Chớp mắt, hai tuần trôi qua. Kì thi không được mình đợi nhất năm đã đến.
Hạng Từ chính thức từ bỏ việc học, cậu chàng tha học nhưng học lại không tha.
Vương Ngạn ngồi trên lớp ôn tập đến 7 giờ tối. Mặc dù năng khiếu học tự nhiên rất tốt nhưng vẫn phải ôn lại để thể hiện thật tốt. Hắn đã nói mình phải ngồi cạnh cửa sổ thì bắt buộc phải ngồi cạnh cửa sổ cho bằng được.
Huống hồ, ai đó cứ châu đầu vào sách tập, hắn cũng không muốn thua.
“Anh Ngạn ! Chơi cầu không ?”
Hạng Từ đứng ngoài lan cang, hét lên.
Vương Ngạn đóng sách, xoa xoa hai mắt mỏi mệt do hắn đã bắt nó làm việc quá sức.
“Không chơi !”
Ra khỏi lớp, trời đã tối âm sân trường khá vắng vẻ, hầu như mọi người đều vội vàng về nhà để chuẩn bị cho ngày mai, ngày thi học kì sắp lớp.
Vương Ngạn rảo bước, chiếc áo đồng phục mỏng manh không chống chọi nổi giá lạnh của gió lớn. Khí hàn tràn vào da thịt hắn không muốn cũng phải khuất phục mà rùng mình một cái.
“Ninh Ninh à ! Cậu chờ mình với !” Giọng nữ hớt hải cất lên có phần vội vã.
Một bóng người quen thuộc vụt qua con hẻm trước mặt, kéo theo sau đó là mái tóc dài của nữ giới mà nâu rất nổi bật.
“Cậu bị sao vậy ? Tôi nói rồi tôi không có tiền”
“Tôi đâu có mượn tiền cậu đâu, mình đi chơi đi, nha”
Thanh Giang Ninh vừa ra khỏi kí túc xá, bước về phía căn tin, chưa ăn được cái gì đã bị Lê Nhi kéo đi vòng vòng.
“Không đi chơi, sắp thi rồi, cậu tự chơi một mình đi” Cậu hét lên.
Sau cái ngày mượn tiền, cô bạn này cứ bám theo cậu, thỉnh thoảng còn rủ cậu đi chơi.
Dùng hết 100% công suất não nhưng Thanh Giang Ninh lại không biết tại sao cô nàng lại bám theo mình.
Vương Ngạn đứng một bên, thấy một màn này thì mắt cũng loé đỏ.
Cứ nói muốn học !
Thấy học hành đồ dữ lắm à !
Bây giờ ở đây chơi với gái !
Gió lớn mang theo khí hàn thổi qua, Lê Nhi chỉ mặc một cái áo sơ mi màu kem mỏng manh, cô bạn rùng mình bám lấy Thanh Giang Ninh.
“Mình lạnh quá” Cô run run giọng.
Thanh Giang Ninh tặc lưỡi, cởi áo khoác trên xuống, định khoát lên vai cô cho đỡ lạnh. Chưa kịp chạm tới, một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay cậu.
So với mấy khúc xương trên tay cậu thì bàn tay này đẹp đẽ hơn nhiều, ngón tay thon gọn bao dễ dàng bao lấy tay cậu.
Hơi lạnh.
“Cậu là ai ? Làm gì vậy ?” Lê Nhi đứng một bên hỏi, gương mặt lộ rõ vẻ nghi vấn. Vốn dĩ cái áo đó đã khoát lên vai cô rồi !!!
“Kí túc xá nữ gần đây mà, về đó mà lấy áo đi, Hạng h....Thanh Giang Ninh có hẹn với tôi rồi, bây giờ phải đi ngay”
Chưa để người trong cuộc-Thanh Giang Ninh hoàn hồn đã bị mạnh mẽ kéo đi.
Con hẻm giữ phòng thực hành và căn tin hơi tối nhưng cũng đủ để nhìn thấy được rõ.
Vương Ngạn....
Vương Ngạn.....
Thế mà nắm tay cậu !!!!!
“Buông ra coi ! Tên điên này !” Cậu hét lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vọng lại nho nhỏ.
Vương Ngạn bị hất ra, hơi lảo đảo. Hắn nhìn người trước mặt với ánh mắt nghi vấn không thể hiểu nổi.
Hắn nhìn cơ thể cậu bị bao phủ bởi mùi tin tức tố của người khác liền đỏ mắt, hồi sáng rõ ràng hắn đã để lại mùi trên người cậu, nhưng chắc là vì thể chất beta, bây giờ đã bay hết.
“Tôi vừa giúp cậu đó, không cảm ơn mà làm gì ghê”
Hắn xoa xoa cổ tay do bị hất có hơi chấn động.
“Ai cần giúp ? Tui đâu có nhờ”
Theo quy tắc ăn mềm không ăn cứng của cam nhỏ, Vương Ngạn nhìn cậu, ánh mắt phản phất rõ sự bi thương, ẩn ẩn mong đợi.
Đôi mắt hắn trong veo, phản chiếu ảnh ngược của cậu trong đó, một cái đầu toàn là tóc.
Khác với cậu, Vương Ngạn lại không chú ý đến cái đầu, hắn nhìn vào các cổ bị lộ ra ngoài do áo quá rộng. Cần cổ thon gọn, trắng nõn như hoa lê, phía dưới là xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện còn trắng đến độ phát sáng cả ra khiến người ta muốn để lại dấu vết trên đó.
Một dấu thật đỏ, thật lớn, để ai nhìn vào cũng biết là của hắn.
Ánh mắt cún con dần dần trầm đi.
“Nhìn cái gì ?”
“Nhìn xem cái người mở mồm ra là học thì gái theo kiểu gì”
Thanh Giang Ninh cắn môi: “Cô ta tự đi theo thôi”
Vương Ngạn bật cười. Nào có đứa con gái nào lại đi theo một thằng con trai ốm o, đầu và mặt toàn là tóc chứ.
“Vậy thì số đào hoa của cậu tới rồi đó, chúc mừng”
Thanh Giang Ninh hứ một tiếng. Hai người cứ như vậy đi về kí túc xá, cả một quãng đường không ai nói gì, dù vậy nhưng không khí giữa hai người vẫn tốt chán. Bây giờ nếu mà nói chuyện bình thường được thì mới kì lạ.
Thanh Giang Ninh vẫn giữ lịch trình học như cũ, tới 10 mới ngủ.
Sau khi tắm, cậu ngồi vào bàn, đề thi giữa kì được phô tô ra nhiều bản khác nhau từ năm trước đếm trở người về thời na-bô-lê-ong cũng có.
Làm được một vài bài. Bỗng dưng cậu dừng lại, mắt đối mắt với phần hình học câu C, tính kiểu nào cũng không ra kết quả, thậm chí cậu có lên mạng tìm nhưng chắc là đề thi đã cũ quá nên không tìm ra thông tin hay dạng đè giống thế.
1 phút.
5 phút.
15 phút.
Có nên hỏi “Hạng nhất” không ta ?
Hạng Từ chính thức từ bỏ việc học, cậu chàng tha học nhưng học lại không tha.
Vương Ngạn ngồi trên lớp ôn tập đến 7 giờ tối. Mặc dù năng khiếu học tự nhiên rất tốt nhưng vẫn phải ôn lại để thể hiện thật tốt. Hắn đã nói mình phải ngồi cạnh cửa sổ thì bắt buộc phải ngồi cạnh cửa sổ cho bằng được.
Huống hồ, ai đó cứ châu đầu vào sách tập, hắn cũng không muốn thua.
“Anh Ngạn ! Chơi cầu không ?”
Hạng Từ đứng ngoài lan cang, hét lên.
Vương Ngạn đóng sách, xoa xoa hai mắt mỏi mệt do hắn đã bắt nó làm việc quá sức.
“Không chơi !”
Ra khỏi lớp, trời đã tối âm sân trường khá vắng vẻ, hầu như mọi người đều vội vàng về nhà để chuẩn bị cho ngày mai, ngày thi học kì sắp lớp.
Vương Ngạn rảo bước, chiếc áo đồng phục mỏng manh không chống chọi nổi giá lạnh của gió lớn. Khí hàn tràn vào da thịt hắn không muốn cũng phải khuất phục mà rùng mình một cái.
“Ninh Ninh à ! Cậu chờ mình với !” Giọng nữ hớt hải cất lên có phần vội vã.
Một bóng người quen thuộc vụt qua con hẻm trước mặt, kéo theo sau đó là mái tóc dài của nữ giới mà nâu rất nổi bật.
“Cậu bị sao vậy ? Tôi nói rồi tôi không có tiền”
“Tôi đâu có mượn tiền cậu đâu, mình đi chơi đi, nha”
Thanh Giang Ninh vừa ra khỏi kí túc xá, bước về phía căn tin, chưa ăn được cái gì đã bị Lê Nhi kéo đi vòng vòng.
“Không đi chơi, sắp thi rồi, cậu tự chơi một mình đi” Cậu hét lên.
Sau cái ngày mượn tiền, cô bạn này cứ bám theo cậu, thỉnh thoảng còn rủ cậu đi chơi.
Dùng hết 100% công suất não nhưng Thanh Giang Ninh lại không biết tại sao cô nàng lại bám theo mình.
Vương Ngạn đứng một bên, thấy một màn này thì mắt cũng loé đỏ.
Cứ nói muốn học !
Thấy học hành đồ dữ lắm à !
Bây giờ ở đây chơi với gái !
Gió lớn mang theo khí hàn thổi qua, Lê Nhi chỉ mặc một cái áo sơ mi màu kem mỏng manh, cô bạn rùng mình bám lấy Thanh Giang Ninh.
“Mình lạnh quá” Cô run run giọng.
Thanh Giang Ninh tặc lưỡi, cởi áo khoác trên xuống, định khoát lên vai cô cho đỡ lạnh. Chưa kịp chạm tới, một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay cậu.
So với mấy khúc xương trên tay cậu thì bàn tay này đẹp đẽ hơn nhiều, ngón tay thon gọn bao dễ dàng bao lấy tay cậu.
Hơi lạnh.
“Cậu là ai ? Làm gì vậy ?” Lê Nhi đứng một bên hỏi, gương mặt lộ rõ vẻ nghi vấn. Vốn dĩ cái áo đó đã khoát lên vai cô rồi !!!
“Kí túc xá nữ gần đây mà, về đó mà lấy áo đi, Hạng h....Thanh Giang Ninh có hẹn với tôi rồi, bây giờ phải đi ngay”
Chưa để người trong cuộc-Thanh Giang Ninh hoàn hồn đã bị mạnh mẽ kéo đi.
Con hẻm giữ phòng thực hành và căn tin hơi tối nhưng cũng đủ để nhìn thấy được rõ.
Vương Ngạn....
Vương Ngạn.....
Thế mà nắm tay cậu !!!!!
“Buông ra coi ! Tên điên này !” Cậu hét lên, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vọng lại nho nhỏ.
Vương Ngạn bị hất ra, hơi lảo đảo. Hắn nhìn người trước mặt với ánh mắt nghi vấn không thể hiểu nổi.
Hắn nhìn cơ thể cậu bị bao phủ bởi mùi tin tức tố của người khác liền đỏ mắt, hồi sáng rõ ràng hắn đã để lại mùi trên người cậu, nhưng chắc là vì thể chất beta, bây giờ đã bay hết.
“Tôi vừa giúp cậu đó, không cảm ơn mà làm gì ghê”
Hắn xoa xoa cổ tay do bị hất có hơi chấn động.
“Ai cần giúp ? Tui đâu có nhờ”
Theo quy tắc ăn mềm không ăn cứng của cam nhỏ, Vương Ngạn nhìn cậu, ánh mắt phản phất rõ sự bi thương, ẩn ẩn mong đợi.
Đôi mắt hắn trong veo, phản chiếu ảnh ngược của cậu trong đó, một cái đầu toàn là tóc.
Khác với cậu, Vương Ngạn lại không chú ý đến cái đầu, hắn nhìn vào các cổ bị lộ ra ngoài do áo quá rộng. Cần cổ thon gọn, trắng nõn như hoa lê, phía dưới là xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện còn trắng đến độ phát sáng cả ra khiến người ta muốn để lại dấu vết trên đó.
Một dấu thật đỏ, thật lớn, để ai nhìn vào cũng biết là của hắn.
Ánh mắt cún con dần dần trầm đi.
“Nhìn cái gì ?”
“Nhìn xem cái người mở mồm ra là học thì gái theo kiểu gì”
Thanh Giang Ninh cắn môi: “Cô ta tự đi theo thôi”
Vương Ngạn bật cười. Nào có đứa con gái nào lại đi theo một thằng con trai ốm o, đầu và mặt toàn là tóc chứ.
“Vậy thì số đào hoa của cậu tới rồi đó, chúc mừng”
Thanh Giang Ninh hứ một tiếng. Hai người cứ như vậy đi về kí túc xá, cả một quãng đường không ai nói gì, dù vậy nhưng không khí giữa hai người vẫn tốt chán. Bây giờ nếu mà nói chuyện bình thường được thì mới kì lạ.
Thanh Giang Ninh vẫn giữ lịch trình học như cũ, tới 10 mới ngủ.
Sau khi tắm, cậu ngồi vào bàn, đề thi giữa kì được phô tô ra nhiều bản khác nhau từ năm trước đếm trở người về thời na-bô-lê-ong cũng có.
Làm được một vài bài. Bỗng dưng cậu dừng lại, mắt đối mắt với phần hình học câu C, tính kiểu nào cũng không ra kết quả, thậm chí cậu có lên mạng tìm nhưng chắc là đề thi đã cũ quá nên không tìm ra thông tin hay dạng đè giống thế.
1 phút.
5 phút.
15 phút.
Có nên hỏi “Hạng nhất” không ta ?