• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ còn vài ngày nữa là đến giao thừa, ba mẹ Vân Mộng Dao đều đã xách hành lý đi ra nước ngoài du lịch cho đến hết kỳ nghỉ lễ. Ở kiếp trước, Vân Mộng Dao và Thẩm Quân Uyên sẽ như thường lệ mà  phải tới căn nhà mà ba mẹ anh đang ở ăn Tết. Nhưng hiện tại, Vân Mộng Dao chính là một cô dâu nhỏ mới về nhà chồng cho nên dịp Tết đầu tiên sau khi về nhà chồng sẽ được ăn ở nhà cũ của Thẩm gia. Nơi đó cũng chính là nơi tổ tiên Thẩm gia sinh sống qua bao đời.

Nhà cũ Thẩm gia được xây dựng theo phong cách phương Đông, nơi đây mặc dù đã được trùng tu nhiều lần nhưng vẫn không làm mất đi vẻ trang nghiêm, cổ kính của nó.  Căn nhà được xây dựng trên một ngọn núi cách xa thành phố,  xung quanh bao bọc là cây cối, không khí trong lành thoáng đãng khác xa với thành phố đầy khói bụi.


Trước kia, toàn bộ con cháu Thẩm gia đều sẽ ở chung trong nhà cũ, tuy nhiên hiện tại nơi ấy chỉ còn có Thẩm lão gia cùng Thẩm lão phu nhân sinh sống, các con cháu trong nhà cũng chỉ trở về vào những dịp lễ lớn.

Trên đường tới nhà cũ,  Vân Mộng Dao cứ cảm thấy trong người khó chịu, mí mắt cô đột nhiên  giật giật, cảm giác không ha đột nhiên nhói lên trong lòng cô. Thấy sắc mặt Vân Mộng Dao có vẻ không được tốt cho lắm, Thẩm Quân Uyên ho rằng cô là vì lần đầu tiên tới nhà cũ Thẩm gia nên trong lòng lo lắng liền nắm tay cô an ủi. Cảm nhận được bàn tay truyền đến hơi ấm, Vân Mộng Dao liền quay sang nhin người bên cạnh. Thẩm Quân Uyên cũng đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng khiến cho cô  an tâm phần  nào.  Vào đến nhà, Vân Mộng Dao cởi giày thay dép lê ra thì dự cảm không hay lại một lần nữa nhói lên trong lòng cô.

Hai người cùng nhau đi vào trong nhà. Vừa vào đến nơi, Vân Mộng Dao đã thấy Hồ Lệ Tinh đang cùng Thẩm lão phu nhân nói chuyện rất vui vẻ, hai người kẻ xướng người họa hăng say mà không để ý một nhà Thẩm Quân Uyên đã tới.

Vân Mộng Dao trong thoáng chốc đã hiểu ra cô dự cảm không hay là do có sự xuất hiện của Hồ Lệ Tinh.

Lúc này, Thẩm lão gia từ bên ngoài vườn đi vào, trên tay ông cầm cây quải trượng, đi đằng sau còn có quản gia cùng với vài người hầu. Khi nhìn thấy một nhang bốn người vẫn đứng ngoài cửa, Thẩm lão gia gõ nhẹ cây quải trượng xuống đất nói: "Tới rồi à? Tôi còn cứ nghĩ các anh các chị đã quên lão già này rồi cơ đấy. Còn đứng đấy làm gì? Mau vào nhà đi."

Nghe thấy tiếng của Thẩm lão gia, hai người phụ nữ ngồi trên sô pha đồng thời xoay người lại. Thẩm lão phu nhân là nhìn mấy người, trong mắt chợt lóe rồi đứng dậy mỉm cười ngọt ngào, nói: "Ai nha, mấy đứa tới từ khi nào vậy? Đều tại bà già này mải nói chuyện không chú ý tới mấy đứa."

"Người già đúng thật là rất lắm bệnh, Lưu quản gia, ông nhớ thường xuyên đặt lịch khám sức khỏe định kì cho bà già kia."

Thẩm lão phu nhân nghe xong, gương mặt khẽ vặn vẹo một chít sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra, khóe miệng cong lên cười gượng.  Thẩm lão phu nhân là người vợ thứ ba của Thẩm lão gia, hiện tại mới chỉ có bốn mươi mốt tuổi,  vốn là bạn thân của  Thẩm phu nhân, xong nhờ mưu mẹo mà quyến rũ được Thẩm lão gia, một bước tiến vào hào môn sống cuộc sống sung sướng. Nhan sắc cũng là vì được bảo dưỡng tốt cho nên thoạt nhìn qua chỉ giống như là mới ba mươi tuổi mà thôi. "Cháu trai vẫn mồm miệng sắc bén như ngày nào nhỉ?"

"Bà già, tuổi cao nên có vấn đề về thị lực à? Tốt nhất là bà nên  gọi tôi giống như những người khác."

"Mấy người có thôi đi không?" Thẩm lão gia gõ mạnh cây quải trượng xuống sàng nhà, giọng điệu có chút tức giận xen lẫn bất lực.


"À đúng rồi, ông xã Lệ Tinh năm nay sẽ ăn Tết cùng với nhà mình, ông cũng biết đấy  người nhà con bé đều ở nước ngoài, một mình con bé ở trong nước cũng không dễ dàng gì. Hiện tại lại là dịp Tết, một mình con bé đón Tết trong nước cũng không tránh khỏi cô đơn, buồn bã. Cho nên em đã gọi con bé tới đây."  Thẩm lão phu nhân chỉ vào Hồ Lệ Tinh. "Hình như, Lệ Tinh chính là bạn học trước kia của Quân Uyên đúng không?"   Nói rồi, Thẩm lão phu nhân nhìn về phía Thẩm Quân Uyên thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh đang nhìn mình, sống lưng bà ta truyền đến một cỗ khí lạnh.


Chuyện cũ của Thẩm Quân Uyên cùng với Hồ Lệ Tinh không ai trong Thẩm gia là không biết. Năm Thẩm Quân Uyên mười tám tuổi đã từng yêu Hồ Lệ Tinh, thậm chí hai người đã dự định sau khi thành niên sẽ kết hôn nhưng Hồ Lệ Tinh lại đột nhiên ra nước ngoài mặc cho Thẩm Quân Uyên có phản đối. Kể từ đó, Thẩm Quân Uyên như trở thành một con người khác, lạnh lùng, trầm ổn hơn rất nhiều.


"Quá khứ đã qua nhắc lại cũng vô dụng, hiện tại mới là quan trọng nhất."  Thẩm Quân Uyên vòng tay ôm eo Vân Mộng Dao, ánh mắt nhìn cô trong thoáng chốc trở nên dịu dàng.


Hồ Lệ Tinh nhìn hai người trước mặt ân ân ái ái, trong lòng ghen ghét không thôi, nhờ cuộc nói chuyện với Thẩm lão phu nhân cô ta đã biết được thân phận thật của Vân Mộng Dao, cô ta cũng đã biết mối quan hệ giữa hai người là gì. Điều này tuy nằm ngoài dự đoán của cô ta nhưng cô ta chắc chắn bản thân hiểu Thẩm Quân Uyên nhiều hơn là Vân Mộng Dao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK