Sau khi tiết học kết thúc, Thanh Giang Ninh cùng Đồng Dụ và Diệp Phàn đi xuống căn tin.
Từ xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng cô căn tin hét lên với mấy tên học sinh vô ý thức mà chen hàng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Cậu lấy một hộp mì vừa được chế nước xong đi đến bàn.
Căn tin là nơi các học sinh có thể tự do nói chuyện, ăn uống, nhưng cũng có chia cắt ranh giới rất rõ ràng.
Nữ sẽ ngồi riêng, nam sẽ ngồi riêng.
Beta ngồi riêng, omega ngồi riêng và alpha cũng ngồi riêng.
Ngoại trừ giới tính cũng có những khoảng cách trí thức khác nữa giống như việc.
Học giỏi ngồi riêng, thường sẽ ngồi trong góc ít người thấy và khá trầm tính.
Học kém ngồi riêng, thích ngồi giữa bàn dân thiên hạ và nói chuyện rất to tiếng.
Nhưng cũng sẽ có một số ngoại lệ, và ngoại lệ đó chính là “Hạng nhất” Huyền thoại kia.
Lớp a1 là lớp trọng điểm, có rất nhiều học sinh vượt trội, nhưng cũng có những học sinh có gia cảnh tốt được đưa vào đây, với mục đích cho con em họ tiếp xúc với môi trường tài giỏi, nhưng hình như cũng chẳng có tác dụng mấy.
Cậu ấm cô chiêu có chịu học hành gì.
Hạng Từ ngồi bên cạnh Vương Ngạn chính là một ví dụ, cậu ta là beta nhưng gương mặt lại rất đẹp. Có ba mẹ làm trong công ty lớn, cũng có quan hệ rất tốt với gia đình Vương Ngạn, hai người chơi với nhau được gần ba năm hơn.
Thanh Giang Ninh gắp một đũa mì để vào miệng, không biết là do cậu hôm nay rất vui hay là trình nấu mì của dì căn tin đã lên trình. Đũa mì đậm đà đến kì dị.
“Tụi mày nghe chưa ? Tin động trời nè”
Diệp Phàn để điện thoại xuống, cũng bắt đầu gắp mì.
“Cái gì ?” Đồng Dụ vừa ăn, vừa cười, vừa nhìn điện thoại, vừa nói.
Hình như tên này làm quá nhiều hành động cùng một lúc khiến người ta cảm thấy nó không được bình thường cho lắm.
“Nhắn tin với Tuyết Như à ?” Diệp Phàn hỏi.
“Ừ” Đồng Dụ trả lời nhưng lại dường như không để tâm hắn lắm.
Thanh Giang Ninh nhìn hắn. Đồng Dụ có người yêu từ năm lớp 10, lúc đó mới vào trường, các lớp được sắp xếp không theo học lực. Đồng Dụ-top 30 toàn khối, đã gặp được Tuyết Như-top 10 toàn khối. Lúc đó hắn không thích học hành, nhờ có cô bạn cùng bàn Tuyết Như cứu vớt, cứ như vậy yêu nhau tận một năm.
Mà trong một năm này, không có bữa đi ăn căn tin nào mà Đồng Dụ không vừa ăn, vừa ôm điện thoại, vừa cười hết.
Thanh Giang Ninh hơi ngưỡng mộ, cậu cũng muốn yêu, cũng muốn được yêu.
“Tin tao sắp nói sẽ khiến cho mày và người yêu mày biến thành cái cây khô mày tin không ?”
Diệp Phàn làm bộ bí ẩn. Cậu ta là lớp trưởng, học hành giỏi giang, gương mặt thanh Tú mĩ miều, rất trong trẻo, là kiểu gương mặt người khác nhìn thấy liền biết là con ngoan trò giỏi, yên tĩnh trưởng thành.
Đồng Dụ cười khẩy
“Đồ cẩu độc thân tụi bây không hiểu được tình yêu lớn lao đến mức nào đâu, bộ tưởng nói một tiếng là cắt được được tao với bé Như chắc, mơ đi”
“Ba tuần nữa là thi giữa học kỳ hai, tao nghe Cha sứ nói sẽ dựa theo thành tính để sắp lớp lại thêm lần nữa, với cái top 30 của mày và top 10 của Tuyết Như, mà nói, khó có thể chung lớp được”
Một lớp học thường sẽ có 30 học sinh, nhưng khả năng không làm tốt trong cuộc thi, hoặc là có một vài học sinh đột nhiên bức pha sẽ khiến hạng của Đồng Dụ bị lung lay.
Điều đó có nghĩ sẽ không được học chung với Tuyết Như.
Mặt Đồng Dụ hơi hoá đá, nhưng rất nhanh nó đã khôi phục lại trạng thái bình thường, thậm chí là còn vui hơn.
“Nếu như như vậy thì tao sẽ kêu bé Như ôn tập cho tao, tụi tao tay nắm tay học bài, nghĩ đến quá kích thích, không được, tao phải đi tìm bé Như”
Nói rồi nó xách hộp mì đi luôn. Để lại hai thằng cẩu độc thân nhìn nhau ăn mì.
“Tao nghe Cha sứ còn nói, sắp xếp chỗ ngồi theo bảng xếp hạng đó, mà cái xếp hạng của mày và Vương Ngạn....muốn không ngồi chung hay ngồi gần cũng khó”
Thanh Giang Ninh giật mình.
Vậy là phải làm bạn cùng bàn với kẻ thù ?
Cậu xoắn xuýt nói không ngừng.
Ở một chiếc bàn khác.
Vương Ngạn liếc mắt qua chỗ nào đó mà không phải là chiếc bánh để trên bàn của mình, hắn nhìn đôi môi màu Hồng hồng đang lấp lánh nước do húp mì liên tục mở ra khép vào, đôi khi còn có một mảng lưỡi đỏ loé ra ngoài rất bắt mắt, không hiểu sao hắn không muốn dời mắt, như bị thôi miên mà bị nó thu hút đến mất hồn.
Môi đẹp nhỉ ?
Chắc mềm lắm ? Hắn nghĩ
Hạng Từ nhìn hắn.
“Diệp Phàn đó là lớp trưởng a2, đẹp nhỉ, nhìn rất trưởng thành đó chứ, bộ mày thích gu như vậy à ?”
Vương Ngạn xoay đầu lại nhìn thằng bạn đang ăn của mình, miệng dính đầy dầu mì, lưỡi cũng lè ra liếm lấy môi nhưng mà sao nhìn nó thấy gớm quá.
“Tao không nhìn thằng đó” Hắn nói
“Vậy mày nhìn ai ? Thanh Giang Ninh hả ?”
“Ừ”
Hạng Từ: “.......”
Hạng Từ cũng nhìn qua đó, nhưng khác với Vương Ngạn, hắn nhìn rất tự nhiên vào người ngồi bên cạnh Diệp Phàn.
Nhưng.....không thấy mặt, chỉ thấy tóc không.
“Một mặt tóc như vậy mày nhìn cái gì ? Tao không biết luôn, Dạ xoa nhìn mà không bắt hả ? Trời má, tao mà gặp buổi tối chắc gì chết tao”
“Buổi tối cậu ta kiếm gặp mày làm gì ?” Hắn đột ngột hỏi lại.
Hạng Từ: “.......”
Hình như thằng này nó nắm lộn trọng điểm thì phải.......
Từ xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng cô căn tin hét lên với mấy tên học sinh vô ý thức mà chen hàng, không khí vô cùng náo nhiệt.
Cậu lấy một hộp mì vừa được chế nước xong đi đến bàn.
Căn tin là nơi các học sinh có thể tự do nói chuyện, ăn uống, nhưng cũng có chia cắt ranh giới rất rõ ràng.
Nữ sẽ ngồi riêng, nam sẽ ngồi riêng.
Beta ngồi riêng, omega ngồi riêng và alpha cũng ngồi riêng.
Ngoại trừ giới tính cũng có những khoảng cách trí thức khác nữa giống như việc.
Học giỏi ngồi riêng, thường sẽ ngồi trong góc ít người thấy và khá trầm tính.
Học kém ngồi riêng, thích ngồi giữa bàn dân thiên hạ và nói chuyện rất to tiếng.
Nhưng cũng sẽ có một số ngoại lệ, và ngoại lệ đó chính là “Hạng nhất” Huyền thoại kia.
Lớp a1 là lớp trọng điểm, có rất nhiều học sinh vượt trội, nhưng cũng có những học sinh có gia cảnh tốt được đưa vào đây, với mục đích cho con em họ tiếp xúc với môi trường tài giỏi, nhưng hình như cũng chẳng có tác dụng mấy.
Cậu ấm cô chiêu có chịu học hành gì.
Hạng Từ ngồi bên cạnh Vương Ngạn chính là một ví dụ, cậu ta là beta nhưng gương mặt lại rất đẹp. Có ba mẹ làm trong công ty lớn, cũng có quan hệ rất tốt với gia đình Vương Ngạn, hai người chơi với nhau được gần ba năm hơn.
Thanh Giang Ninh gắp một đũa mì để vào miệng, không biết là do cậu hôm nay rất vui hay là trình nấu mì của dì căn tin đã lên trình. Đũa mì đậm đà đến kì dị.
“Tụi mày nghe chưa ? Tin động trời nè”
Diệp Phàn để điện thoại xuống, cũng bắt đầu gắp mì.
“Cái gì ?” Đồng Dụ vừa ăn, vừa cười, vừa nhìn điện thoại, vừa nói.
Hình như tên này làm quá nhiều hành động cùng một lúc khiến người ta cảm thấy nó không được bình thường cho lắm.
“Nhắn tin với Tuyết Như à ?” Diệp Phàn hỏi.
“Ừ” Đồng Dụ trả lời nhưng lại dường như không để tâm hắn lắm.
Thanh Giang Ninh nhìn hắn. Đồng Dụ có người yêu từ năm lớp 10, lúc đó mới vào trường, các lớp được sắp xếp không theo học lực. Đồng Dụ-top 30 toàn khối, đã gặp được Tuyết Như-top 10 toàn khối. Lúc đó hắn không thích học hành, nhờ có cô bạn cùng bàn Tuyết Như cứu vớt, cứ như vậy yêu nhau tận một năm.
Mà trong một năm này, không có bữa đi ăn căn tin nào mà Đồng Dụ không vừa ăn, vừa ôm điện thoại, vừa cười hết.
Thanh Giang Ninh hơi ngưỡng mộ, cậu cũng muốn yêu, cũng muốn được yêu.
“Tin tao sắp nói sẽ khiến cho mày và người yêu mày biến thành cái cây khô mày tin không ?”
Diệp Phàn làm bộ bí ẩn. Cậu ta là lớp trưởng, học hành giỏi giang, gương mặt thanh Tú mĩ miều, rất trong trẻo, là kiểu gương mặt người khác nhìn thấy liền biết là con ngoan trò giỏi, yên tĩnh trưởng thành.
Đồng Dụ cười khẩy
“Đồ cẩu độc thân tụi bây không hiểu được tình yêu lớn lao đến mức nào đâu, bộ tưởng nói một tiếng là cắt được được tao với bé Như chắc, mơ đi”
“Ba tuần nữa là thi giữa học kỳ hai, tao nghe Cha sứ nói sẽ dựa theo thành tính để sắp lớp lại thêm lần nữa, với cái top 30 của mày và top 10 của Tuyết Như, mà nói, khó có thể chung lớp được”
Một lớp học thường sẽ có 30 học sinh, nhưng khả năng không làm tốt trong cuộc thi, hoặc là có một vài học sinh đột nhiên bức pha sẽ khiến hạng của Đồng Dụ bị lung lay.
Điều đó có nghĩ sẽ không được học chung với Tuyết Như.
Mặt Đồng Dụ hơi hoá đá, nhưng rất nhanh nó đã khôi phục lại trạng thái bình thường, thậm chí là còn vui hơn.
“Nếu như như vậy thì tao sẽ kêu bé Như ôn tập cho tao, tụi tao tay nắm tay học bài, nghĩ đến quá kích thích, không được, tao phải đi tìm bé Như”
Nói rồi nó xách hộp mì đi luôn. Để lại hai thằng cẩu độc thân nhìn nhau ăn mì.
“Tao nghe Cha sứ còn nói, sắp xếp chỗ ngồi theo bảng xếp hạng đó, mà cái xếp hạng của mày và Vương Ngạn....muốn không ngồi chung hay ngồi gần cũng khó”
Thanh Giang Ninh giật mình.
Vậy là phải làm bạn cùng bàn với kẻ thù ?
Cậu xoắn xuýt nói không ngừng.
Ở một chiếc bàn khác.
Vương Ngạn liếc mắt qua chỗ nào đó mà không phải là chiếc bánh để trên bàn của mình, hắn nhìn đôi môi màu Hồng hồng đang lấp lánh nước do húp mì liên tục mở ra khép vào, đôi khi còn có một mảng lưỡi đỏ loé ra ngoài rất bắt mắt, không hiểu sao hắn không muốn dời mắt, như bị thôi miên mà bị nó thu hút đến mất hồn.
Môi đẹp nhỉ ?
Chắc mềm lắm ? Hắn nghĩ
Hạng Từ nhìn hắn.
“Diệp Phàn đó là lớp trưởng a2, đẹp nhỉ, nhìn rất trưởng thành đó chứ, bộ mày thích gu như vậy à ?”
Vương Ngạn xoay đầu lại nhìn thằng bạn đang ăn của mình, miệng dính đầy dầu mì, lưỡi cũng lè ra liếm lấy môi nhưng mà sao nhìn nó thấy gớm quá.
“Tao không nhìn thằng đó” Hắn nói
“Vậy mày nhìn ai ? Thanh Giang Ninh hả ?”
“Ừ”
Hạng Từ: “.......”
Hạng Từ cũng nhìn qua đó, nhưng khác với Vương Ngạn, hắn nhìn rất tự nhiên vào người ngồi bên cạnh Diệp Phàn.
Nhưng.....không thấy mặt, chỉ thấy tóc không.
“Một mặt tóc như vậy mày nhìn cái gì ? Tao không biết luôn, Dạ xoa nhìn mà không bắt hả ? Trời má, tao mà gặp buổi tối chắc gì chết tao”
“Buổi tối cậu ta kiếm gặp mày làm gì ?” Hắn đột ngột hỏi lại.
Hạng Từ: “.......”
Hình như thằng này nó nắm lộn trọng điểm thì phải.......