Cảnh này là cảnh Vân Mộng Dao đang đi xin việc. Nhưng mà cô lại không ngờ, công ty cô xin vào lại là công ty lừa đảo chuyên lừa những sinh viên trẻ ép họ đi bán thân. Bởi vì đang cần tiền để có thể xoay sở chi trả tiền chữa bệnh cho nam chính, cho nên nữ chính đã không suy nghĩ nhiều mà đồng ý với người kia.
"Chị thấy em cũng là một người khá tài năng đấy, công ty của chị thực sự rất cần những người như em." Người phụ nữ hợp tác diễn với Vân Mộng Dao nói. "Nhưng mà em cũng thấy rồi đấy, hiện tại công ty đang dọn đồ đạc chuyển đến văm phòng mới ở thành phố B. Nếu như không có chuyện gì đột nhiên xảy ra thì ba ngày nữa chị sẽ cho người tới đón em tới văn phòng và bắt đầu làm việc. Em có đồng ý không?"
"Ừm... Em biết rồi."
Nhân vật mà Vân Mộng Dao đóng vốn dĩ cũng đã cảm thấy có điểm đáng ngờ nhưng chỉ trong thoáng chốc cô vứt bỏ sự nghi ngờ ra sau đầu. Dù sao thì với tình hình hiện tại của cô, để có thể tìm được công việc tốt đúng với chuyên ngành mà mình học cũng không dễ dàng gì.
"Vậy quyết định như thế nhé. Ba ngày nữa hẹn gặp em ở văn phòng này."
Phân cảnh nữ chính đi phỏng vấn vừa kết thúc, Vân Mộng Dao liền nhập vai vào cảnh nữ chính phát hiện bản thân bị lừa. Biết bản thân đang trong hoàn cảnh nguy hiểm nhưng cô lại không có chút biểu hiện lo sợ nào mà cô rất bình tĩnh suy nghĩ cách chạy trốn.
Nhưng khi cô chạy ra khỏi chỗ bọn bắt có giam giữ mình thì phát hiện bản thân bị đưa đến một nơi hoang vu.
Sau đó thì cô bị bắt lại và bị đem tới chợ đen bán đấu giá.
Ngay khi cô đang tuyệt vọng thì người vốn dĩ nên ở trong bệnh viện tam thần là nam chính lại xuất hiện ở nới này và giải cứu cô. Tuy răng ngay sau khi vừa đưa cô ra ngoài căn bệnh quái ác của anh lại tái phát khiến anh điên điên, dại dại tấn công những người khác. Ngay cả nữ chính cũng không ngoại lệ. . Tiên Hiệp Hay
Đang diễn được nửa chừng, đạo cụ bên đoàn phim chuẩn bị có vấn đề khiến cho Vân Mộng Dao buộc phải thay đổi lời thoại cho phù hợp với hoàn cảnh. Mà diễn viên nữ đối diễn với cô cũng rất uyển chuyển đáp lại.
...
Đến khi hoàn thành phân cảnh, Trần Đức Chính nhìn Vân Mộng Dao với vẻ mặt khó ở, giọng điệu không còn kiên nhẫn nói: "Cô bị loại."
"Tôi lại thấy cô ấy diễn rất tốt." Hai vị giám khảo còn lại đồng thanh nói.
"Tốt? Khả năng cũng bình thường, không quá nổi bật."
Phùng Bá Hưng nhìn sang người ngồi cạnh mình lại nhìn về phía Vân Mộng Dao, khóe miệng khẽ cong lên: "Tôi nghĩ cậu cũng rất thưởng thức khả năng của cô Vân Mộng Dao đây. Chẳng qua là do cô ấy đã tự ý sửa lại kịch bản của cậu cho nên cậu mới loại cô ấy. Nhưng mà, cậu có thấy những người đến thử vai có người nào diễn tốt như cô ấy không?"
Bị Phùng Bá Hưng nói trúng, Trần Đức Chính cũng không lên tiếng coi như ngầm thừa nhận Phùng Bá Hưng nói đúng.
Từ khi buổi thử vai bắt đầu, những diễn viên đến đây ai cũng đều không thể diễn đúng như ý ông muốn. Ngoại trừ Vân Mộng Dao ra, thì những người còn lại hầu như chỉ diễn cùng một màu, không lột tả được hết những diễn biến tâm lí của nhân vật, không hiểu được hàm ý của bộ phim cũng như không biết cách ứng phó với những tình huống bất ngờ.
Nhân lúc Trần Đức Chính trầm ngâm suy nghĩ không biết có nên chọn Vân Mộng Dao hay không, Phùng Bá Hưng liền nói:
"Vân Mộng Dao cô diễn rất tốt, rất phù hợp với yêu cầu của đoàn chúng tôi. Nhưng cô cũng thấy đấy, chúng tôi vẫn chưa thể quyết định được có nên chọn cô hay không. Bây giờ cô cứ trở về trước đến khi có kết quả chúng tôi sẽ thông báo cho cô."
Vân Mộng Dao nghe vậy rất vui vẻ đồng ý vì cô biết với biểu hiện của mình dù không thể giành vai nữ chính thì cũng sẽ có một vai nữ phụ dành cho cô. Nhưng Vân Mộng Dao lại rất lo lắng đạo diễn chính sẽ bất chấp mọi thứ để loại cô. Cô biết rõ Trần Đức Chính vốn là một người bảo thủ lại rất cầu toàn. Ông ta yêu cầu những diễn viên đóng phim của mình phải có trình độ diễn xuất cao, nhưng lại không mong muốn kịch bản mà bản thân viết ra bị thay đổi dù chỉ một câu thoại. Chính vì lí do này mà rất ít người có thể lọt vào trong mắt của ông ta. Tuy nhiên một khi được Trần Đức Chính thừa nhận thì sự nghiệp của diễn viên đó sẽ được rộng mở.
...
Bởi vì Vân Mộng Dao đã dặn Đường Cẩm Hi không nhận bất cứ công việc trong ngày, cho nên hiện tại cô cũng khá rảnh rỗi. Khi cô vừa trở về nhà định bụng sẽ ngủ một giấc thật ngon thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Vân Mộng Dao nhìn cái tên hiển thị trên màn hình rồi nhanh chóng bắt máy.
"Alo. Mẹ gọi con có chuyện gì ạ?"
Thẩm phu nhân ở đầu dây bên kia đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc cô con dâu. "Không có chuyện gì thì không thể gọi cho con sao?"
"Mẹ... Mẹ biết ý con không phải là như vậy mà."
"Được rồi. Mẹ không chọc con nữa." Ngừng một chút, Thẩm phu nhân chậm rãi nói: "Dao Dao, con cùng với Uyên Uyên kết hôn với nhau cũng khá lâu rồi nhưng mà hai đứa lại bận rộn công việc suốt. Mẹ biết hai đứa còn trẻ nhưng cũng phải tự lo cho sức khỏe của bản thân. Ngày mai là ngày lễ, mẹ ở nhà làm cơm, con với chồng con nhớ thu xếp công việc rồi qua đây." Nói rồi Thẩm phu nhân lập tức cúp máy.
Nhìn màn hình tối đen, đáy lòng Vân Mộng Dao có chút phức tạp. Kể từ cái ngày Thẩm Quân Uyên đột nhiên xuất hiện ở nhà đến hiện tại thì cô cũng chưa từng gặp lại anh dù chỉ một lần. Hơn nữa cô cũng đã quen với việc ở nhà một mình rồi cho nên cô cũng mong anh không xuất hiện. Như vậy cô cũng có thể dần quên đi tình cảm mà cô dành cho anh.