• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tài liệu trên bàn cậu giảm xuống với tốc độ quá chậm, Vương Ngạn khó hiểu nhìn cậu. Nhưng đôi mắt omega vẫn nghiêm túc, đôi mắt màu hổ phách long lanh, bóng lưng thẳng tắp, bàn tay thon gọn trắng nõn gõ lên bàn phím.

Thanh Giang Ninh vận một bộ đồ công sở bình thường gồm quần Tây và áo sơ mi màu xanh rêu, tay áo sắn lên khuỷu tay, cánh tay trắng như Ngọc cũng lộ ra khiến cậu trông thật đẹp mắt.

Áo sơ mi màu xanh rêu của cậu có chút rộng.

Dĩ nhiên rồi, đó là áo của hắn. Mất công cả một buổi sáng mới lừa được cậu bận vào.

Áo anh vẫn còn lưu giữ hương tin tức tố, alpha cũng không dám béng mãn đến.

Tuy người trước tầm mắt lại sợ mất đi như vậy, thật đúng là hơi nực cười.

Anh lấy tay trái chông cằm, tay phải gõ lên bàn phím, thỉnh thoảng cũng kí lên tài liệu một chút nhưng cả quá trình đều rất ít khi rời mắt khỏi cậu.

Ánh mắt nóng bỏng của anh đã thành công làm mặt cậu đỏ bừng. Thanh Giang Ninh thừa biết Vương Ngạn bây giờ muốn gì. Đầu óc cậu quay cuồng. Hương thơm đặc trưng của anh không hiểu sao cứ vấn vít lấy cậu từ sáng đến bây giờ, ngửi một chút lại miệng khô lưỡi nóng.

Máy tính trước mặt đột ngột tối đen, Thanh Giang Ninh nghi hoặc thử bật lên lại nhưng không hề bật lên được.

Cậu giật mình.

Toàn bộ tài liệu ?!!!!

Má nó virut à !!!!

Thanh Giang Ninh lập tức ngẩng đầu lên nhìn chủ tịch, nhằm muốn hỏi anh nên xử lý chuyện này thế nào. Dù sao không quan trọng nhưng cũng là tài liệu, ai biết được công ty đối thủ cần gì chứ.



Chỉ thấy alpha ngồi trên ghế, người anh xoay toàn bộ về phía cậu, trên tay cầm một sợi dây điện màu đen, hiển nhiên chính là dây nguồn máy tính của cậu.

“Anh làm gì vậy ?” Thanh Giang Ninh nhìn anh như vậy, thực khó hiểu hỏi.

Vương Ngạn không nói gì, sau mấy ngày ở chung với cậu. Anh đã quá quen việc diễn thành một anh người yêu điên cuồng, chiếm hữu. Nhưng thực chất tính cách của hắn chẳng khác vai diễn kia là bao.

Anh không vui nói.

“Trợ lí Ninh làm việc thật chậm rãi, rất có khí chất, khiến chủ tịch không nhịn được”

Thanh Giang Ninh cười hời hợt.

“Hoá ra vậy, xem ra chủ tịch cũng thật tầm thường, nhưng việc như ngũ tình lục dục cũng không thể chống lại được, sao có thể điều khiển một công ty nhỉ ?” Cậu châm chọc.

Vương Ngạn không một chút tức giận, chỉ là cậu thấy hắn đứng dậy. Cái chuyện đứng dậy này với cậu mà nói chính xác là điều đáng sợ nhất.

Thanh Giang Ninh không có tâm tư để xỉa xói hắn nữa. Cậu đứng dậy, nhảy ào đến cửa phòng muốn mở. Theo như vậy thấy, trên ti vi luôn có nói, không một bá đạo tổng tài nào chịu để bản thân mình bị mất mặt cả. Cậu cũng nghĩ vậy.

Cửa thật sự đã mở ra. Thanh Giang Ninh chạy ra ngoài, trước mặt là gần mấy chục bàn làm việc. Chỉ là giờ nghĩ ngơi nên không có mấy ai ở đây. Chỉ có một vài nhân viên.

Trong đó có một người rất quen mắt, giống như đã gặp rồi như tuyệt nhiên lại không thể nhớ lại được.

Lí Hoa nhìn thấy cậu đi ra ngoài, vui vẻ cầm một hộp bánh chạy đến.

Cô mới bước được hai nước đã thấy chủ tịch mới nhậm chức đứng sau lưng cậu, đôi mắt trừng cô như hận không thể ăn thịt cô luôn vậy.



Nhưng mà thấy thì thấy đó. Lí Hoa vẫn chạy đến gần cậu. Tay cầm hộp bánh dâng lên.

“Trợ lí Ninh không thấy ra ngoài ăn trưa nha, tặng cho anh, lót dạ”

Thanh Giang Ninh cố gắng lục lọi trí nhớ xem cô là ai, nhưng mãi mà không nhớ được, chỉ cảm thấy rất quen, chẳng qua là cậu không nghĩ nhiều. Trong đầu chắc chắn đây là một người quen của bản thân trước kia.

Cậu đã hiểu quy luật của cơ thể. Chỉ cần thấy người mà bản thân cảm thấy quen, đây chắc chắn là người tốt.

“Cảm ơn cô” Vương Ngạn vươn tay lấy bánh. Không nhìn thấy gương mặt đen xì của Vương Ngạn.

Lí Hoa là beta, hiển nhiên không ngửi được mùi vị tin tức tố trên áo Vương Ngạn, hắn bực bội cực kỳ, sau đó không nhịn được mở miệng.

“Rảnh như vậy, sau ban quản lí không cho cô xử lý thêm công việc nhỉ ?”

Lí Hoa rùng mình một cái, lập tức nhìn anh cười. Mặt cô đẹp, đang cơ thể cũng thật mềm mại, cười lên, trong đôi mắt giống như ngọn lửa nhỏ.

Nhưng mà trong lòng anh đã có một mặt trời rồi, há gì cần quan tâm đến một ngọn lửa nhỏ sớm muộn cũng sẽ tàn.

Vương Ngạn giật lấy bánh quy trên tay cậu, nhìn về phía Lí Hoa nói.

“Ngày mai cô nói với Thiên Phong, không cần tới thành phố bên cạnh khảo sát”

Lí Hoa nghi hoặc nhìn anh. Phải nói, anh làm việc mới một ngày hôm nay là trọn vẹn thôi nhưng kế hoạch đề xuất và hiệu suất làm việc kinh người đã khiến các đồng nghiệp cũng như giám đốc cấp cao khác bội phục.

Quả là tuổi trẻ tài cao. Nhưng tại sao lại ngăn chặn về vụ đi khảo sát. Phải biết, chỉ cần buổi khảo sát này diễn ra thuận lợi. Vương Vị sẽ mở rộng được chi nhánh, không còn là một công ty nhỏ dưới trướng tập đoàn họ Vương nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK