“Cảm ơn anh, Chủ tịch Lâm.” Tiểu Ngọc gật đầu, khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
Chín giờ tối.
Ở lối vào của quán bar Thiên Hoa.
Lâm Thiên và Thạch Hàn đã đến trước cửa.
Theo như tình báo của Lâm Thiên cho biết, đứa con riêng của luật sư cho Khương Hùng Dũng hiện đang vui vẻ trong quán bar này.
Mục tiêu lần này của anh chính là đứa con riêng của Luật sư.
“Cậu Thiên!”
Anh vừa bước tới cửa, một người nam mặc đồ đen đã đợi sẵn ở đó.
Người này là bảo vệ của Tập đoàn Tỉnh Xuyên, là tay sai cấp dưới của Lâm Thiên.
“Người còn ở bên trong không?” Lâm Thiên hỏi cậu ta.
“Vẫn còn thưa cậu chủ. Nhận được lệnh của cậu xong tôi luôn để mắt tới cậu ta.” Người mặc áo đen đáp.
“Được, đưa tôi vào trong đó.” Anh khẽ giọng nói.
“Vâng thưa cậu chủ.” Người mặc áo đen gật đầu.
Sau đó, cậu ta nói tiếp: “Cậu chủ, quán bar này đã được Khương Hùng Dũng bao toàn bộ. Quản lý ở đây đều là người của ông ta. Nếu chúng ta làm loạn lên, e rằng sẽ bị phát hiện.”
“Tôi biết rồi, cậu dẫn đường đi.” Lâm Thiên gật đầu nói.
Con trai riêng của luật sư cho Khương Hùng Dũng tất nhiên là sẽ vui chơi trên sàn của ông ta rồi.
Bởi vì thế nên nhiệm vụ lần này sẽ có độ khó nhất định, do phải vào địa bàn của ông ta để bắt người.
Tuy nhiên, chuyện này tuyệt đối không được để cho Khương Hùng Dũng biết.
Nếu không ông ta nhất định sẽ biết Lâm Thiên muốn lôi kéo luật sư.
Mục đích của việc lôi kéo luật sư là để ông ta làm nội ứng giúp anh tiêu diệt tận gốc Khương Hùng Dũng.
Nếu chuyện này bị phát giác thì Khương Hùng Dũng tuyệt đối sẽ không giữ luật sư bên cạnh mình nữa, vậy thì ông ta sao có thể làm nội ứng được nữa? Việc anh lôi kéo ông ta còn có ý nghĩa gì chứ.
Do đó, việc bắt người hôm nay không được để quản lý ở đây biết.
Theo sự chỉ dẫn của người mặc áo đen, Lâm Thiên đi tới trước cửa một căn phòng.
“Cậu chủ, người hiện đang ở trong phòng này.” Người áo đen nói.
Nhìn qua ô cửa kính trên cửa phòng, thấy một nam thanh niên tóc vàng đang ân ái với một người phụ nữ trên mặt dày đặc lớp phấn trang điểm.
Cậu ta chính là con trai của luật sư đó.
“Lại là một thế hệ bị nuông chiều đến hư hỏng.”
Lâm Thiên lắc đầu.
Ngay sau đó, anh liền đẩy cửa đi vào trong phòng.
Bên trong căn phòng.
“Ê, con mẹ nó anh là ai? Ai cho anh vào đây? Cút ra ngoài cho tôi.”
Người thanh niên tóc vàng bực bội chửi mắng như thể Lâm Thiên đã phá hỏng chuyện tốt của cậu ta khiến cậu ta rất tức giận.
Lâm Thiên cũng không nhiều lời, trực tiếp dẫn theo Thạch Hàn, bước nhanh tới chỗ cậu ta.
Cậu ta vội bật dậy nhìn chằm chằm Lâm Thiên, hung dữ hăm doạ: “Mẹ kiếp, tao bảo mày cút ra ngoài mày bị điếc à? Nói cho mày biết, tao có quen biết với anh Ba ở đây, còn không chịu cút ra ngoài, cẩn thận tao gọi anh Ba vào đây cho mày phế luôn đấy.”
“Phế tôi ư? Tôi sợ cậu chưa đủ trình đâu.”
Lâm Thiên cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp lấy ra một khẩu súng lục chĩa vào đầu cậu ta.
“Súng!”
Khi tóc vàng nhìn thấy khẩu súng, cậu ta bị doạ cho lùi sau mấy bước rồi ngã xuống ghế sô pha, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.
“A!”
Cô gái trang điểm đậm từng ân ái với tóc vàng trước đó cũng sợ đến la hét om xòm.
“Phập!”
Cô ta vừa hét lên đã bị Thạch Hàn đánh ngất đi.
Cũng may đây là trong quán bar, nhạc rất lớn nên tiếng kêu ban nãy của cô ta sẽ không có ai nghe thấy.
“Rốt cuộc các anh... Các anh là ai?” Tóc vàng sợ hãi nhìn Lâm Thiên.
“Yên tâm, chỉ cần cậu ngoan ngoãn hợp tác chúng tôi sẽ không lấy cái mạng này của cậu.” Lâm Thiên thản nhiên đáp.
Nói xong, anh liền nháy mắt ra hiệu với Thạch Hàn.
Thạch Hàn giơ tay đánh vào gáy Hoàng Mao khiến cậu ta bất tỉnh.
“Thạch Hàn, anh đỡ người phụ nữ đó, tôi đỡ tên khốn nạn này, chúng ta sẽ giả vờ như họ say rượu, đỡ bọn họ ra ngoài, như vậy sẽ không dễ bị phát giác.” Lâm Thiên nói.
“Được.” Anh ta gật đầu.
Người phụ nữ này đã chứng kiến
cảnh Lâm Thiên bắt đứa con riêng của luật sư nên anh buộc phải bắt cả cô ta về, nếu không cô ta nhất định sẽ tiết lộ tin tức này cho Khương Hùng Dũng biết.
Đợi mọi việc xong xuôi sẽ thả cô ta đi rồi cho cô ta mấy chục triệu, coi như tiền bịt miệng, loại phụ nữ chỉ thích tiền như cô ta chắc chắn sẽ bằng lòng.
Bằng cách này, Lâm Thiên cùng Thạch Hàn mỗi người đỡ một người, ra khỏi căn phòng, đi khỏi quán bar.
Khi bước vào sảnh quán bar, tim Lâm Thiên bỗng đập nhanh hơn, trong lòng rõ ràng là đang căng thẳng.
Đây là địa bàn của Khương Hùng Dũng, một khi bị phát hiện thì kế hoạch lôi kéo luật sư của ông ta cũng sẽ thất bại.
Lâm Thiên và Thạch Hàn thuận lợi đi qua một nửa sảnh quán bar trong tâm trạng lo lắng căng thẳng.
Chuyện đỡ người say rượu ra khỏi quán là điều rất thường gặp, cộng thêm việc ánh đèn trong bar rất tối nên không dễ bị người khác chú ý.
“Anh Thiên, chắc không vấn đề gì nữa đâu. Có lẽ không ai để ý thấy sự bất thường.” Thạch Hàn nói.
Nhưng ngay khi anh ta vừa nói xong, tự dưng xuất hiện ba bóng người đã chặn đường đi của bọn họ lại.
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn, dẫn đầu là một tên đầu trọc. Trên mặt anh ta còn có một vết sẹo trông vô cùng gớm ghiếc, sau lưng anh ta là hai đàn em.
Nhìn thấy hai người này, Lâm Thiên đột nhiên căng thẳng.
Mẹ kiếp, đúng là sợ cái gì thì cái đấy liền tới.
“Chào hai anh, tôi là anh Ba người trông coi quán bar, hai anh đang làm gì vậy? Giải thích đi.” Tên anh Ba khoanh tay nhìn hai người trước mặt.
“À… Hai người này uống say rồi, bọn tôi dìu họ về ấy mà.” Lâm Thiên nói.
Mặc dù tim đang đập nhanh nhưng anh cố hết sức để giữ nét mặt bình tĩnh.
“Ồ? Cậu ta là con trai luật sư của ông chủ Khương đấy. Anh có quan hệ gì với bọn họ?” Anh Ba nhìn hai người.
“Chúng tôi... Là tài xế taxi, cậu ấy bảo chúng tôi đưa về nhà.” Lâm Thiên nói.
“Tài xế taxi? Vậy chắc là anh cũng biết họ của cậu ta trong thông tin khách hàng là gì chứ nhỉ?” Anh Ba hỏi.
“Cậu ấy họ Hứa.” Lâm Thiên đáp.
Trước khi đến anh có đọc thông tin về cậu ta, tất nhiên biết cậu ta tên gì rồi.
“Ừm!” Anh Ba gật đầu.
“Anh Ba, chúng tôi còn đang vội, có thể đi được chưa?” Lâm Thiên cười hỏi.
“Muốn đi? Không dễ dàng như vậy đâu. Nếu đổi lại là người thường, tôi sẽ không tới dò xét làm gì, nhưng cậu ta là con trai luật sư của ông Khương, tôi còn chưa làm rõ sao có thể để cho các anh đi dễ dàng thế chứ?” Anh Ba lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, anh ta tiến lại gần trước mặt con trai Luật sư.
“Cậu Hứa, tỉnh lại đi! Này! Mau tỉnh lại!”
Anh ta dùng tay vỗ vỗ vào mặt cậu ta.
“Con mẹ nó!”
Trong lòng Lâm Thiên tức giận thốt ra một câu chửi thề, xem bộ dạng anh ta như kiểu nhất định phải đánh thức bằng được con trai luật sư vậy.
Một khi bị vỗ cho tỉnh thì mọi kế hoạch coi như thất bại.
Sắc mặt Lâm Thiên ngày càng trở nên khó coi, nhưng ở tình huống hiện tại, không có biện pháp đối phó nào ổn cả.
“Rầm!”
Đúng lúc này, truyền đến một tiếng động lớn cách đó không xa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh Ba quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
“Anh Ba, ở đằng kia có một thằng nhóc con có vẻ đang gây rối, mấy người anh em của chúng ta hình như là bị thằng đó đánh.” Một đàn em đứng phía sau nói.
“Con mẹ nó! Dám làm loạn trong quán bar của tao. Đúng là chán sống rồi! Đi!”
Anh ta liền dẫn theo người xông qua bên đó.
Lâm Thiên liếc một cái, người đang gây sự chính là thanh niên mặc đồ đen ban nãy đã dẫn vào anh trong bar.
Cậu ta là người của Lâm Thiên, hiển nhiên nhìn thấy anh ở đây gặp phiền phức nên cố tình tạo động tĩnh ở đằng kia, thu hút sự chú ý của bọn người anh Ba đến.
“Thằng đệ này thông minh đấy chứ.” Lâm Thiên cảm thán một câu.
“Anh Thiên, bây giờ đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau chóng rời khỏi đây trước đã.” Thạch Hàn nói.
“Ừ. Mau đi thôi.”
Lâm Thiên nói xong, liền cùng Thạch Hàn nhanh chóng ra ngoài.
Khi vừa bước tới cửa quán bar, anh quay đầu lại nhìn đàn em của mình lúc này đang bị anh Ba bao vây. Tình hình này, sợ rằng nếu không bị đánh chết cũng sẽ tàn phế mất.
Lâm Thiên cảm thấy có chút áy náy. Dù sao cậu ta bị đánh cũng là để giúp anh thu hút sự chú ý của anh Ba.
Hơn nữa, cậu ta chỉ là đàn em tay sai, nếu không làm như vậy thì cũng không sao.
Sau khi rời quán bar, anh và Thạch Hàn vội đưa hai người bọn họ vào trong chiếc xe công vụ màu đen, bịt mắt, bịt miệng lại rồi lái xe nhanh chóng rời đi.
Trong xe.
“Con mẹ nó! Suýt nữa bị phát hiện.” Lâm Thiên thở dài một hơi.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi vẫn còn chút rùng mình, thật sự là suýt thì lộ tẩy.
Nếu như bị phát hiện, với thân thủ của Thạch Hàn chắc chắn có thể đánh lại được đám người đó, nhưng hậu quả sẽ là kế hoạch của Lâm Thiên coi như uổng công vô ích.
“Cũng may có người anh em dẫn đường cho chúng ta, không phải cậu ta thu hút sự chú ý của bọn họ thì chúng ta sớm đã bị phát giác rồi.” Thạch Hàn nói.
“Đúng vậy, đều là nhờ cậu ta, tôi sẽ ghi nhớ công lao này, sau này nhất định sẽ thưởng lớn cho cậu ta.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.