Nếu cho Lâm Thiên thêm thời gian, Lâm Thiên dựa vào kế thừa Huyền Minh Kiếm Tôn, sau này có thể ngạo mạn xưng bá, nếu Lâm Thiên tăng thêm hai cấp nữa, thì sao phải sợ Băng Linh Cung?
Nếu Lâm Thiên có đủ thực lực hùng mạnh, cần gì bị Băng Linh Cung nhục mạ như vậy?
Chỉ tiếc, là không có sau này.
Ở trước mặt một cường giả Nguyên Anh Nhất Giai, một cường giả Nguyên Anh Tam Giai, Lâm Thiên dù cho cố trốn thoát, cũng không làm được!
"Ầm ầm ầm!"
Một chưởng này của Đại trưởng lão, mang theo uy lực khủng bố, trực tiếp hạ xuống trước mặt Lâm Thiên.
"Chắn!""
Lâm Thiên trực tiếp giơ Xích Huyết Kiếm trong tay lên, cắn răng ngăn cản chiêu độc này.
Trong Xích Huyết Kiếm có một công hiệu, chính là có thể giảm thiểu ba mươi phần trăm tổn thương của đối phương.
Đừng đánh giá thấp ba mươi phần trăm này, ví dụ lực chiến của đối phương là mười ngàn cân, nó có thể giảm đến ba ngàn cân.
Tuy Lâm Thiên biết rõ, giãy dụa chỉ tốn công vô ích, nhưng Lâm Thiên cũng sẽ không vì vậy mà từ bỏ chống cự.
Lâm Thiên tuyệt đối dù là chết, ít nhất trên tinh thần cũng tuyệt đối không bị đánh gục!
Lâm Thiên dù là chết, cũng muốn chiến đấu đến giây phút cuối cùng!
Cung chủ đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy tình cảnh như vậy, đều nhịn không được mà cảm thán nói:
"Thật sự là một tên nhóc không khuất phục, nhưng gϊếŧ người của Băng Linh Cung tôi, phải đền mạng."
Giữa trận.
"Oành!"
Xích Huyết Kiếm cùng ba phần lực của chưởng này của Đại trưởng lão, hung hăng va chạm vào nhau.
Va chạm kịch liệt, thâm chí là thổi quét chung quanh thành một trận gió lớn.
Ở dưới sức mạnh ấy, Lâm Thiên trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Phun máu ra bên đường, máu me chói mắt!
"Oanh!"
Lâm Thiên bị nện mạnh lên một tảng đá bị băng bao trùm, sau đó rơi xuống mặt đất.
"Phụt! Phụt!"
Lâm Thiên lại tiếp tục phun ra máu tươi, tuyết trắng bị nhuốm này màu máu đỏ.
Hơi thở của Lâm Thiên, cũng lập tức nặng nề, quả nhiên một chưởng này, làm cho Lâm Thiên bị thương cực kỳ nghiêm trọng!
Cho dù Lâm Thiên có bao nhiêu thủ đoạn, nhưng ở trước mặt một Cường giả Nguyên Anh, Lâm Thiên vẫn không có sức chống lại.
Đương nhiên, nếu không có Xích Huyết Kiếm giúp Lâm Thiên giảm ba mươi phần trăm tổn thương, hiện tại Lâm Thiên có thể đã thành một cái xác rồi.
"Lâm Thiên tôi, sẽ chết như vậy sao?"
Tuy rằng trước đó Lâm Thiên đã chuẩn bị rất tốt, nhưng trong lòng Lâm Thiên, vẫn không cam lòng như cũ.
Lâm Thiên không sợ chết, nhưng ở trần thế Lâm Thiên vẫn còn nhiều vướng bận, nếu bản thân chết rồi, kẻ thù sẽ đi báo thù lên người thân, vợ mình thì phải làm sao?
Lâm Thiên tự hỏi, bản thân không phải muốn đến tìm cỏ Thủy tinh Ngũ Diệp Huyền sao? Bản thân cũng không làm chuyện ác tày trời gì, Băng Linh Cung vừa đến liền muốn dồn Lâm Thiên vào chỗ chết, căn bản không cùng Lâm Thiên nói đạo lý.
Nói đến đây, vẫn là do Lâm Thiên quá yếu, người khác coi chính mình như con kiến, căn bản không để mình vào trong mắt.
Nếu Lâm Thiên là một Cường giả Nguyên Anh, bọn họ dám làm như vậy không?
Trong giới tu luyện, chung quy là hành động theo Cường Nhân, không cùng cảnh giới và thực lực, chỉ có thể mặc cho người khác khi dễ, căn bản cũng không có tư cách nói đạo lý với người khác!
"Cậu nhóc, cậu vậy mà vẫn còn hơi nói? Thật đúng là mạng lớn, nhưng hiện tại cậu đã hoàn toàn mất đi sức chống cự, đừng nói là tôi, e là một Hư Đan Cảnh tầm thường, cũng có thể thoải mái làm thịt cậu, để tôi kết thúc cho cậu đi, cậu có thể chết trong tay tôi, cũng có thể tự hào!"
Sau khi Đại trưởng lão nói xong câu đó, lại chưởng thêm một chưởng về phía Lâm Thiên, uy lực vẫn không giảm chút nào.
Nơi một chưởng này đi qua, bông tuyết rơi xuống tất cả đều bị chôn vùi, không khí phát ra tiếng động kịch liệt.
"Tôi, tuyệt đối không nhận thua!"
Lâm Thiên hai mắt đỏ tươi, dường như dùng hết toàn lực, rống ra những lời này.
Cùng lúc, Lâm Thiên cắn răng, vươn toàn máu tươi, hơn nữa tay phải không thôi run rẩy, với lấy Xích Huyết Kiếm ở bên cạnh mình.
"Cậu ta vậy mà còn muốn chống cự?" Tam trưởng lão kinh ngạc hô lên.
"Tên nhóc này cũng quá kiên cường rồi!"
"Đúng vậy, từ lúc bắt đầu đến giờ, cậu ta chưa từng nói một câu xin tha thứ, cho dù là Cường giả Nguyên Anh giáng xuống, cậu ấy cũng không thèm cầu xin tha thứ, nếu đổi lại là người khác, nhìn thấy Cường giả Nguyên Anh giáng xuống, chỉ sợ là đã sớm quỳ xuống cầu xin tha thứ nhỉ?"
Các đệ tử xung quanh, đều có vẻ thật sự lay động.
Ngay cả Cung chủ, vẻ mặt cũng rất phức tạp nhìn Lâm Thiên, lẩm bẩm nói: "Trong lời tổ tiên không phải từng nói, đàn ông đều là phế vật ham hư vinh, yếu đuối, nhát gan sao? Cậu ta sao lại..."
Bên kia.
Tay phải Lâm Thiên run rẩy bắt lấy Xích Huyết Kiếm, cắn răng chống đỡ dậy, đem Xích Huyết Kiếm đặt ngang ở trước mặt mình, muốn tiếp tục chống cự.
Tuy rằng hiện tại Lâm Thiên ngay cả đứng cũng không vững, tuy rằng Lâm Thiên biết, đây đều là tốn công vô ích, nhưng Lâm Thiên vẫn sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng!
"Oanh!"
Một chưởng này của Cung chủ, lập tức đánh lên trước mặt Lâm Thiên, sau đó trực tiếp khua trên Xích Huyết KIếm của anh.
"Ong ong ong!"
Ngay trên Xích Huyết Kiếm của Lâm Thiên, cùng ba phần lực của Đại trưởng lão, va chạm cùng một chỗ, cả người Lâm Thiên đột nhiên tỏa ra ánh sáng.
"Ơ?"
Lâm Thiên vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhận lấy tổn thương cực lớn!
Phải biết rằng, uy lực một chưởng này của Đại trưởng lão, với tình trạng thương tích của Lâm Thiên hiện tại mà nói, một chưởng này tuyệt đối có thể trực tiếp đánh vỡ lục phủ ngũ tạng của Lâm Thiên, trực tiếp gϊếŧ chết Lâm Thiên.
Lâm Thiên lại hoảng sợ phát hiện, bản thân không chút cảm nhận được một chưởng mạnh mẽ này của Đại trưởng lão!
Nói cách khác, Lâm Thiên giống như không nhận được một chưởng này?
Đây là chuyện gì?
"Sao lại thế?"
Đại trưởng lão cùng các đệ tử ở đây, nhìn thấy Lâm Thiên đột nhiên có hào quang bao vây, bọn họ vô cùng kinh ngạc.
"Đây... Đây là... cậu ta lại có giáp phiến?" Chỉ có Cung chủ Băng Linh Cung, rõ ràng vô cùng kinh ngạc, giống như nhận ra ánh hào quang này.
Giữa sân.
Lâm Thiên cảm giác được, trong lòng ngực của mình có cái gì đó nóng lên, Lâm Thiên vội vàng lấy ra xem, đúng là tấm giáp phiến.
Giáp phiến cò tỏa ra hào quang, hơn nữa nhiệt độ cũng rất cao, ngay cả Lâm Thiên cầm trong tay cũng có cảm giác phỏng tay.
"Là nó, thay mình hấp thụ uy lực một chiêu kia của Đại trưởng lão?" Lâm Thiên không khỏi kinh ngạc.
Lâm Thiên cảm thấy có lẽ là như thế, nếu không Lâm Thiên không nghĩ ra được nguyên nhân khác.
Cũng bởi vì nó đang hấp thụ một sức mạnh rất lớn, làm cho nhiệt độ của nó trở nên cực kỳ cao.
"Hừ! Tôi không tin không gϊếŧ được cậu!" Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, đồng thời lại muốn ra tay lần nữa.
"Đại trưởng lão, dừng tay!"" Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Đại trưởng lão vừa quay đầu nhìn, thì đúng là Cung chủ của Băng Linh Cung.
"Cung chủ, sao vậy?" Đại trưởng lão mở miệng hỏi.
"Bà trở về đi, kế tiếp giao cho tôi." Cung chủ của Băng Linh Cung nói.
Cung chủ Băng Linh Cung vừa nói, vừa đi đến.
Tuy rằng Đại trưởng lão không biết ý đồ của Cung chủ nhà bà, nhưng vẫn ngoan ngoan đáp lại một câu:
"Vâng!"
Ngay sau đó, Đại trưởng lão lùi về một bên.
Cung chủ Băng Linh Cung, trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Thiên.
"Cô muốn làm gì? Sao thế? Cô muốn tự tay gϊếŧ chết tôi à?" Lâm Thiên xoa xoa vệt máu trên khóe miệng, nhìn chằm chằm Cung chủ của Băng Linh Cung.
Cung chủ của Băng Linh Cung này, quả thật rất xinh đẹp, làn da mềm mại đến mịn màng, dáng người cũng tuyệt đối tỷ lệ vàng, nhan sắc lại mỹ miều không gì sánh được, người phụ nữ này chỉ có trên trời, quả thật giống như tiên nữ.
Đổi lại, những người đại gia, phú nhị đại ở trần gian, nhìn thấy người đẹp như vậy, tuyệt đối sẽ bị kinh ngạc đến ngây người.
Lâm Thiên thừa nhận, lúc trước khi bản thân lần đầu gặp cô ấy, thậm chí đã bị kinh động đến thất thần!
"Gϊếŧ anh, tôi còn khinh thường vì tự mình ra tay." Cung chủ Băng Linh Cung tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lâm Thiên có thể từ giọng nói của cô, nghe ra sự xem thường của cô đối với anh, có lẽ trong mắt Cung chủ Băng Linh Cung, bản thân mình chỉ là một con kiến.
"Vậy cô đến để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn trước khi tôi chết, châm chọc tôi? Hạ nhục tôi?" Lâm Thiên cười lạnh.
"Tôi không nhạt nhẽo như vậy, tôi đến, là muốn làm một giao dịch với anh mà thôi." Cung chủ Băng Linh Cung bình tĩnh nói.
Cung chủ Băng Linh Cung chẳng những dáng vẻ xinh đẹp, mà giọng nói cũng giống như chim sơn ca, vô cùng dễ nghe.
"Giao dịch? Giao dịch gì?" Lâm Thiên tỏ vẻ nghi hoặc.
Cung chủ Băng Linh Cung không trực tiếp trả lời Lâm Thiên, mà bình tĩnh nói:
"Giáp phiến trong tay anh, tuy rằng vừa mới giúp anh ngăn cản một cú trí mạng, nhưng sau khi nó bị kích động lần này, ít nhất trong vòng nửa tháng, không thể kích động lần hai, chiêu tiếp theo, tôi liền có thể gϊếŧ anh, hôm nay nó không thể giữ cho anh con đường sống được!"
Trong lòng Lâm Thiên hiểu rõ, Cung chủ Băng Linh Cung sẽ không hù dọa mình, tấm giáp phiến này hiện tại vô cùng nóng bỏng, Lâm Thiên cảm thấy nó cũng không thể lại giúp anh ngăn cản chấn thương.
Giáp phiến này tuy rằng có thể cứu mình một lần, nhưng đối phương còn có thể bắt đầu mười lần, trăm lần công kích!
Hôm nay muốn dựa vào tấm giáp phiến này, cứu mạng của bản thân, có thể nói là hư cấu!
"Cô không cần nói vòng vo, có gì cứ việc nói thẳng, muốn gϊếŧ hay phế thì nhanh lên, Lâm Thiên tôi nếu nói nửa chữ sợ chết, sẽ bị trời tru đất diệt!" Giọng điệu Lâm Thiên sắc bén.