Tần Thi cũng không ngừng cười trộm.
Lúc này, tiếng chuông báo tin nhắn của Kurokawa Koro vang lên.
Anh ta vội vàng mở ra xem, đối phương đã gửi số điện thoại đến.
"Ha ha, số điện thoại của chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên đã tới tay." Kurokawa Koro lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ.
"Anh yêu, anh mau chóng liên hệ đi, cứ hẹn thời gian gặp mặt trước đã." Hàn An Lôi nói.
"Được, anh sẽ gọi điện thoại ngay." Kurokawa Koro gật đầu.
Ngay sau đó Kurokawa Koro ấn gọi số điện thoại này.
"Reng reng reng! Reng reng reng!"
Lúc này điện thoại Lâm Thiên đổ chuông.
Lâm Thiên lấy điện thoại ra xem thử, là một số lạ, không cần nghĩ nhiều cũng biết đây chắc chắn là do Kurokawa Koro gọi tới.
Khóe miệng Lâm Thiên nở một nụ cười, sau đó ấn nghe điện thoại và mở loa ngoài.
"Alo." Lâm Thiên nhận điện thoại.
"Alo, anh Lâm, tôi tên là Kurokawa Koro, tôi là Kuro..."
Kurokawa Koro nói một tràng vào trong điện thoại, nhưng lúc nói được một nửa anh ta đột nhiên dừng lại.
Bởi vì anh ta phát hiện những lời mà anh ta vừa nói đang không ngừng truyền tới từ điện thoại của Lâm Thiên.
"Tôi... tôi... tại sao lại gọi cho cậu!" Kurokawa Koro với vẻ mặt chẳng hiểu kiểu gì mà nhìn Lâm Thiên.
Hàn An Lôi cũng vô cùng nghi ngờ.
Rõ ràng là bọn họ gọi điện cho anh Lâm chủ tịch Tập đoàn Lâm Thiên, tại sao điện thoại lại kết nối tới chỗ Lâm Thiên chứ?
"Kurokawa Koro, anh ngu thật đấy, chẳng lẽ anh vẫn chưa nhận ra hả? Tôi chính là anh Lâm chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên mà anh nói, anh gọi điện thoại cho anh Lâm thì đương nhiên là gọi cho tôi rồi." Lâm Thiên khoanh hai tay lại, trên mặt nở nụ cười.
"Cái gì?"
Sau khi Kurokawa Koro và Hàn An Lôi nghe vậy cũng không nhịn được mà che miệng ngạc nhiên.
Hai người nghe thấy tin tức này như sét đánh ngang tai!
Lâm Thiên chính là chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên, anh Lâm?
Tuy rằng anh Lâm họ Lâm, Lâm Thiên cũng họ Lâm nhưng trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ rằng Lâm Thiên sẽ là anh Lâm đó.
Dù sao trên thế giới cũng có nhiều người họ Lâm như vậy.
Nhưng giờ phút này hai người họ Lâm này lại rất trùng hợp là một người.
Tần Thi thấy cuối cùng Kurokawa Koro và Hàn An Lôi cũng biết được thân phận của Lâm Thiên, đương nhiên cô ấy cũng vui vẻ, để xem về sau bọn họ còn dám trào phúng Lâm Thiên hay không.
"Không sai, anh ấy chính là chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên - Lâm Thiên, điểm này tôi có thể chứng thực." Tần Thi vừa cười vừa nói.
Kurokawa Koro và Hàn An Lôi nghĩ đến chuyện Lâm Thiên chính là anh Lâm tiếng tăm lừng lẫy kia, bọn họ không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng kinh hãi không gì sánh được.
Trước kia bọn họ vẫn không hiểu tại sao Tần Thi có thân phận là người nhà họ Tần, hơn nữa ánh mắt của Tần Thi cũng rất cao, thế mà lại tìm một người đàn ông chẳng ra gì làm bạn trai, bây giờ bọn họ đã hiểu rồi.
Dựa vào việc điện thoại gọi đến chỗ Lâm Thiên, cùng là họ Lâm và sự xác nhận của Tần Thi, tất cả những điều này cộng lại cho dù bọn họ không tin cũng phải tin!
Trời ạ, người mà bọn họ đã từng chế giễu, châm chọc, nói móc nói mỉa rất nhiều lần lại là anh Lâm tiếng tăm lừng lẫy kia!
Sau khi bọn họ nghĩ đến điểm này, trái tim bọn họ như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Bọn họ biết rất rõ anh Lâm chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên có bao nhiêu trâu bò, đến cả gia tộc Công Tôn mà còn bị xóa sổ trong một đêm.
"Kurokawa Koro, chẳng phải anh muốn tìm tôi bàn chuyện hợp tác à? Bây giờ tôi đang ở trước mặt anh này, có lời gì anh cứ việc nói thẳng đi." Lâm Thiên bình tĩnh nhìn chằm chằm Kurokawa Koro.
"Cậu cậu cậu... tôi... tôi..."
Kurokawa Koro ấp úng, mãi không nói nên lời.
"Nếu anh không nói thì tôi nói nhé, thứ nhất, chuyện dùng công thức giả lừa 105.000 tỷ của anh là do tôi đưa ra ý kiến, thứ hai, việc gia tộc Kurokawa các anh muốn lấy được quyền đại lý tôi có thể trả lời rất rõ ràng với anh rằng, anh đừng mơ nữa!" Giọng điệu của Lâm Thiên đầy sắc bén.
Sau khi Kurokawa Koro nghe thấy Lâm Thiên nói như vậy thì sắc mặt khó coi như ăn phải phân, thậm chí trên mặt đã hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Bời vì Kurokawa Koro biết rất rõ việc bàn chuyện đại lý cho dung dịch nước thần tiên dạng uống mà cha anh ta giao cho đã không còn hy vọng nữa!
"Lâm Thiên, cậu... cậu cứ luôn che giấu thân phận của mình chính là vì giả heo ăn thịt hổ, chính là vì muốn trêu đùa tôi phải không?" Kurokawa Koro nghiến răng, vô cùng không cam lòng.
"Lúc đầu khi ở nhà hàng lớn Cung Phúc Long tôi đã từng nói ra thân phận của tôi, chỉ tiếc là anh không tin." Lâm Thiên mở hai tay ra.
"Tôi còn bề bộn nhiều việc, không có thời gian nói linh tinh với anh." Sau khi Lâm Thiên nói xong bèn đi thẳng đến xe của mình chuẩn bị rời đi. Kurokawa Koro nhìn bóng dáng Lâm Thiên rời đi, trên mặt anh ta lộ ra vẻ tuyệt vọng, bởi vì anh ta biết chuyện đại lý cho dung dịch nước thần tiên dạng uống đã hoàn toàn hết đường cứu vãn rồi.
Anh ta biết rõ, nhiệm vụ này thất bại sẽ ảnh hưởng đến anh ta lớn cỡ nào!
Đến cả hoàng tử Cát Lai cũng có vẻ hơi kinh ngạc.
"Cậu ta chính là ông chủ của tập đoàn đã nghiên cứu ra dung dịch nước thần tiên dạng uống đấy sao?" Hoàng tử Cát Lai nói lẩm bẩm.
Tuy rằng lần này thời gian hoàng tử Cát Lai dạo chơi ở Hà Nội không lâu nhưng anh ta cũng biết đến tên tuổi của anh Lâm và dung dịch nước thần tiên dạng uống, thậm chí anh ta còn mua VIP của Vân Thiên, cũng tự mua nước thần về uống, còn mua một số mang về.
Ngay sau đó hoàng tử Cát Lai liền đổi giọng, lạnh lùng nói: "Cho dù như thế thì sao nào? Cũng chỉ là một thương nhân mà thôi."
Lúc này Tần Thi nói tạm biệt sau đó đi về phía xe của cô ấy, Lâm Thiên và cô ấy đều tự mình lái xe đến.
Lúc Lâm Thiên ngồi vào trong xe đang chuẩn bị rời đi.
Hoàng tử Cát Lai đi tới trước xe Lâm Thiên.
"Hoàng tử Cát Lai có gì chỉ giáo?" Lâm Thiên ngồi ở ghế lái, mỉm cười nhìn anh ta.
"Lâm Thiên, cậu không sợ tôi chút nào ư?" Sắc mặt hoàng tử Cát Lai lạnh lùng.
Chỉ bằng vào thân phận hoàng tử Cát Lai, cho dù anh ta đi đến đâu cũng có rất nhiều người kính sợ anh ta, kể cả những tên nhà giàu số một kia.
Tiền và quyền, không cần nói cũng biết ai mạnh hơn.
"Tại sao tôi phải sợ? Ở đây là nước Hoa chứ không phải nước Cát Lai." Lâm Thiên vừa cười vừa nói.
"Nghe nói bây giờ cậu rất có tiếng ở Hà Nội, nhưng với tôi mà nói cậu vẫn chỉ là một thương nhân mà thôi, Tần Thi là người phụ nữ tôi vừa ý, nhường cô ấy cho tôi, coi như chúng ta là bạn bè, điều này tốt hơn nhiều so với việc đắc tội tôi." Hoàng tử Cát Lai nói.
"Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói vì kết bạn mà tặng cả bạn gái đi đấy, anh cảm thấy như vậy có thích hợp không?" Lâm Thiên cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên khởi động xe.
"Hoàng tử Cát Lai, từ trước đến nay Lâm Thiên tôi cũng không phải là một người sợ phiền phức, nếu như anh có chiêu gì thì cứ ra tay đi, Lâm Thiên tôi sẽ tiếp được." Lâm Thiên mỉm cười.
Chẳng qua hoàng tử Cát Lai chỉ muốn dùng tên tuổi anh ta để dọa Lâm Thiên.
Chiêu này có lẽ sẽ rất hữu hiệu với nhiều người, vừa nghe anh ta là hoàng tử Cát Lai chắc chắn sẽ sợ anh ta.
Nhưng Lâm Thiên không mắc bẫy này, ở đây là nước Hoa, Lâm Thiên cần gì phải sợ một hoàng tử nước ngoài như anh ta?
Sau khi Lâm Thiên nói xong câu đó bèn khởi động xe rời đi.
Sau khi Kurokawa Koro trở về từ câu lạc bộ cưỡi ngựa, anh ta biết nhiệm vụ mà cha anh ta giao cho đã thất bại, nhưng anh ta lại không dám nói cho cha anh ta, dù sao cũng là do anh ta đắc tội Lâm Thiên nên mới khiến chuyện này thất bại.
Ngay tại lúc anh ta đang khó xử thì quản gia đột nhiên đến thông báo rằng cha anh ta bảo anh ta đi qua một chuyến.
Anh ta chỉ có thể mang theo trái tim thấp thỏm đi đến phòng khách.
Trong phòng khách.
Kurokawa Sawa vừa pha trà vừa chậm rãi hỏi: "Koro, chuyện đó chuẩn bị đến đâu rồi? Đã liên hệ được với chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên chưa?"
"Chuyện này.... chuyện này..." Kurokawa Koro lau từng giọt mồ hôi trên trán, không biết nên đáp lại như thế nào.
Kurokawa Sawa thấy thế lập tức cảm thấy có gì đó sai sai.
"Sao vậy? Xảy ra vấn đề gì rồi sao?" Kurokawa Sawa đặt chén trà trong tay xuống, nhìn về phía Kurokawa Koro.
"Cha, nhiệm vụ, thất... thất bại rồi, chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên từ chối hợp tác với chúng ta." Kurokawa Koro cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Cái gì?"
Sau khi Kurokawa Sawa nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
"Con làm việc kiểu gì vậy! Con có biết đây là lần thứ mấy con thất bại rồi không? Rốt cuộc con có làm cho tốt không vậy!" Kurokawa Sawa lớn tiếng quát mắng.
"Cha, chuyện này không trách con được, chủ yếu là... chủ yếu là do chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên chê gia tộc Kurokawa của chúng ta không đủ tư cách, cậu ta còn trào phúng gia tộc Kurokawa chúng ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!" Kurokawa Koro vội vàng nói.
Những lời này đương nhiên là do Kurokawa Koro tự bịa ra, anh ta không dám nói thật cho nên anh ta đổ hết lên người Vân Thiên.
"Hừ, dù có nói thế nào thì cũng là do con làm việc không hiệu quả, bây giờ 105.000 tỷ đổ sông đổ biển rồi, chuyện hợp tác cũng không thành công, cho nên con phải chịu trách nhiệm!" Kurokawa Sawa nghiêm nghị quát tháo.
Kurokawa Koro chỉ có thể cúi đầu chịu đánh mắng.
"Được rồi, trước hết gọi chị con đến, con bé có nhiều chủ kiến, hỏi con bé một chút biết đâu lại có cách." Kurokawa Sawa nói.
Ngay sau đó Kurokawa Sawa dặn dò quản gia đi gọi Kurokawa Nako.
Bên kia.
Ở trong nơi ở của Kurokawa Nako.
Một ông lão vội vàng đi tới.
"Cô chủ, tư liệu về chủ tịch Tập đoàn Vân Thiên mà cô muốn tôi đã mang tới rồi." Ông lão vừa nói vừa đưa một phần tài liệu cho Kurokawa Nako.