• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Phong Hạo thấy cậu không trả lời thực bực bội. Cậu chàng lập lại lần nữa

“Anh bật định vị lên”

Thanh Giang Ninh cảm thấy bản thân bị ra lệnh rất bực bội. Cậu chống nạnh.

“Tôi không có mạng, tôi mất trí rồi, bộ không hiểu hả ?!!”

Cuộc điện thoại kết thúc. Phan Phong Hạo nhìn màn hình điện thoại đen thui, hắn tức giận ném con mèo từ trên bàn xuống đất. Mèo con bị ném không nhẹ, có thể nghe ra một tiếng bịch, nó không đau lắm nhưng lại giật mình kêu oé lên một tiếng chói tai rồi chạy mất.

Chỉ thấy thanh niên alpha kia đứng dậy. Ánh mắt nhìn màn hình điện thoại thực u ám.

......

Thanh Giang Ninh nằm trên giường, bất giác ngủ lúc nào không hay. Được một lúc, cậu nghe thấy tiếng mở khoá phòng.

Thanh Giang Ninh mơ mơ màng màng ngồi dậy, cậu cứ tưởng Vương Ngạn trở về. Nhưng bất quá lại không đúng.

Khoá phòng cậu nhớ là khoá trên tay nắm, chỉ cần đặt chìa khoá vào rồi xoay thì liền có thể mở. Nhưng âm thanh bên ngoài không giống vậy, càng giống như có người dùng dụng cụ thô sơ mở ra hơn.

Cậu bước xuống giường, cảnh giác nhìn chằm chằm vào tay nắm. Bàn tay của cậu chộp lấy gạt tàn thuốc lá trên bàn. Nếu như tay nắm cửa mà lay động dù chỉ một chút thôi cậu liền đem cái gạt tàn đập lên đầu kẻ đó.

Chưa tới ba mươi giây sau, tay nắm cửa vặn mở. Thanh Giang Ninh xông ra, cậu nhắm chặt mắt, cầm gạt tàn quơ quào, vừa quơ vừa hét.

“Ăn trộm mau cút ra !!!”

Chỉ thấy người thiếu niên trước mặt cậu không dính một chưởng ngược lại lại dính đầy tàn thuốc. Trên gương mặt lộ ra vẻ giật mình, đùng một cái, cuối cùng cái gạt tàn bằng Ngọc xa hoa kia cũng đáp đúng vào người đối diện.

Nhưng lại chẳng phải là phần đầu.

Vai phát đau. Phan Phong Hạo nắm lại tay cậu, đem gạt tàn quăng qua một bên.



“Anh Ninh....” Phan Phong Hạo dịu giọng, làm như bản thân đau đến mức tay sắp lìa khỏi vai mà gọi cậu.

Thanh Giang Ninh nghe tiếng gọi ngẩng đầu, thiếu niên một thân tàn thuốc đen đen nhìn cậu. Đôi mắt to sáng như sao, bất quá không hiểu sao đặt trên gương mặt thiếu niên này lại có phần tà mị câu nhân.

Một thiếu alpha niên rất đẹp.

Thanh Giang Ninh đánh giá.

Nhưng mà sao lại ở đây.

“Anh không nhớ em sao ? Anh mất trí nhớ thật sao ?” Cậu thiếu niên hỏi, vừa hỏi vừa kéo tay cậu sát lại mình, thâm tình mà phủi phủi bụi tàn thuốc trên người cậu.

Thanh Giang Ninh ngơ ngác gật đầu. Trong đầu cậu vừa là nửa thì cảnh báo trộm. Một nửa thì lại rất bình tĩnh, tự như người này thập phần quen biết.

Mâu thuẫn trong đầu khiến cậu ngây ngốc không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

Phan Phong Hạo tựa như hiểu cậu, từ từ giải thích.

“Anh Ninh, em là người vừa gọi cho anh kia mà”

Thanh Giang Ninh ngớ ra.

“Tại sao cậu biết tôi ở đây ?”

“Chuyên ngành của em có dạy cách định vị người khác mà không cần người đó bật định vị”

“Tại sao cậu vào được ?!!”

“Chuyên ngành của em có dạy cách bẻ khoá điện tử, khoá cửa, khoá ổ....”



“Tại sao cậu lại tự tiện như vậy ?!!!!”

“Tại vì chuyên ngành của em có dạy học sinh đầu đội trời chân đạp đất, không nơi nào không phải là nhà, cũng không thể gọi là em tuỳ tiện được”

“Chuyên ngành của cậu thật đa năng” Thanh Giang Ninh siết chặt gạt tàn thuốc.

“Đúng vậy, trường dạy rất giỏi” Phan Phong Hạo nhàn nhạt đáp, thu hết động tác của cậu vào mắt.

Thanh Giang Ninh ngay lúc này vung tay. Gạt tàn nhắm ngay đầu thiếu niên mà phóng tới. Lúc nảy cậu nhắm mắt chỉ là sợ bụi gạt tàn rơi vào mắt, với lại, nếu thật sự có người đột nhập cũng không thể nào cả gần như vậy.

Căn hộ vốn cao cấp này cư nhiên khó có thể có trộm chạy vào. Bình thường tâm lí kẻ trộm đi vào những căn nhà thế này chính là lấy một vài món đồ giá trị rồi chuồn đi thật mau.

Vậy mà người này lại cư nhiên không trộm đồ ở phòng khách vốn có một chiếc ấm trà mạ vàng mà cậu rất thích ở trên mạng, ngày hôm qua vô tình thấy liền hứng khỏi đặt chủ ý lên nó.

Trộm mà không lấy đò lại đi tới phòng ngủ nằm trong góc không biết có người không kiểu như này chắc chắn liền không đến để trộm đồ.

Nhưng mà dù không phải người xấu như cử chỉ đột nhập và câu từ bình thãn kiểu này chắc chắn không phải người tốt lành gì.

Phan Phong Hạo né tránh nhẹ nhàng không một động tác thừa. Thanh Giang Ninh ngã nhào ra trước theo quán tính.

Thiếu niên nhìn vòng eo nhỏ của cậu định đưa tay nắm lấy nhưng Thanh Giang Ninh cũng không phải dạng vừa, cậu xoay người lại ném gạt tàn đi.

Cảm giác như gãi ngứa chạm vào cổ khiến Phan Phong Hạo thực phấn khích. Cậu ta không còn dịu dàng gọi anh xưng em nữa mà mạnh mẽ vây lấy cậu.

Cả người bị ép vào tường. Thanh Giang Ninh vẫn cố gắng tìm đường thoát.

Phan Phong Hạo bắt lấy hai tay cậu, một phát xoay người ra sau. Để tấm lưng của cậu đối diện tầm nhìn của cậu ta.

Thanh Giang Ninh cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Tư thế này quả thực ái muội thập phần.

Đưa lưng và Mông về phía đối thủ chính là một việc làm cực kỳ sai lầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK