• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em đâu cần phải sợ cái tên phế vật chỉ có thể nằm một chỗ đó làm gì chứ? Ngay cả khi hắn nhìn thấy thì đã sao? Hắn cũng chỉ có thể nhìn chúng ta làm tình trước mặt nhưng chỉ có thể nghẹn khuất trong lòng không thể nói cho ai. Tốt nhất là em mau mau giết hắn đi, sau đó thì toàn bộ tài sản của hắn sẽ thuộc về chúng ta." Thẩm Quân Uyên nói với vẻ mặt nghiêm túc khiến cho đầu óc Vân Mộng Dao trong thoáng chốc trì trệ, ngay sau đó cô lấy lại tinh thần 'xí' một cái nói nhỏ: "Uyên, anh không đi làm diễn viên thì đúng là phí phạm nhân tài quốc gia, nhìn biểu cảm ban nãy của anh suýt khiến cho em nghĩ chúng ta thực sự đang vụng trộm ngoại tình."

Thẩm Quân Uyên nhướng mày, đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào Vân Mộng Dao. Khoảng chừng vài giây sau, khóe miệng anh khẽ cong lên, nói: "Nếu như có một ngày xảy ra loại chuyện như thế này, anh nhất định sẽ tìm mọi cách đánh chết tên đàn ông kia. Nhưng mà bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, mà là nên...". Truyện Khoa Huyễn

Câu cuối, Thẩm Quân Uyên cúi xuống nói nhỉ vài tai Vân Mộng Dao. Sau khi nghe xong, gương mặt Vân Mộng Dao đỏ bùng giống hệt như một trái cà chua chín, cô đưa tay đánh lên ngực anh nhưng đối với anh chút lực đạo đó không đủ để gãi ngứa.


"Dù sao cũng không phải lần đầu, chỗ cần nhìn đã nhìn chỗ cần sờ đã sờ, hơn nữa anh cũng không ngại."

Vân Mộng Dao mặt đỏ tía tai trừng anh: "Anh đứng đắn một chút đi, chỗ này không giống như ở nhà."

"Trước kia chúng ta cũng từng làm ở bệnh viện." Thẩm Quân Uyên xoa xoa chiếc cằm trơn bóng, nhẵn nhụi của mình nói. " Nếu như anh nhớ ban đầu em cũng mói như này, nhưng sau đó em lại là người hưởng thụ nhất. Em còn để lại trên lưng anh..."

"Anh im miệng đi." Vân Mộng Dao vội vàng bịt miệng Thẩm Quân Uyên lại. Theo như cách nói của anh, thì cô mới thực sự là người thèm khát cơ thể anh. Vân Mộng Dao cô đây có mà thèm vào, kể cả anh có tắm rửa sạch sẽ, khỏa thân nằm trên giường chờ cô cô cũng không thèm.

Nghĩ đến cái đêm ở bệnh viện, Vân Mộng Dao lại sầu não không thôi, đêm đó rõ ràng anh chính là người trêu chọc cô trước cơ mà.

"Bây giờ anh cho phép em cào lại. Dù sao anh cũng muốn thử lại cảm giác tuyệt vời khi ấy." Lông mày của Thẩm Quân Uyên khẽ giương lên, khóe miệng vẫn duy trì độ cong. Bàn tay to lớn trượt xuống bên dưới chạm vào vùng đất bí ẩn kia của cô. Khi ngón tay Thẩm Quân Uyên vừa chạm vào nơi đó, toàn thân Vân Mộng Dao như bị điện giật. Hai chân run rẩy vô lực mà khuỵu xuống nhưng Thẩm Quân Uyên đã kịp thời đõ cô dậy và để cho cô tựa vao mình.

Danh đưa tay lột bỏ bộ quần áo mà cô đang mặc, ngắm nhìn thân thể trần trụi, trơn nhẵn lại vô cùng mềm mại trước mặt mình với vẻ mặt thỏa mãn. Đối với cảnh đẹp trước mắt, Thẩm Quân Uyên cảm thấy chỉ nhìn thôi thì vẫn chưa đủ, vậy là anh ngựa quen đường cũ lần mò đến nhũ thịt căng tròn đang mời gọi anh tới thưởng thức mà bắt đầu lưu lại từng dấu vết trên đó.

"Ưm... Uyên, ngày mai chúng ta còn phải quay chương trình. Với lại ban nãy khi Đoàn Tố Tố đến đây, cô ta dã nhìn thấy dấu vết mà anh cố tình để lại trên cổ em." Khi nói ra những lời này, giọng điệu Vân Mộng Dao có chút gấp gáp pha lẫn tức giận. Cô không thể chấp nhận được chuyện Thẩm Quân Uyên để lại cố tình để lại dấu vết kia trên cơ thể mình. Hơn nữa, vị trí đó lại là vị trí dễ thấy nhất. Hiện tại hai người lại đang ở nhà chung mà tổ tiết mục đã chuẩn bị cho các khách mời. Nếu như để mọi người ở đây phát hiện ra chắc chắn Vân Mộng Dao sẽ bị hắt nước bẩn.

"Chỉ với một Đoàn Tố Tố nhỏ bé kia mà đã làm em sợ rồi sao?" Thẩm Quân Uyên nói, hai mắt híp lại hiện ra vẻ hung ác. Nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, Vân Mộng Dao lập tức bị dọa sợ. Thẩm Quân Uyên của cô hôm nay rốt cuộc ăn nhầm cái gì hay là bị chuyện gì kích thích đến mức hỏng đầu óc rồi.

"Cái tên lưu manh nhà anh, mau đứng đắn lại cho em."

"Thôi được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi." Thẩm Quân Uyên nhấc bổng Vân Mộng Dao đặt lên giường sau đó nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng. Vân Mộng Dao vừa bị anh đặt lên giường liền muốn ngồi dậy xong lại bị Thẩm Quân Uyên ấn xuống giường.

"Hôm nay anh sẽ tạm thời tha cho em, ngoan ngoãn ngủ đi, yên tâm, anh sẽ không đụng tay đụng chân đâu."

Vân Mộng Dao nhìn bàn tay đang làm loạn trên cơ thể mình thầm nghĩ.


Đây mà gọi là không đụng tay đụng chân của anh ư?


Cảm nhận hơi thở nóng rực đang phả lên cổ mình, Vân Mộng Dao căng thẳng đến mức không ngủ được. Khi mà Thẩm Quân Uyên cam đoan đêm nay sẽ không làm gì cô, Vân Mộng Dao bỗng cảm thấy mất mát. Rốt cuộc là cô vẫn mong Thẩm Quân Uyên làm gì đó với mình.


Vân Mộng Dao khẽ trở mình tìm một vị trí thoải mái rồi vùi mặt vào trong lòng anh, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.


Buổi sáng ngày hôm sau, khi Vân Mộng Dao tỉnh dậy thì đã không thấy Thẩm Quân Uyên đâu cả. Vị trí bên cạnh vẫn còn hơi ấm chứng tỏ anh vừa mới rời khỏi phong, trên gối còn dán một tờ giấy ghi chú nhỏ. Đọc nội dung trên tờ ghi chú, khóe miệng Vân Mộng Dao không nhịn được mà cong lên. Cô cất tờ giấy ghi chú đi sau đó thì đi. Làm vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới lầu hội họp với những khách mời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK