• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy em định giấu chị về mối quan hệ giữa em và Thẩm tổng tới bao giờ đây? Đừng nói với chị là em làm tình nhân của người ta."

Vân Mộng Dao khẽ cười khổ, bắt đầu kể hết tất cả mọi chuyện ra cho Đường Cẩm Hi biết.

Cùng lúc đó trong phòng bệnh, Cố Viễn Thành hai tay đút túi đứng cạnh cửa sổ,  ánh mắt hướng ra bên ngoài rồi đột nhiên nói: "Nếu đã tỉnh tại sao lại không để cho cô ấy biết?"


"Chờ mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa trước đã." Thẩm Quân Uyên nằm trên giường bệnh hơi xoay người về phí Cố Viễn Thành, ánh mắt anh không biết từ khi nào trở nên trống rỗng, vô hồn. "Điều tra thế nào rồi?"

Cố Viễn Thành nhướng mày thở hắt nói: "Phải công nhận gia đình cậu toàn là cực phẩm, bọn họ rất biết cách che dấu dã tâm. Nếu như để cho bọn họ biết tình trạng hiện tại của cậu thì chắc cậu cũng đoán ra chuyện gì rồi nhỉ?"

Thẩm Quân Uyên không hề phản bác lại mà chỉ im lặng lắng nghe, sau đó hai người bàn bạc kế hoạch đối phó với những người đã làm hại anh.  Vũng nước đục Thẩm gia này, chỉ cần một mình Thẩm Quân Uyên anh dính vào là được, còn về phần Vân Mộng Dao cô chỉ cần vui vẻ sống và làm theo lý tưởng, ước mơ của mình là được.

Sau khi Cố Viễn Thành rời đi, Thẩm Quân Uyên nằm miên man suy nghĩ.  Anh nhớ lại  cái ngày định mệnh đó,  lần đầu tiên anh gặp Vân Mộng Dao.

***

Ngày hôm đó, anh cùng Thẩm phu nhân đi tham dự tiệc sinh nhật tròn năm tuổi của con gái một người bạn của bà.  Thẩm Quân Uyên khi đó tuy mới chỉ là cậu nhóc tám tuổi nhưng tính cách lại có chút lạnh nhạt, trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng trang lứa.  Sở dĩ tính cách anh như vậy là vì từ khi mới biết chữ anh đã phải tiếp nhận những bài học, bài huấn luyện để có thể trở thành một người thừa kế của gia tộc. Nói đúng hơn là anh sẽ trở thành một con rối của Thẩm lão gia thay Thẩm lão gia đứng ra điều hành công ty giúp ông ta. Chỉ có điều Thẩm lão gia lại không ngờ rằng Thẩm Quân Uyên khi lớn lên đã dần dần thoát khỏi sự khống chế của ông.

Ban đầu, khi nghe Thẩm phu nhân đề nghị, Thẩm Quân Uyên đã nhất quyết không chịu đi, anh cho rằng những bữa tiệc như vậy sẽ có trẻ con, mà trẻ con thì lại rất phiền phức nhưng dưới áp lực và quyền uy của mẹ, anh buộc phải mặc lên mình bộ vest do bà tự chọn rồi theo bà tới bữa tiệc.

Trong bữa tiệc, Thẩm Quân Uyên nhàm chán ngồi một góc tách biệt hoàn toàn với lũ trẻ do khách mời đưa theo. Thi thoảng có vài cô nhóc cảm thấy Thẩm Quân Uyên đặc biệt dễ nhìn cho nên đã mạnh dạn chạy tới làm quen nhưng đều bị anh triệt để làm lơ cuối cùng đành phải từ bỏ ý định của mình.

Thẩm Quân Uyên ghét bỏ nhìn đám nhóc, trong lòng thầm nghĩ 'Đám nhóc này thật ồn ào' mà quên mất rằng chính bản thân anh cũng đang là trẻ con.

Chợt thấy bảo mẫu bế một bé gái tới gần chỗ mình, Thẩm Quân Uyên thầm nghĩ 'lại thêm một đứa trẻ phiền phức nữa' nhưng khi nhìn thấy cô bé xinh xắn, đáng yêu lại mềm mềm như cục bông, gương mặt Thẩm Quân Uyên thoáng đỏ ửng. Tuy rất nhanh anh đã điều chỉnh lại được cảm xúc nhộn nhạo trong lòng nhưng vẫn không kìm được mà nhìn cô bé thêm một chút.

Cô bé đáng yêu đó chính là Vân Mộng Dao khi còn nhỏ.

Bảo mẫu đặt cô bé xuống cùng chơi với đám trẻ sau đó thì tới một chỗ gần đó canh chừng.  Vân Mộng Dao chơi với đám nhóc một lát  rồi phát hiện Thẩm Quân Uyên ngồi một mình trong góc. Thấy cô nhìn Thẩm Quân Uyên, mấy cô bé vừa bị anh từ chối liền nói nhỏ với cô, nhưng những điều đó lại không thể ngăn cản cô đi tới cạnh anh.

"Anh ơi, anh có muốn ăn kẹo không?" Vân Mộng Dao chìa bàn tay nho nhỏ, múp míp của mình ra trước mặt anh. Cô bé thấy anh trai mình vừa bắt chuyện thật là đẹp trai cho nên gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự thích  thú.  Trẻ con thì khá là đơn thuần, chỉ cần một người hoặc một vật nào đó trông đẹp mắt đối với chúng thì chúng nhất định sẽ yêu thích  và  tìm cách tiếp cận.

Thấy anh đẹp trai trước mặt không phản ứng, cô bé liền trèo lên chiếc ghế bên cạnh anh, nhưng nào ngờ do bản thân quá thấp bé khiến cho cô không thể trèo lên trên.  Cô bé vì không trèo lên trên ghế được thì gấp đến độ gương mặt nhỏ xinh nhăn nhó. Lúc này đột nhiên người ngồi trên ghế nhảy xuống, anh dùng hết sức của mình để có thể bế cô bé ngồi lên.

"Oa... anh khỏe quá. Cho anh kẹo nè." Cô bé hâm mộ nhìn anh, đôi mắt to tròn long lanh giống như có hàng hàn ngôi sao tỏa sáng trong đó khiến cho anh có chút ngẩn ngơ. Dường như có một thứ cảm xúc kì lạ dấy lên trong lòng. Tuy nhiên, anh lại không thể hiểu cảm giác đó có nghĩa là gì, phải chăng nó được gọi là tình yêu như những gì trên mạng nói.


Thẩm Quân Uyên nhận lấy chiếc kẹo trên tay Vân Mộng Dao rồi đút vào túi áo vest, sau đó không nhịn được mà xoa đầu cô. Mấy bé gái khác thấy thế cũng vây quanh hai người, bọn chúng dường như đã quên chuyện bản thân bị anh làm lơ trước đó.


***


Tiếng cửa mở đột ngột vang lên kéo Thẩm Quân Uyên ra khỏi dòng hồi tưởng, anh nghe thấy tiếng bước chân tới gần giường bệnh của mình, mùi nước hoa nồng đặc khiến cho anh cảm thấy buồn nôn, tuy nhiên hiện tại anh đang đóng vai một người đang hôn mê cho nên không thể bày tỏ bất cứ thái độ gì.


"Nếu như anh nghe lời thì mọi chuyện đã không trở nên như thế này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK