vào thêm một chút, trong nhà có hệ thống lò sưởi, vẫn là ấm áp hơn bên ngoài.
Không quá tò mò nhưng phòng bếp không gian mở, từ phòng khách vẫn có thể nhìn thấy ở phòng bếp, đúng là có khách.
Nhưng mà ngoài bố của bé Minh Vy, cả Minh Vy thì cô còn quen thêm 2 người trong đó nữa.
“Cô nhắn tin cho con từ sáng, hôm nay nhà cô có khách, định xin cho em nghỉ. Nhưng thôi nếu đến rồi thì em sẽ lên học.”
Ngô Thùy Dương nhìn người đang ở bàn ăn nhìn ra, nhất thời không nghe được phụ huynh nói cái gì. Hơi xa, không biết độ cận chỉ 0.5 của cô có phải nhìn nhầm hay không?
Bé Minh Vy ngồi trên bàn ăn đang cầm ly nước cam, tay còn lại vẫy vẫy tay với cô, mỉm cười rất tươi.
Đặng Minh Duy chắc hẳn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, khuôn mặt ngơ ngác nhìn Thùy Dương, quên cả việc bóc tôm cho Minh Vy.
Cô ngơ ngác, không ngờ là có thể gặp Đặng Minh Duy ở đây, lại còn có cả Lê Nguyễn Tường Vy, cô có biết qua lần tham gia cuộc thi “Beauty and Charm”, là hoa khôi cuộc thi đó.
Vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra cả, cô đang cố sắp xếp lại những thông tin bất ngờ trong đầu, vẫn hơi rối.
“Con xin lỗi ạ, tại con quên không xem điện thoại nên không biết cô có nhắn tin. Nếu không thì buổi tối nay nghỉ cũng được cô ạ.”
“Không sao, em cũng không có việc gì cần phải nghỉ học cho lắm. Chắc chưa ăn gì đúng không? Vào ăn cùng mọi người nhé?”
Ngô Thùy Dương lắc lắc đầu, nói dối: “Con ăn rồi ạ! Cô vào dùng bữa tiếp đi ạ!”
“Vậy đợi em một lát nhé, cũng chưa đến giờ. Con lên phòng em trước nhé!”
“Vâng ạ!”
Ngô Thùy Dương không nhìn về phía phòng bếp thêm lần nữa, khoảnh khắc cô thấy Đặng Minh Duy là đã thấy bản thân không ổn lắm, chính là tim đập rất nhanh.
Còn định quay bước lên phòng trước thì Đặng Minh Duy từ bàn ăn xin phép đứng lên một lát, anh cũng đang không hiểu chuyện gì xảy ra, không ngờ Ngô Thùy Dương lại chính là “chị gái xinh đẹp” mà em gái hay nhắc đến, cũng không ngờ “em học sinh đáng yêu” mà Ngô Thùy Dương nhắc đến là em gái mình.
Ai bảo anh có người để quan tâm rồi thì cần quan tâm gì đến “chị gái xinh đẹp” mà em gái có nhắc đến kia là ai.
Mà điều quan trọng hơn nữa là, anh đang muốn hỏi tại sao cô không quàng khăn, không đeo bao tay và ăn mặc có chút mỏng manh, chóp mũi do lạnh quá đã ửng đỏ.
“Mẹ, con nói chuyện với bạn con một lát ạ.”
Nghe Đặng Minh Duy gọi mẹ Minh Vy một tiếng mẹ khiến Ngô Thùy Dương sửng sốt, nãy giờ cô vẫn đang nghĩ là người quen, nhưng hóa ra anh lại là anh trai của Minh Vy.
Lúc nghe đến tên của Đặng Minh Vy, cô có chút nhớ đến anh, nhưng cuối cùng thì cũng không để ý, vì không nhẽ lại có thể trùng hợp đến như thế.
Mẹ Đặng Minh Duy tò mò: “Hai đứa quen nhau hả?”
Ngô Thùy Dương vốn định lên tiếng phủ nhận, đáng tiếc chưa kịp nói gì thì anh đã vâng một tiếng.
Phụ huynh của học sinh, là cô giáo trên trường, sớm muộn gì cũng có môn học cùng, giờ lại thành mẹ của ‘người đang mập mờ”, vậy nếu sau lỡ có yêu nhau thật thì không phải đây là mẹ của bạn trai hay sao?
Dù có thế nào thì Ngô Thùy Dương vẫn vô cùng bối rối, cái sự trùng hợp này quá sức tưởng tượng của cô rồi.
Mẹ Đặng Minh Duy nhìn Thùy Dương rồi lại nhìn biểu cảm khẩn trương của anh, không cần nghĩ nhiều cũng biết là mối quan hệ gì, không phải là người yêu, người yêu cũ thì là trong mối quan hệ sắp thành người yêu, hoặc là có liên quan đến hay chữ tình yêu chứ không phải bạn bè bình thường.
Hơn nữa, mẹ anh cũng biết anh hơn Thùy Dương 4 tuổi, lại cái gì cũng không có điểm chung thì không thể là bạn bè gì được, khóe môi mẹ hơi cong lên cười, sau đó thì không nói gì nữa, đi vào trong bàn ăn.
Ngô Thùy Dương nhớ ra mình vẫn đang dỗi Đặng Minh Duy, cô không liếc anh thêm một cái nào, cất bước lên phòng.
Anh cầm tay cô kéo lại chỗ sopha, như thế thì mọi người trong phòng khách không thấy rõ nữa.
Anh cầm hai tay cô xoa xoa, giọng dịu dàng:
“Sao lại quên không quàng khăn và đeo bao tay rồi? Em vừa từ trường về đây luôn à? Chưa ăn gì luôn đúng không?”
Ngô Thùy Dương không định trả lời, ngược lại cô muốn hỏi anh, nếu như không gặp ở đây thì có phải anh cũng không thèm liên lạc với cô luôn không?
Nhưng nghe cái giọng nhẹ nhàng kia, thêm cả việc anh đang cầm tay cô xoa xoa để ủ ấm đôi bàn tay đang muốn đông lạnh kia của cô thì lại không nói gì nữa, nhưng dù sao cũng có chút tủi thân.
“Anh bỏ tay em ra, mọi người thấy thì không hay. Anh đừng tỏ ra quen biết em như thế, em không biết phải đối diện với mọi người như thế nào cả.”
Ngô Thùy Dương kéo tay mình về, bỏ túi áo rồi quay đi về phía cầu thang.
Mọi người trong bếp nếu muốn quan tâm chỉ cần nghiêng cười một chút thì cũng có thể thấy được hai đứa đang làm gì, nên Ngô Thùy Dương không muốn cùng anh một chỗ như thế, lại còn có cả bố mẹ anh ở đây.
Ngô Thùy Dương lúc này thực sự rất rối loạn.
Mẹ anh là Tiến sĩ, Phó khoa Quản trị kinh doanh của trường kinh tế top đầu cả nước, bố là giám đốc, cổ đông của một công ty lớn và còn có chị gái là tiếp viên hàng không của hãng bay được mệnh danh là hãng bay sang chảnh nhất hành tinh.
Trước kia đã thấy anh quá xa, không dám với tới, lúc này lại càng xa hơn, không muốn trèo cao.