Mục lục
Cực phẩm đại thiếu - Lâm Thiên - Thanh Mai (fill)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hổ lừng lững đi tới trước mặt ông chủ nhà họ Chu.

"Không! Không! Tha cho tôi đi!" Ông chủ nhà họ Chu mặt mày vô cùng sợ hãi, cả người run lẩy bẩy.

"Chết đi!"

Bạch Hổ nắm được cổ của ông chủ nhà họ Chu, sau đó dùng lực bóp một cái.

"Rắc!"

Cổ của ông chủ nhà họ Chu bị Bạch Hổ bóp gãy, sau đó bất động té ra đất.

Một màn này khiến mọi người ở đây ai nấy nhìn thấy đều sợ khϊếp vía. Đặc biệt là người ngồi cạnh ông chủ nhà họ Chu, càng bị dọa sợ tới muốn điên.

Ông chủ Chu, nằm trong Tứ đại gia tộc cũng cứ như vậy mà bị gϊếŧ chết?

Đối với mọi người ở đây mà nói, chuyện này quả thực khó mà chấp nhận nổi. Lúc này, Lâm Thiên lại đảo mắt. Ánh mắt của anh lúc này rớt lại trên người Thiết Chân tên phản đồ.

Lúc đầu Tỉnh Xuyên gặp rắc rối, Thiết Chân liền phản bội Lâm Vân, đến cậy nhờ nhà họ Phạm. Bấy giờ Lâm Thiên mới để ý, Thiết Chân dường như là hộ vệ ở nhà họ Phạm, vẫn luôn đứng ở trong lòng.


Ngay sau đó, Lâm Thiên chắp hai tay lại sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt Thiết Chân.

Thiết Chân sau khi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên, liền vội vàng cầu xin tha thứ: "Anh Thiên, em biết sai rồi! Lúc đó em bị nhà họ Phạm làm cho lung lay. Bây giờ em tỉnh ngộ rồi. Em nguyện dốc sức giúp đỡ anh Thiên từ đây về sau!"

"Chát!"

Lâm Thiên tát cho Thiết Chân một cái.

"Bị lung lay? Mày thấy tao có tin được hay không? Lúc tao chán nản, mày không muốn theo tao thì tao có thể hiểu, nhưng mày lại đi theo kẻ thù của tao. Như vậy mày cũng tự biến mình thành kẻ thù của tao rồi!" Lâm Thiên lạnh lùng nói.

Mình lâm vào cảnh khó, nếu Thiết Chân không theo mình nữa thì Lâm Vân có thể hiểu được. Nhiều nhất cũng chỉ thất vọng với hắn thôi, không đến mức tìm hắn thanh toán nợ nần làm gì. Nhưng hắn lại dựa vào nhà họ Phạm, đây là điều mà Lâm Thiên tuyệt đối không thể nhẫn nhịn!

"Nể tình cảm trước kia, tao cho mày một con đường sống. Tự chọn gân tay mà cắt, sau đó đừngđể tao thấy mặt mày nữa!" Lâm Thiên lạnh giọng nói.


Gương mặt Thiết Chân cứng ngắc lại. Chọn gân tay mà cắt? Thế vậy thì hắn sẽ thành tàn phế mất!

Lâm Thiên gườm gườm nhìn hắn: "Sao? Không muốn ra tay à? Nếu để cho tao ra tay thì tao sẽ không chỉ cắt gân tay mày đâu, mà là cái mạng mày đấy!"

Sau khi Thiết Chân nghe vậy, chỉ có thể gật đầu. Sau đó cầm con dao trên bàn, hướng về phía cổ tay phải, cắt đứt gân bàn tay đó.

"Cút! Sau này đừng để tao thấy mặt mày nữa!" Lâm Thiên khoát tay.

Thiết Chân cắn răng gật đầu một cái, sau đó vội vàng xoay người, ảo não rời đi. Sau khi hắn đi rồi, Lâm Thiên lại tiến về phía trước.

"Theo tôi biết, đám hỏi của Phạm Nhật Long và nhà họ Trần không biết là với tiểu thư nào của nhà họ Trần thế?" Lâm Thiên mở miệng hỏi.

Lời này của Lâm Thiên vừa nói ra, các ông chủ lớn đều nhất loạt nhìn về phía Trần Mỹ.



Trần Mỹ ngồi trên bàn, giờ phút này cũng trốn phía dưới từ lúc nào. Khi cô ta nhìn thấy Lâm Thiên chém chết Trần Thất Thuyết đã sợ đến muốn chết. Lúc sau Lâm Thiên gϊếŧ Phạm Nhật Long, cô ta cũng không dám ra mặt. Bởi cô ta sợ. Cô ta biết hôm nay đã không ai còn có thể đối phó với Lâm Thiên nữa. Vậy cho nên cô luôn tránh trong đám người này, chỉ hy vọng Lâm Thiên không biết đến sự tồn tại của cô. Chờ sau khi Lâm Thiên rời khỏi, sẽ mau chóng trốn về nhà họ Trần.

Bấy giờ bị gọi đến tên, Trần Mỹ tất nhiên sợ muốn chết.

"Bạch Hổ dẫn người tới đây!" Lâm Thiên nói.
Bạch Hổ gật đầu một cái, sau đó xông lên bắt Trần Mỹ kéo đến trước mặt Lâm Thiên.

Lâm Thiên định thần nhìn lại. Cô gái tên Trần Mỹ này mập mạp không ưa nhìn chút nào.

"Dáng dấp như thế này mà Phạm Nhật Long cũng chịu à?" Lâm Thiên không khỏi ngạc nhiên nói một câu.

"Đại ca, cầu xin anh tha cho tôi!" Trần Mỹ cầu khẩn Lâm Thiên.

Trần Mỹ lúc nói chuyện, mùi hôi miệng của cô ta nhất thời xộc đến chỗ Lâm Thiên.

"Ôi trời, mùi này!"

"Ói!"

Sau khi Lâm Thiên ngửi được mùi hôi miệng của Trần Mỹ, không khỏi bịt miệng muốn nôn. Mùi này thực sự là quá nặng. Ngay sau đó, Lâm Thiên nghiêng đầu nhìn về phía Phạm Nhật Long vẫn còn thoi thóp, nói: "Phạm Nhật Long, đây là vợ của mày à? Mày có thể chịu được một bà già thế này thì phục đấy!"

Phạm Nhật Long thoi thóp trên đất há miệng ra nhưng nói không thành tiếng.
Lúc này, Trần Mỹ xán tới ôm tay Lâm Thiên, nói: "Anh, chỉ cần anh tha cho em. Em sẽ hầu hạ anh một đêm. Đàn ông các người ai lại chê thịt dâng đến miệng chứ."

Trần Mỹ biết, có lấy nhà họ Trần ra cũng không dọa được Lâm Thiên. Dẫu sao nhà họ Phạm cũng tiêu tùng rồi, cô phải nghĩ cách khác.

Lâm Thiên bịt mũi nói: "Tôi thấy, hay là thôi cô cứ chết trước đi vậy. Tôi nói rồi, tôi muốn diệt nhà họ Trần. Cô là người nhà họ Trần, tất nhiên là bao gồm cả cô rồi."

Lời vừa dứt, Lâm Thiên đã tóm được cổ của Trần Mỹ.

"Rắc!"

Cổ Trần Mỹ trong nháy mắt bị bẻ gãy, cô ta té xuống không còn hơi thở.

Lâm Thiên quay đầu nhìn. Phạm Nhật Long lúc này cũng chẳng còn sống nữa.

Lần đầu tiên gặp Phạm Nhật Long ở thành phố Bảo Thạnh, hắn đã tựa như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng Lâm Thiên, khiến Lâm Thiên cảm thấy bị kiềm chế. Nhìn thi thể của Phạm Nhật Long, thì tảng đá đè trong lòng Lâm Thiên rốt cuộc cũng biến mất, có thể thở phào một cái.
Loại cảm giác này, sung sướиɠ đến không nói ra được!

"Các vị, ông nhà họ Phạm ở đâu?" Lâm Thiên nhìn về phía những ông chủ kia.

Lâm Thiên mặc dù đã gϊếŧ Phạm Quảng Đức và Phạm Nhật Long, nhưng vẫn còn ông nội của Phạm Nhật Long nữa. Lâm Thiên tất phải diệt trừ. Lâm Thiên nói muốn diệt cả nhà họ Phạm thì tất nhiên sẽ làm đến cùng. Huống chi ông nội nhà họ Phạm, hay là người có địa vị cao quý nhất nhà họ Phạm. Hậu hoạn thế này thì giữ lại thế nào được?



Một người trong số những ông chủ kia đứng dậy nói: "Cậu chủ Lâm, theo như tôi biết thì từ sau khi ông Phạm về hưu đã mê mệt luyện công. Sau đám hỏi của nhà họ Trần và nhà họ Phạm, ông Phạm đã sống ở trong nhà họ Trần để luyện công, không ở Kim Đô nữa."
"Ở trong nhà họ Trần à?" Lâm Thiên lẩm bẩm, "Nói như vậy, thì cho ông ta sống thêm mấy ngày nữa. Ngày tôi đi diệt nhà họ Trần, chính là ngày tàn của ông ta!"

Tỉnh Xuyên bị đánh bại, nhà họ Trần là đồng lõa phía sau. Lâm Thiên đã thề, mình phải diệt luôn cả nhà họ Trần, Lâm Thiên nói được làm được!

Chẳng qua bây giờ thực lực của Lâm Thiên mới dừng ở cảnh giới hư đan. Bây giờ đi đòi nợ nhà họ Trần thì vẫn chưa được. Sau khi cảnh giới của mình lại lên một cấp nữa thì Lâm Thiên mới đến tìm nhà họ Trần đòi nợ được.

"Bạch Hổ, chúng ta đi thôi." Lâm Thiên nói.

Tiếp theo, có người của Tham mưu Lý xử lý hiện trường, không cần Lâm Thiên lo lắng.

Các ông chủ lớn ở đó nhìn bóng lưng Lâm Thiên rời đi. Bọn họ trong lòng ai nấy đều rõ ràng, lần tới, Kim Đô sẽ lại có chấn động lớn. Cục diện ở Kim Đô, sẽ lại một lần nữa xáo trộn.
...

Sau khi rời khỏi nhà họ Phạm, Lâm Thiên nhận được điện thoại của ngân hàng, nói tài khoản ngân hàng của anh đã được khôi phục lại. Còn tập đoàn cũng được giải phóng. Công ty an ninh, công ty ngành mỏ của nhà họ Phạm cũng có thể tùy thời kinh doanh lại.

Tập đoàn Tỉnh Xuyên, Tập đoàn nhà họ Triệu hai cái này đã được nhà họ Phạm giải phong từ sớm, hơn nữa còn được chuyển đến dưới danh nghĩa nhà họ Phạm. Có điều, Phạm Quảng Đức trước khi chết đã kí hợp đồng với Lâm Thiên. Chuyển nhượng toàn bộ tài sản của nhà họ Phạm qua cho Lâm Thiên.

Nói cách khác, tập đoàn Tỉnh Xuyên, tập đoàn Triệu thị, tập đoàn nhà họ Phạm, cả ba cái này bây giờ đều là của Lâm Thiên.

Vốn là tứ đại gia tộc ở Kim Đô, sản nghiệp của cả ba đại gia tộc, cuối cùng toàn bộ nằm gọn trong tay Lâm Thiên.
Còn thừa lại nhà họ Chu, cũng bị Lâm Thiên diệt rồi. Tiếp theo cũng nhất định phải cướp lại sản nghiệp của nhà họ Chu. Giờ phút này thì có thể nói, sản nghiệp của tứ đại gia tộc, toàn bộ đều nằm trong tay Lâm Thiên rồi.

Đến khi ấy, ở thương giới Kim Đô hay thậm chí là cả đất nước này, thế lực của Lâm Thiên không người nào có thể rung chuyển nổi. Nói là chúa tể một phương cũng không có gì là quá lời.

Sau khi rời khỏi nhà họ Phạm, Lâm Thiên liền gọi một đội xe sang trọng, chạy thẳng tới trại tạm giam Kim Đô.

Những người vì mình mà chịu liên đới, Lâm Thiên sẽ đón bọn họ ra.

Tin tức nhà họ Phạm bị diệt rất nhanh đã truyền ra ngoài.

Cửa trại tạm giam.

Sau khi chờ ở đây một lát, Lâm Thiên đã thấy Độc Nha cùng Lý Tông Đế từ bên trong đi ra.

"Độc Nha!"


Lâm Thiên chạy đến ôm Độc Nha một cái. Độc Nha tỏ ra kích động không thôi.

Trước đó Độc Nha đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc chi nhánh công ty an ninh Vân Diệu ở Kim Đô cho nên mới bị bắt bớ.


"Anh Thiên, lúc tôi ở bên trong nghe nói anh bị người nhà họ Phạm gϊếŧ. Mới nãy nghe quản ngục nói là anh tới đón tôi, tôi vui mừng không tả nổi!" Độc Nha vui mừng nói.


Đối với Độc Nha mà nói, Lâm Thiên là ân nhân của anh ta, giúp anh ta giữ được nhà cũ. Anh ta thề sẽ trở thành tay chân của Lâm Thiên cả đời. Lúc trước nghe tin Lâm Thiên bị gϊếŧ, Độc Nha thương tâm không dứt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK