Ngón tay Thẩm Quân Uyên chỉ chạm nhẹ vào khu vực mẫn cảm kia, Vân Mộng Dao đã vô thức kẹp chặt hai chân, khiến cho người nào đó rời vào thế tiến cũng không được mà lui cũng không xong.
Có điều, chuyện này không thể ngăn cản Thẩm Quân Uyên, ngón tay anh vừa linh hoạt vừa thon dài vẫn ung dung, nhàn nhã trêu chọc hai cánh hoa nhỏ trơn trượt.
Vân Mộng Dao cảm nhận được nơi riêng tư nhất bị người nào đó khẽ vuốt ve, cô có thể cảm giác được rõ ràng vết chai mỏng trên ngón tay anh đang càn rỡ mơn trớn khe thịt non mềm, *** ***** bắt đầu đóng đóng mở mở, thậm chí còn mất khống chế co rút một chút, tựa như thể đang muốn ngón tay anh đi sâu vào hơn nữa.
Trời sinh thân thể Vân Mộng Dao đã mẫn cảm, huống hồ người chạm vào cô là người cô yêu nhất Thẩm Quân Uyên, cô ứa nước mắt vì động tình, đáng yêu như một chú thỏ nhỏ, hạ thân không có gì che chắn đã tiết ra dịch thủy ướt át. Vân Mộng Dao cắn môi cố gắng ngăn bản thân không phát ra những tiếng rên rỉ kia. Nhưng cái người nằm trên cô lại không để cho cô được như ý muốn.
"Ưm... A..." Vân Mộng Dao không muốn phát ra tiếng rên đáng xấu hổ như vậy, nhưng lại chẳng có cách nào ngăn cản cảm giác anh mang lại cho thân thể cô.
Lý trí nói cho cô biết không thể, song cơ thể lại run rẩy không tự chủ được, vòng eo mềm mại như nhũn ra, càng giãy giụa càng dán sát vào bụng dưới đã nhô cao của Thẩm Quân Uyên.
Từ trước đến nay, Vân Mộng Dao chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Thẩm Quân Uyên sẽ làm chuyện này với mình. Ngay cả kiếp trước, khi Vân Mộng Dao điên cùng theo đuổi, làm mọi cách để có được sự chú ý của Thẩm Quân Uyên nhưng đổi lại chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt của anh. Ngày qua ngày sống trong cảnh bị Thẩm Quân Uyên lạnh nhạt khiến cho trái tim cuồng nhiệt của Vân Mộng Dao dần chết lặng, nhưng vì yêu cô nguyện ý đứng ở phía sau chờ anh quay đầy nhìn mình, dù chỉ một cái cũng khiến cô mãn nguyện.1
Còn hiện tại, khi Vân Mộng Dao đã quyết tâm buông bỏ để sống cho bản thân thì tại sao anh lại bắt đầu để ý đến cô? Mọi chuyện cứ xảy ra giống như kiếp trước không phải sẽ tốt hơn hay sao?
Vân Mộng Dao bị Thẩm Quân Uyên trêu chọc đến mức toàn thân mềm nhũn, sức lực như bị rút cạn, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn anh giọng nói nỉ nọn cầu xin anh. Nhưng Vân Mộng Dao không ngờ rằng Thẩm Quân Uyên sau khi nhìn thấy biểu cảm ấy thì ham muốn lại càng mãnh liệt hơn.
Nhìn ngắm dáng vẻ khi ấy của Vân Mộng Dao, đôi mắt của Thẩm Quân Uyên trở nên đỏ ngầu, hơn nữa đôi môi phơn phớt hồng thỉnh thoảng còn hé mở, phát ra âm thanh ngọt ngào mê người.
Đúng thật là một tiểu yêu tinh mà.
Ngay khi Vân Mộng Dao mệt mỏi nhắm mắt lại thì đột nhiên cảm nhận được ùng đất chưa bị khai phá của mình bị xâm nhập. Mà thứ xâm nhập vào lại không phải ngón tay của ai kia. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trên thân mình, vẻ mặt không dám tin, hai chân khép chặt lại như thể muốn ngăn cản vật thể lạ kia xâm nhập vào nơi riêng tư.
"Đừng..." Vân Mộng Dao thấp giọng cầu xin Thẩm Quân Uyên dừng lại nhưng vật thô to kia vẫn kề sát nơi của huyệt ẩm ướt.
Thẩm Quân Uyên không ngờ rằng bản thân chỉ mới thử thăm dò nơi chật hẹp kia một chút thôi đã khiến cho anh khoái cảm như điên.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của Vân Mộng Dao, anh lại không đành lòng mạnh mẽ chiếm đoạt cô mà cố gắng đè nén ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy mãnh liệt trong lòng mình xuống dưới rồi cúi người ôm lấy cô, cất giọng trầm khàn: "Dao Dao, em cứ thả lỏng ra, sẽ không đau đâu."
Nghe Thẩm Quân Uyên nói, Vân Mộng Dao liền hiểu anh đang hiểu lầm cô sợ đau cho nên mới ngăn cản anh lại. Nhưng lí do thực sự lại không phải như vậy.
Thẩm Quân Uyên đè Vân Mộng Dao dưới thân, hai tay chống hai bên cô ngăn không cho cô cựa quậy. Vật thô cứng ở dưới thân bị cái miệng nhỏ phía dưới của cô cắn chặt.
"A... Đau quá... Làm ơn đừng... Hu hu." Thẩm Quân Uyên mới tiến vào trong cô một chút thì nghe thấy tiếng khóc nỉ non của người trong lòng, anh liền dừng lại hành động của mình, bàn tay to lớn không ngừng di chuyển trên thân thể nhằm đánh lạc hướng cô gái nhỏ. Anh cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ mọng giống như trái cherry của cô rồi đem anh bạn của mình đi vào bên trong vùng đất chưa được khai phá của cô.
Lớp màng mỏng manh bị xuyên phá khiến cho Vân Mộng Dao đau đớn cùng khoái cảm xông thẳng vào đại não, cô muốn hét lên nhưng tiếng hét bị Thẩm Quân Uyên nuốt lại. Hai tay Vân Mộng Dao không ngừng dùng tay bấu vào lưng người đàn ông, đầu ngón tay như ngó sen yếu ớt cào lên sống lưng anh, cô đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, trong lòng thầm mắng Thẩm Quân Uyên không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Quân Uyên sau khi chân chính vào bên trong cô cũng không vội vàng hành động. Anh hôn lên khóe mắt cô, dịu giọng an ủi sau đó thì nhẹ nhàng rút ra rồi lại nhẹ nhàng tiến vào để cho cơ thể non nớt của cô có thể quen với vật thô to của anh.
"Ưm... A..." Vân Mộng Dao mê manh khẽ rên rỉ, cô nhắm mắt lại, lông mi run run như thể đang tận hưởng khoái cảm do Thẩm Quân Uyên mang đến.
Lúc này đây, Thẩm Quân Uyên biết mình không cần phải nhân nhịn, chậm rãi nữa.
gậy th*t thô to của Thẩm Quân Uyên chen vào khe thịt chật hẹp rồi lại đi ra, mỗi lần như vậy đều mang theo mật dịch cũng với chất lỏng đặc sệt màu đỏ dần dần nhuộm hồng drap giường.
Cơn đau do bị phá thân dần qua đi, thay vào đó là khoái cảm do Thẩm Quân Uyên mang lại, lý trí của Vân Mộng Dao cũng dẫn bị lửa dục thiêu rụi đến không còn một mảnh.
Trong đêm hè, mồ hôi của anh nhễu lên trên cô khiến cho thân thể cô ướt nhẹp. Hơn nữa, vật nam tính điên cuồng ra vào bên dưới khiến cho cô như hóa thành vũng nước xuân.
"Ứm... Nhanh quá... Chậm một chút." Vân Mộng Dao không quen với việc Thẩm Quân Uyên điên cuồng ra vào bên dưới mình, liền nhỏ giọng cầu xin. Nhưng anh lại làm lơ lời cầu xin của cô mà tiếp tục đâm mạnh vào bên trong.
"Ưm..." Cao trào thi nhau kéo đến, thân thể Vân Mộng Dao cũng xụi lơ, cô nhắm nghiền mắt, cổ họng khẽ phát ra tiếng kêu hừ hừ.
Vân Mộng Dao bị làm đến bất tỉnh rồi tỉnh lại một lần nữa, cô phát hiện người nào đó vẫn đang dư thừa tinh lực cày cấy trên người cô.
Mặc dù Thẩm Quân Uyên khi làm không có kỹ thuật gì đặc biệt, tư thế cũng theo kiểu truyền thống, nhưng anh lại vô cùng bền bỉ, cả một buổi tối không dừng lại.
Trong lúc không biết Vân Mộng Dao đạt cao trào lần thứ mấy, cuối cùng Thẩm Quân Uyên cũng giải phóng tinh quan. Anh đem dòng chất lỏng đậm đặc màu trắng đục bắn thẳng vào sâu bên trong cô khiến cho bụng dưới của cô hơi trướng lên.
Vân Mộng Dao cảm thấy thân thể mệt mỏi rã rời cũng không còn quan tâm đến cảm giác cơ thể dính dính dớp dớp mà mê man ngủ trong lòng anh.