Vương Ngạn đứng dưới bãi đổ xe một chút liền nghe thấy tiếng bước chân chạy đến.
Tiếng giày da chạm đất vang lên tiếng cộp cộp vọng lên trong bãi đổ xe.
Vương Ngạn tưởng là giám đốc công ty. Hắn thì lại đang người cà lơ phất phơ của mình, cắt người đứng thẳng, lưng cũng thẳng tắp. Cả cơ thể giống như một câu Tùng to lớn.
Nhưng quả là hắn nghĩ nhiều rồi. Người xuất hiện ở cửa không phải là giám đốc của Vương Vị, mà là một bóng hình nho nhỏ đang chạy vào trông khá sốt sắn.
Vương Ngạn đứng sau một cây cột lớn, không để ý kĩ thì việc nhìn thấy anh chắc chắn là hoang đường.
Bóng người gầy gò trông khá gấp gáp, áo sơ mi dính hết vào da vì mồ hôi đổ ra quá nhiều.
Một mùi hương ngọt ngào không nói không rằng oach tặc người mũi hắn. Khoảng mũi ngửi được mùi này lập tức như được tiếp thêm năng lượng, cực kỳ hứng khởi.
Vương Ngạn nắm chặt lấy vạt áo vest, cố gắng khắc chế mùi tin tức tố omega đột ngột nhào tới này. Có lẽ độ xứng đôi giữa hắn và người nọ rất cao, nhưng cũng có lẽ vì người kia đã tiến vào kì phát tình cũng nên.
Hắn muốn bỏ đi chỗ khác, nhưng mà mùi hương này quá mức quen thuộc, cũng như quá mức dễ chịu.
Mùi cam nghe nhàng, pha thêm phần ngọt ngào lại có hơi hăng xộc vào cổ họng có phần khó chịu nhưng lại khiến cho người khác càng muốn ngửi được nhiều hơn.
Hương vị thật giống......
.......
Mười lăm phút trước, Thanh Giang Ninh còn đứng trong phòng họp hết sức chuẩn bị cho vị nào đó đến khảo sát.
Cậu cảm thấy cơ thể mình không ổn cho lắm nhưng cũng chẳng để tâm nhiều, cứ tưởng là dư vị nóng bỏng để lại trong cơn sốt chưa dứt hắn ngày hôm qua.
Nhưng ngoài dự đoán, cơ thể càng ngày càng nóng, càng lúc càng khó chịu.
Đồng nghiệp Vị Nhiên của cậu là một omega nữ nho nhỏ. Cô đứng khá xa cậu, đột nhiên lại khịt khịt mũi.
“Có người ăn cam trong công ty sao ? Thơm quá đi thôi, thèm thật”
Dựa vào việc cô đứng không gần và kì phát tình chưa đến lúc bùng phát nặng nề, đã vậy trên người cậu vẫn còn miếng dán ngăn tin tức tố sao cổ, được che lại bởi áo len cổ lọ bên trong. Mùi phát tán ra ngoài nói nhiều không nhiều, ít không ít, dù vậy cũng đủ để khiến cậu cảm thấy bị dọa.
Lời nói của cô khiến cho đồng nghiệp khác cười. Thanh Giang Ninh cũng cười, sau đó tắc cười.
Cậu nói bản thân cảm thấy không ổn lắm. Cũng may quần thâm dưới mắt cộng thêm ly nước gừng của Lí Hoa đã cho lại người biết cậu bị cảm.
Thời khắc này trên người cậu còn phủ một tầng mồ hôi.
Mọi người lập tức kêu cậu đến bệnh viện một chuyến, cuộc khảo sát tuy quan trọng nhưng cũng không bằng sức khỏe người đẹp được.
Thanh Giang Ninh ung dung bước ra khỏi cửa, nhưng chỉ ngay sau khi bước qua ngưỡng cửa phòng họp, cậu chạy như bay.
Công ty thật sự có rất nhiều beta, nhưng không có nghĩa là không có alpha.
Nếu bây giờ gặp alpha thì chết cmn luôn chứ chả chơi !
Cậu cảm giác mình chẳng khác gì con hamster đang chạy trong vòng xoay, hệt như vắt chân lên cổ mà chạy.
Qua đường nếu có gặp đồng nghiệp cậu sẽ ngừng lại, đi với tốc độ đi bộ bình thường, lướt qua người kia thì lập tức chạy như bay thêm lần nữa.
Vèo một cái liền chạy đến bãi đổ xe. Bây giờ đang trong giờ làm việc, hẳn là sẽ không có ai ở đây nên cậu mới chạy vội vào.
Thanh Giang Ninh tìm một cây cột khuất nhất trong bãi đổ, cách chiếc xe Porsche đắt tiền nào đó khoảng năm mét. Bây giờ cậu vẫn để tâm được đến nó là bởi vì đây là chiếc cậu từng mơ ước, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc mơ ước.
Cậu làm tiền nhiều, nhưng sài cũng nhiều. Có ba dượng là người giàu nhưng cậu ngại xin tiền, làm vậy còn khiến mẹ cậu bị hiểu lầm nên cậu vẫn luôn tự sinh sống.
Nhưng mà bây giờ nghĩ đéo gì về chuyện này nữa chời !!!
Cậu ngồi xuống đất, dựa vào cột, hứng mắt về chiếc xe đắt tiền kia.
Thanh Giang Ninh lục lọi túi áo khoác của mình, móc ra một ống tiêm nhỏ, bằng khoảng một ngón tay giữa người trưởng thành và một lọ thuốc màu trắng trong suốt, bên ngoài có nhãn dán //Thuóc ức chế dành cho omega//, bên dưới còn ghi thêm vài chữ //Dành cho tuyến thể nhạy cảm//
Cơ thể bây giờ thực sự rất đau đớn, nó chính là sự để lại của việc tuyến thể của cậu chưa được phát dục đầy đủ và sử dụng thuốc ức chế quá nhiều trong thời gian dài.
Thanh Giang Ninh cố hết sức nựng tĩnh bản thân, cậu lột kim tiêm ra, chuẩn chuẩn bị hút thuốc ức chế ra khỏi bình vào trong kim tiêm.
Nhưng trời không phụ lòng người. Giây phút quan trọng như thể này không thể nào không có nét bút kì dịu của tác giả chấm thêm vài vết mực.
Vì tay quá run, đã vậy còn có mồ hôi trơn trượt, Thanh Giang Ninh không cẩn thận làm rơi nó xuống đất.
Bãi đổ xe nằm ở tầng hầm một khu đất trước đây được xây dựng là hồ chưa nước. Không thể tránh khỏi mặt đất có phần hơi nghiêng.
Lọ thuốc rơi xuống lập tức lăn, đã vậy càng ngày lại lăn càng nhanh.
Thanh Giang Ninh: “.......”
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Giang Ninh: “Thật cmn tác giả”
Tiếng giày da chạm đất vang lên tiếng cộp cộp vọng lên trong bãi đổ xe.
Vương Ngạn tưởng là giám đốc công ty. Hắn thì lại đang người cà lơ phất phơ của mình, cắt người đứng thẳng, lưng cũng thẳng tắp. Cả cơ thể giống như một câu Tùng to lớn.
Nhưng quả là hắn nghĩ nhiều rồi. Người xuất hiện ở cửa không phải là giám đốc của Vương Vị, mà là một bóng hình nho nhỏ đang chạy vào trông khá sốt sắn.
Vương Ngạn đứng sau một cây cột lớn, không để ý kĩ thì việc nhìn thấy anh chắc chắn là hoang đường.
Bóng người gầy gò trông khá gấp gáp, áo sơ mi dính hết vào da vì mồ hôi đổ ra quá nhiều.
Một mùi hương ngọt ngào không nói không rằng oach tặc người mũi hắn. Khoảng mũi ngửi được mùi này lập tức như được tiếp thêm năng lượng, cực kỳ hứng khởi.
Vương Ngạn nắm chặt lấy vạt áo vest, cố gắng khắc chế mùi tin tức tố omega đột ngột nhào tới này. Có lẽ độ xứng đôi giữa hắn và người nọ rất cao, nhưng cũng có lẽ vì người kia đã tiến vào kì phát tình cũng nên.
Hắn muốn bỏ đi chỗ khác, nhưng mà mùi hương này quá mức quen thuộc, cũng như quá mức dễ chịu.
Mùi cam nghe nhàng, pha thêm phần ngọt ngào lại có hơi hăng xộc vào cổ họng có phần khó chịu nhưng lại khiến cho người khác càng muốn ngửi được nhiều hơn.
Hương vị thật giống......
.......
Mười lăm phút trước, Thanh Giang Ninh còn đứng trong phòng họp hết sức chuẩn bị cho vị nào đó đến khảo sát.
Cậu cảm thấy cơ thể mình không ổn cho lắm nhưng cũng chẳng để tâm nhiều, cứ tưởng là dư vị nóng bỏng để lại trong cơn sốt chưa dứt hắn ngày hôm qua.
Nhưng ngoài dự đoán, cơ thể càng ngày càng nóng, càng lúc càng khó chịu.
Đồng nghiệp Vị Nhiên của cậu là một omega nữ nho nhỏ. Cô đứng khá xa cậu, đột nhiên lại khịt khịt mũi.
“Có người ăn cam trong công ty sao ? Thơm quá đi thôi, thèm thật”
Dựa vào việc cô đứng không gần và kì phát tình chưa đến lúc bùng phát nặng nề, đã vậy trên người cậu vẫn còn miếng dán ngăn tin tức tố sao cổ, được che lại bởi áo len cổ lọ bên trong. Mùi phát tán ra ngoài nói nhiều không nhiều, ít không ít, dù vậy cũng đủ để khiến cậu cảm thấy bị dọa.
Lời nói của cô khiến cho đồng nghiệp khác cười. Thanh Giang Ninh cũng cười, sau đó tắc cười.
Cậu nói bản thân cảm thấy không ổn lắm. Cũng may quần thâm dưới mắt cộng thêm ly nước gừng của Lí Hoa đã cho lại người biết cậu bị cảm.
Thời khắc này trên người cậu còn phủ một tầng mồ hôi.
Mọi người lập tức kêu cậu đến bệnh viện một chuyến, cuộc khảo sát tuy quan trọng nhưng cũng không bằng sức khỏe người đẹp được.
Thanh Giang Ninh ung dung bước ra khỏi cửa, nhưng chỉ ngay sau khi bước qua ngưỡng cửa phòng họp, cậu chạy như bay.
Công ty thật sự có rất nhiều beta, nhưng không có nghĩa là không có alpha.
Nếu bây giờ gặp alpha thì chết cmn luôn chứ chả chơi !
Cậu cảm giác mình chẳng khác gì con hamster đang chạy trong vòng xoay, hệt như vắt chân lên cổ mà chạy.
Qua đường nếu có gặp đồng nghiệp cậu sẽ ngừng lại, đi với tốc độ đi bộ bình thường, lướt qua người kia thì lập tức chạy như bay thêm lần nữa.
Vèo một cái liền chạy đến bãi đổ xe. Bây giờ đang trong giờ làm việc, hẳn là sẽ không có ai ở đây nên cậu mới chạy vội vào.
Thanh Giang Ninh tìm một cây cột khuất nhất trong bãi đổ, cách chiếc xe Porsche đắt tiền nào đó khoảng năm mét. Bây giờ cậu vẫn để tâm được đến nó là bởi vì đây là chiếc cậu từng mơ ước, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc mơ ước.
Cậu làm tiền nhiều, nhưng sài cũng nhiều. Có ba dượng là người giàu nhưng cậu ngại xin tiền, làm vậy còn khiến mẹ cậu bị hiểu lầm nên cậu vẫn luôn tự sinh sống.
Nhưng mà bây giờ nghĩ đéo gì về chuyện này nữa chời !!!
Cậu ngồi xuống đất, dựa vào cột, hứng mắt về chiếc xe đắt tiền kia.
Thanh Giang Ninh lục lọi túi áo khoác của mình, móc ra một ống tiêm nhỏ, bằng khoảng một ngón tay giữa người trưởng thành và một lọ thuốc màu trắng trong suốt, bên ngoài có nhãn dán //Thuóc ức chế dành cho omega//, bên dưới còn ghi thêm vài chữ //Dành cho tuyến thể nhạy cảm//
Cơ thể bây giờ thực sự rất đau đớn, nó chính là sự để lại của việc tuyến thể của cậu chưa được phát dục đầy đủ và sử dụng thuốc ức chế quá nhiều trong thời gian dài.
Thanh Giang Ninh cố hết sức nựng tĩnh bản thân, cậu lột kim tiêm ra, chuẩn chuẩn bị hút thuốc ức chế ra khỏi bình vào trong kim tiêm.
Nhưng trời không phụ lòng người. Giây phút quan trọng như thể này không thể nào không có nét bút kì dịu của tác giả chấm thêm vài vết mực.
Vì tay quá run, đã vậy còn có mồ hôi trơn trượt, Thanh Giang Ninh không cẩn thận làm rơi nó xuống đất.
Bãi đổ xe nằm ở tầng hầm một khu đất trước đây được xây dựng là hồ chưa nước. Không thể tránh khỏi mặt đất có phần hơi nghiêng.
Lọ thuốc rơi xuống lập tức lăn, đã vậy càng ngày lại lăn càng nhanh.
Thanh Giang Ninh: “.......”
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Giang Ninh: “Thật cmn tác giả”