“Thật là, tổng chủ tịch Vương, anh có thể kiềm chế chút không ?”
Nhất Lộ nhìn cái tên alpha sắp cho điếu thuốc móc từ ngăn bàn của cậu ra vào miệng mình thì mở miệng ngăn lại.
Ở bệnh viện không được phép hút thuốc.
Vương Ngạn tuân thủ, lập tức để thuốc lại chỗ cũ.
Nhất Lộ cầm một hộp thuốc khử trùng đến, đặt lên bàn.
“Vương tổng, xoè tay ra nào !”
Y như dỗ con nít.....
Vương Ngạn: “......”
Nhất Lộ nhìn hắn, chậm rãi giải thích, rất có phong thái của bậc nhà Nho nhã nhận.
“Những đứa trẻ đến đây tiêm thuốc cũng vậy, hay đứng ngồi không yên rồi thích quậy phá đồ đạc như mày đấy”
Cánh tựa đang không an phận bò vào ngăn bàn của hắn phút chốc như bị xịt keo cứng ngắc.
Thật ra, Vương Ngạn đang Cẩm thấy hối hận, hối hận vì sao lúc nãy không bắt lấy cậu nói cho rõ mọi chuyện. Nhưng hắn vẫn rất lo lắng nếu như đến tìm cậu, cậu lại không phải người hắn muốn tìm thì làm sao.
Hai lựa chọn khiến hắn phải suy nghĩ vang lên cùng một lúc trong đầu. Tạo thành bả hoà âm trong não, não bất lực cứ như vậy điều khiển tay làm một vài hành động để giảm bớt căng thẳng.
Vương Ngạn cũng học theo Nhất Lộ, chậm rãi cãi lại.
“Tao không có”
“Ồ”
Vương Ngạn: “.....”
Hắn an phận đưa tay ra trên bàn để cậu chàng băng bó lại.
Vết thương khá sâu, cắt nhiều đường nhỏ vào da, lúc băng bó và tiêm ít thuốc vào Vương Ngạn mới cảm thấy tay không còn đau lắm nữa.
Nhất Lộ cũng dẹp công chuyện qua một bên.
“Tầm Anh nhắn tin cho tao này” Cậu chàng chậm rãi đọc to lên cho cả người đối diện cùng nghe.
“Anh Lộ Lộ gọi anh Ngạn về xin lỗi ba được không ạ ?”
“Anh nói với anh ấy là ba không phải thật sự giận đâu, chỉ là cảm thấy việc làm của anh Ngạn khiến ba rất buồn thôi”
“Anh nói với anh ấy giúp em nhé”
“Vãi thật đó Vương Ngạn à, thằng nhóc này đang ở bên mày hay bên Vương Tống Lăng vậy ?” Nhất Lộ cảm thán.
Vương Ngạn không trả lời lại. Lòng hắn nguội lạnh.
Thật ra đau khổ tốt nghiệp đại học, Vương Ngạn cũng từng nghĩ sẽ nghiêm túc với mối quan hệ với Lâm Tầm Anh bởi vì hắn không thể dứt ra khỏi người này được. Hầu như Tầm Anh đều rất bám cậu ta.
Nhưng Tầm Anh lại một mực với hắn chẳng khác gì đứa con nít. Cậu ta nhỏ hơn hắn 3 tuổi, vẫn còn đang học đại học, đã vậy còn vào được đại học lọt top trong nước.
Vốn tự tin về khả năng suy luận của mình. Tầm Anh luôn cho rằng Vương Ngạn vẫn còn đang trong thời kì phản nghịch, muốn chứng minh bản thân, không muốn gần gũi cha mẹ.
Cậu ta muốn Vương Tống Lăng và Vương Ngạn có thể làm hoà, nhưng miếng thủy tinh đã nứt thì khó có thể lành lại được. Trừ phi nấu chảy nó, đúc thành một miếng thủy tinh mới, nhưng đáng tiếc, đến lúc đó chắc cũng cần phải có một người bị bỏng.
Nhất Lộ cảm thấy Vương Ngạn càng ngày càng ít nói, càng ngày càng trầm lặng, không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, mà muốn biết chắc thật cũng không dễ dàng gì.
“Về đi, về nhà ngủ, ngủ rồi lại tính tiếp, trên đời này vốn không có gì là ngủ không giải quyết được, ngủ một giấc không nghĩ ra biện pháp liền ngủ hai giấc”
Cậu chàng phất tay đuổi người.
Vương Ngạn cũng không tiếp tục nữa mà đứng dậy ra về.
Đứng trước của phòng bệnh B12, hắn quay đầu nhìn qua căn phòng khám B13 bên cạnh. Cửa phòng vẫn mở, nhưng người ngồi trong đó là một cựu già và một thằng nhóc.
Không còn thấy bóng dáng người nào đó ở đâu nữa.
Vương Ngạn mệt mỏi xoa xoa giữa chặng mày.
Hắn biết mọi thứ tốt đẹp đến với mình rất quan trọng nên phải cố hết sức duỗi tay nắm lấy.
Nhưng mà bây giờ hắn muốn duỗi cũng không xong, mà muốn bỏ tay vào lại túi để giữa ấm cũng chẳng được.
......
Thanh Giang Ninh sau tiêm, uống thuốc thì cơn sốt mới trở nên trầm trọng hơn.
Cơ thể cậu không ốm yếu như các omega khác, nếu như thật sự có thì chưa chắc gì đã giả trang thành beta được đến bây giờ.
Nhưng lại vì kì phân hoá lúc trước vẫn chưa được hoàn thiện cho lắm.
Cơ thể cậu biến hoá trở thành một cái mầm bệnh lặn. Tức là khi bệnh lại chẳng cảm thấy bản thân mệt mỏi gì, nhưng sau khoảng một thời gian bệnh sẽ không lập tức hết ngay mà nảy nở khiến cậu mệt mỏi.
Mở cửa nhà, tháo giày, cởi áo khoác, ngã lưng xuống giường.
Ya\~\~
Đây mới chính là thứ cậu muốn a !
Nhưng mà thanh niên này vẫn không hề quen bản năng yêu nghề của mình, lập tức đặt hơn mươi cái báo thức để sáng tắt báo thức đến tỉnh luôn.
Cậu chôn mặt vào gối, hai tay che mắt.
Bỗng ngửi thấy mùi gì đó.
Hương thơm thoang thoảng mát rượi mùi ngọt ngào nhàn nhạt, có vị hơi bùi nhưng rất thiên nhiên nhẹ nhàng.
Thanh Giang Ninh giật mình.
Mùi hương này thật sự rất quen thuộc với cậu.
Thanh Giang Ninh giật mình cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương này.
Tay áo cậu quẹt qua mũi, lập tức ngửi được mùi thơm ngọt.
Lúc Vương Ngạn nắm lấy tay áo cậu, máu trong bàn tay bị thương đã rỉ ra, ngấm trực tiếp vào áo thun của cậu qua lớp áo khoác.
Mùi tin tức tố trong máu không được phân là nổi bật lắm, nhưng trong tình huống buổi tối yên tĩnh không mùi hương này lại ngửi được rất rõ ràng.
Nhất Lộ nhìn cái tên alpha sắp cho điếu thuốc móc từ ngăn bàn của cậu ra vào miệng mình thì mở miệng ngăn lại.
Ở bệnh viện không được phép hút thuốc.
Vương Ngạn tuân thủ, lập tức để thuốc lại chỗ cũ.
Nhất Lộ cầm một hộp thuốc khử trùng đến, đặt lên bàn.
“Vương tổng, xoè tay ra nào !”
Y như dỗ con nít.....
Vương Ngạn: “......”
Nhất Lộ nhìn hắn, chậm rãi giải thích, rất có phong thái của bậc nhà Nho nhã nhận.
“Những đứa trẻ đến đây tiêm thuốc cũng vậy, hay đứng ngồi không yên rồi thích quậy phá đồ đạc như mày đấy”
Cánh tựa đang không an phận bò vào ngăn bàn của hắn phút chốc như bị xịt keo cứng ngắc.
Thật ra, Vương Ngạn đang Cẩm thấy hối hận, hối hận vì sao lúc nãy không bắt lấy cậu nói cho rõ mọi chuyện. Nhưng hắn vẫn rất lo lắng nếu như đến tìm cậu, cậu lại không phải người hắn muốn tìm thì làm sao.
Hai lựa chọn khiến hắn phải suy nghĩ vang lên cùng một lúc trong đầu. Tạo thành bả hoà âm trong não, não bất lực cứ như vậy điều khiển tay làm một vài hành động để giảm bớt căng thẳng.
Vương Ngạn cũng học theo Nhất Lộ, chậm rãi cãi lại.
“Tao không có”
“Ồ”
Vương Ngạn: “.....”
Hắn an phận đưa tay ra trên bàn để cậu chàng băng bó lại.
Vết thương khá sâu, cắt nhiều đường nhỏ vào da, lúc băng bó và tiêm ít thuốc vào Vương Ngạn mới cảm thấy tay không còn đau lắm nữa.
Nhất Lộ cũng dẹp công chuyện qua một bên.
“Tầm Anh nhắn tin cho tao này” Cậu chàng chậm rãi đọc to lên cho cả người đối diện cùng nghe.
“Anh Lộ Lộ gọi anh Ngạn về xin lỗi ba được không ạ ?”
“Anh nói với anh ấy là ba không phải thật sự giận đâu, chỉ là cảm thấy việc làm của anh Ngạn khiến ba rất buồn thôi”
“Anh nói với anh ấy giúp em nhé”
“Vãi thật đó Vương Ngạn à, thằng nhóc này đang ở bên mày hay bên Vương Tống Lăng vậy ?” Nhất Lộ cảm thán.
Vương Ngạn không trả lời lại. Lòng hắn nguội lạnh.
Thật ra đau khổ tốt nghiệp đại học, Vương Ngạn cũng từng nghĩ sẽ nghiêm túc với mối quan hệ với Lâm Tầm Anh bởi vì hắn không thể dứt ra khỏi người này được. Hầu như Tầm Anh đều rất bám cậu ta.
Nhưng Tầm Anh lại một mực với hắn chẳng khác gì đứa con nít. Cậu ta nhỏ hơn hắn 3 tuổi, vẫn còn đang học đại học, đã vậy còn vào được đại học lọt top trong nước.
Vốn tự tin về khả năng suy luận của mình. Tầm Anh luôn cho rằng Vương Ngạn vẫn còn đang trong thời kì phản nghịch, muốn chứng minh bản thân, không muốn gần gũi cha mẹ.
Cậu ta muốn Vương Tống Lăng và Vương Ngạn có thể làm hoà, nhưng miếng thủy tinh đã nứt thì khó có thể lành lại được. Trừ phi nấu chảy nó, đúc thành một miếng thủy tinh mới, nhưng đáng tiếc, đến lúc đó chắc cũng cần phải có một người bị bỏng.
Nhất Lộ cảm thấy Vương Ngạn càng ngày càng ít nói, càng ngày càng trầm lặng, không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, mà muốn biết chắc thật cũng không dễ dàng gì.
“Về đi, về nhà ngủ, ngủ rồi lại tính tiếp, trên đời này vốn không có gì là ngủ không giải quyết được, ngủ một giấc không nghĩ ra biện pháp liền ngủ hai giấc”
Cậu chàng phất tay đuổi người.
Vương Ngạn cũng không tiếp tục nữa mà đứng dậy ra về.
Đứng trước của phòng bệnh B12, hắn quay đầu nhìn qua căn phòng khám B13 bên cạnh. Cửa phòng vẫn mở, nhưng người ngồi trong đó là một cựu già và một thằng nhóc.
Không còn thấy bóng dáng người nào đó ở đâu nữa.
Vương Ngạn mệt mỏi xoa xoa giữa chặng mày.
Hắn biết mọi thứ tốt đẹp đến với mình rất quan trọng nên phải cố hết sức duỗi tay nắm lấy.
Nhưng mà bây giờ hắn muốn duỗi cũng không xong, mà muốn bỏ tay vào lại túi để giữa ấm cũng chẳng được.
......
Thanh Giang Ninh sau tiêm, uống thuốc thì cơn sốt mới trở nên trầm trọng hơn.
Cơ thể cậu không ốm yếu như các omega khác, nếu như thật sự có thì chưa chắc gì đã giả trang thành beta được đến bây giờ.
Nhưng lại vì kì phân hoá lúc trước vẫn chưa được hoàn thiện cho lắm.
Cơ thể cậu biến hoá trở thành một cái mầm bệnh lặn. Tức là khi bệnh lại chẳng cảm thấy bản thân mệt mỏi gì, nhưng sau khoảng một thời gian bệnh sẽ không lập tức hết ngay mà nảy nở khiến cậu mệt mỏi.
Mở cửa nhà, tháo giày, cởi áo khoác, ngã lưng xuống giường.
Ya\~\~
Đây mới chính là thứ cậu muốn a !
Nhưng mà thanh niên này vẫn không hề quen bản năng yêu nghề của mình, lập tức đặt hơn mươi cái báo thức để sáng tắt báo thức đến tỉnh luôn.
Cậu chôn mặt vào gối, hai tay che mắt.
Bỗng ngửi thấy mùi gì đó.
Hương thơm thoang thoảng mát rượi mùi ngọt ngào nhàn nhạt, có vị hơi bùi nhưng rất thiên nhiên nhẹ nhàng.
Thanh Giang Ninh giật mình.
Mùi hương này thật sự rất quen thuộc với cậu.
Thanh Giang Ninh giật mình cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương này.
Tay áo cậu quẹt qua mũi, lập tức ngửi được mùi thơm ngọt.
Lúc Vương Ngạn nắm lấy tay áo cậu, máu trong bàn tay bị thương đã rỉ ra, ngấm trực tiếp vào áo thun của cậu qua lớp áo khoác.
Mùi tin tức tố trong máu không được phân là nổi bật lắm, nhưng trong tình huống buổi tối yên tĩnh không mùi hương này lại ngửi được rất rõ ràng.